Mục Chỉ Thừa cũng không biết khi nào Tuấn Hào trở về, nhưng sự dày vò những ngày qua khiến cậu cảm thấy thần hồn nát thần tính. Chỉ cần trong nhà phát ra tiếng động là cậu đã run bắn lên rồi.
Lúc Tuấn Hào chưa trở về, cậu còn có chút kỳ vọng. Giờ cậu thật chỉ sợ lại nhìn thấy bóng dáng anh mà thôi.
Cậu thích anh nhưng cũng không thể chịu được vẻ sự sỉ nhục và thương hại tới vô cảm của anh.
Cậu không còn muốn ở trong căn hộ này nữa. Sợ Tuấn Hào đột nhiên trở về lại gây ra tổn thương cho cậu.
Ông Mục sau khi làm phẫu thuật đã ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng nửa tháng. Hôm nay ông được xuất viện. Mục Chỉ Thừa tới viện đón ông. Cậu cũng muốn lấy lý do ở lại cùng ông để được về nhà họ Mục.
Ông Mục xuất viện, cộng thêm việc Mục Chỉ Thừa và Trương Tuấn Hào đã kết hôn khiến bà Mục vui mừng lắm.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái. Ông Mục cả buổi tối vui ra mặt. Nếu không phải vì ông mới khỏi bệnh không được uống rượu thì có lẽ đã làm vài ly rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Mục Chỉ Thừa đi dạo cùng bố. Họ xem tivi một lúc, ông Mục cảm thấy hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi.
Bà Mục bận rộn trong bếp. Khi bà ấy bước ra, nhìn lên đồng hồ thì đã hơn chín giờ.
Bà Mục thấy Mục Chỉ Thừa vẫn chưa về bèn thúc giục: “ Thừa nhi, không còn sớm nữa, con mau về đi. Đừng để Tuấn Hào phải đợi con!”
Về sao…
Chỉ hai từ thôi nhưng đủ khiến Mục Chỉ Thừa run bắn lên.
Hôm nay cậu ra ngoài là muốn tạm thời thoát khỏi đó. Cậu không hề muốn trở về.
Đương nhiên, cậu không thể để mẹ mình nhận ra sự khác thường của bản thân. Cậu không để lộ biểu cảm gì, chỉ cười nói: “Bố vừa xuất viện, con muốn ở nhà vài ngày với bố”.
Ba Mục lập tức chau mày không đồng ý: “Con nói gì vậy? Mới kết hôn, sao có thể bỏ chồng ở nhà một mình được? Người không biết lại còn tưởng nhà ta không hiểu phép tắc. Tuấn Hào cũng sẽ không vui đâu!”
“Huống hồ, bố còn có mẹ để ý. Con muốn ở lại với ông ấy, sau này còn nhiều thời gian, không phải vội!”
“Mẹ…con…”
Mục Chỉ Thừa định nói gì đó nhưng đã bị bà Mục ngắt lời: ” Thừa nhi, con đừng tưởng con đã gả cho Tuấn Hào thì có thể buông lơ cảnh giác. Một người đàn ông ưu tú như Tuấn Hào thì không thiếu gì phụ nữ bên cạnh. Dù đã kết hôn thì con cũng phải canh chừng cho kỹ ong bướm xung quanh. Ví dụ như cái cô minh tinh tên là Dương Tử Thiến ấy! Hơn nữa, con và Tuấn Hào còn chưa công khai nữa. Con không canh chừng thì mắt trước mắt sau là bị thay thế thôi!”
Trong lời của bà Mục, Mục Chỉ Thừa nhạy cảm nắm bắt được từ quan trọng.
Tô Tử Thiến.
Cậu khẽ chau mày, đột nhiên nhớ ra điều gì bèn nhìn bà Mục và lên tiếng: “Mẹ, mẹ biết Dương Tử Thiến sao?”
Mặc dù Dương Tử Thiến từng là bạn gái ba năm của Trương Tuấn Hào nhưng theo như những gì cậu biết, từ lúc bắt đầu đến giờ anh không hề thừa nhận thân phận bạn gái của Dương Tử Thiến trong giới.
Vậy thì, đối với người ngoài ngành mà nói, cô gái đó không hề có danh phận bạn gái và chẳng ai thèm bận tâm tới cô ta.
“Đương nhiên là mẹ biết. Lúc trước khi con và Tuấn Hào chưa kết hôn, bọn họ qua lại thì cũng thôi. Giờ hai đứa kết hôn rồi, mới cưới Tuấn Hào không về nhà, còn đi Đức chơi cùng cô gái đó, có ai mà không biết? Vậy mà con thì sao? Chẳng sốt ruột gì cả. Người làm mẹ như mẹ đây còn lo lắng cả cho con nữa đấy!”
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_