• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Chỉ Thừa dậy hơi muộn, lúc cậu đánh răng rửa mặt xong xuôi xuống lầu thì ông bà Mục đã ăn xong bữa sáng.

Bởi vì hôm nay là cuối tuần, ông Mục không cần đến công ty, nên lúc này đang ngồi trên sô pha ở phòng khách cùng bà Mục, sắc mặt hai người có vẻ nghiêm trọng.

Mục Chỉ Thừa thấy thế thì hơi nhướng mày, bước chân vốn định đi về phía phòng ăn liền chuyển hướng về phía phòng khách.

“Con chào bố mẹ”.

Ông Mục ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thở dài không nói gì, còn bà Mục lập tức mặt ủ mày chau nói với cô: “ Thừa nhi, con đến đúng lúc lắm, xảy ra chuyện rồi”.

“Sao thế mẹ?”.

Trong lúc hỏi, ánh mắt cậu lướt về phía tờ báo đang mở trên bàn, nhìn thấy tiêu đề trang đầu được in trên đó, bỗng chốc hiểu ra.

Đúng là đã xảy ra chuyện, nhưng người gặp chuyện không phải bọn họ, mà là Vương Lôi.

Cậu cầm tờ báo lên, tiện thể ngồi xuống sô pha bên cạnh bà Mục, nhanh chóng đọc lướt qua bài báo để hiểu rõ mọi chuyện.

Vương Lôi làm trong ngành dịch vụ ăn uống, nhà hàng do hắn quản lý xảy ra vấn đề về an toàn vệ sinh thực phẩm. Cùng lúc đó, sản phẩm chăm sóc sức khỏe do công ty hắn sản xuất cũng liên quan đến những vấn đề nghiêm trọng như gây ung thư, bị người tiêu dùng tố cáo. Do chuyện này quá nghiêm trọng nên sáng nay hắn đã bị bắt khẩn cấp.

Bà Mục không khỏi thở dài: “Sao lại xui xẻo như vậy chứ? Đúng lúc quan trọng các con sắp đính hôn thì ông ấy lại xảy ra chuyện. Bây giờ bản thân ông ấy còn khó giữ, sao có thể đầu tư cho công ty chúng ta được chứ?”.

Sắc mặt ông Mục rất khó coi, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng: “Bây giờ cũng chỉ là phối hợp điều tra, chắc là không nghiêm trọng như vậy đâu. Bao nhiêu năm nay Vương tổng cũng tích lũy được nhiều mối quan hệ, không chừng chỉ cần bồi thường là xong”.

Mục Chỉ Thừa nhếch khóe môi.

Bản thân cậu là phóng viên, nếu họ dám làm căng chuyện này thì tức là có chứng cứ. Bây giờ người dân cả nước đều biết, ai dám ra mặt giúp đỡ ông ta trong lúc bao nhiêu người nhìn vào thế này chứ? Huống hồ, không chỉ là vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm, mà còn liên quan đến sản phẩm chăm sóc sức khỏe gây ung thư, ông ta có thể thoát tội dễ dàng như vậy sao?

Hơn nữa, theo cậu thấy, Vương Lôi chưa chắc chỉ có mấy tội này. Ông ta bị bắt, tiếp theo đó, chắc chắn người dân sẽ bóc trần ông ta, khiến ông ta thân bại danh liệt.

Nhưng đang yên đang lành, sao Vương Lôi lại đột nhiên gặp chuyện chứ?

Đúng như dự liệu của cậu, vào bữa tối, tin tức lại đưa tin mới về Vương Lôi.

Những tội trạng khác như hối lộ, đe dọa, thậm chí thuê người hành hung lần lượt được đưa ra, cổ phiếu hai công ty niêm yết của ông ta cũng rớt giá chỉ trong một đêm, biến thành bong bóng.

Ông Mục buồn đến mức không nuốt nổi cơm, buông bát đũa xuống, đứng dậy đi vào phòng làm việc.

Bà Mục luôn miệng lải nhải: “ Thừa nhi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”.

Mục Chỉ Thừa nhất thời không nói gì.

Vương Lôi gặp chuyện, cậu cũng không biết là mình thấy nhẹ nhõm hay là buồn rầu. Cậu quả thực không muốn cưới Vương Lôi, nhưng Mục Thị lại đang trong thời kỳ nguy hiểm.

Không có cọng rơm cứu mạng là Vương Lôi, có lẽ Mục Thị sẽ nhanh chóng sụp đổ. Đó là chuyện mà bố mẹ cậu không thể chấp nhận nổi.

Tuy cậu tạm thời cũng không nghĩ ra được cách gì, nhưng lúc này phải khiến bà Mục bình tĩnh lại đã. Cậu đứng dậy, vào phòng bếp rót một cốc nước, xoay người lại đặt lên bàn trước mặt bà Mục.

“Mẹ, chuyện của Vương tổng, bây giờ chúng ta cũng không thể làm được gì. Mẹ cứ bình tĩnh, chuyện của công ty con sẽ nghĩ cách”.

Nhưng lúc này, bà Mục không nghe lọt tai những lời cậu nói, cả người bà ấy mờ mịt không biết phải làm sao.

Tivi phát xong tin tức về Vương Lôi lại phát mục tiếp theo, vừa khéo liên quan đến tập đoàn Trương Thị.

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK