• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tuấn Hào ngồi bên trong, máy laptop đặt trên đùi. Đôi mắt đen láy của anh đang tập trung nhìn vào những dãy số dày đặc trên màn hình. Khuôn mặt anh không hề để lộ bất kỳ cảm xúc gì.

Dường như anh không hề nghe thấy lời nói của Dương Tử Thiến và cũng chẳng buồn ngước lên nhìn.

Dương Tử Thiến đợi tầm mấy chục giây, thấy anh không có ý muốn nói chuyện thì giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng hơn. Cô ta nũng nịu: “ Tuấn Hào, em biết anh rất bận, nhưng dù bận thế nào cũng phải ăn. Không thể để kiệt sức được. Chúng ta đi ăn cơm trước nhé, được không?”

Vừa nói cô ta vừa định vòng tay qua tay anh như muốn ôm thật chặt.

Thế nhưng cô ta vửa mới chạm vào ống tay áo thì Trương Tuấn Hào đã nhấc tay lên, đóng máy tính lại. Âm thanh nặng nề vang lên vô cũng rõ rệt trong chiếc xe nhỏ.

Bàn tay của Dương Tử Thiến khẽ run lên.

Trương Tuấn Hào cầm máy tính bằng một tay đặt qua một bên rồi nhìn Dương Tử Thiến bằng ánh mắt âm sầm băng giá. Anh nhìn cô ta tầm hai giây sau đó nhếch miệng nói bằng giọng vô cảm: “Tại sao lại chấp nhận buổi phỏng vấn này?”

Anh vào thẳng vấn đề, không hề lòng vòng.

Dương Tử Thiến cũng không ngờ rằng anh lại thẳng thắng đến như vậy. Cô ta giật mình, cảm thấy hoảng loạn. Thế nhưng khuôn mặt không để lộ ra biểu cảm gì. Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Phỏng vấn là do quản lý nhận, ban đầu em cũng không biết, có điều chị Lệ nói rằng đây là tòa soạn quốc tế, có lợi cho việc phát triển hình tượng của em ở nước ngoài nên em mới đồng ý”.

Trương Tuấn Hào nhếch miệng, ánh mắt để lộ vẻ khó hiểu.

Dù đã ở bên cạnh anh ba năm thì Dương Tử Thiến vẫn không thể nhìn thấu được người đàn ông này. Không biết là anh tin hay không tin cô ta.

Dương Tử Thiến quan sát biểu cảm của anh. Để đảm bảo, cô ta vẫn nói với giọng vô cùng dịu dàng và thái độ như biết sai: “ Tuấn Hào, có phải anh giận không? Nếu như anh không thích thì sau này em sẽ không nhận phỏng vấn nữa nhé!”

“Nếu như buổi phỏng vấn này anh cũng không thích thì em lập tức nói chị Lệ gọi điện cho phóng viên đó để cậu ta hủy bỏ toàn bộ nội dung của buổi hôm nay.”

Vừa nói cô ta vừa lấy điện thoại ra định gọi.

Thế nhưng một giây sau cô đã phải khựng lại. Cánh tay người đàn ông bóp lấy cằm cô ta. Bàn tay đó cứng ngắc khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Cô ta nhìn anh. Đôi mắt anh như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô ta khiến cô ta bất giác run rẩy.

Cô ta sợ hãi cảm nhận được ánh mắt băng giá đang lướt nhìn mình rồi anh tiến lại gần và ghé sát vào tai cô ta.

Dáng vẻ mập mờ này giống như là anh đang muốn nói điều gì đó vô cùng ngọt ngào. Thế nhưng những lời phát ra lại là lời cảnh cáo:

“ Dương Tử Thiến, đừng làm chuyện vô nghĩa”.

Những từ ngữ đó đã vạch trần được trò chơi của cô ta. Anh biết, cô ta cố tình tiếp nhận buổi phỏng vấn này để thăm dò mối quan hệ giữa anh và Mục Chỉ Thừa.

Khuôn mặt Dương Tử Thiến tái mét.

Nói xong, Trương Tuấn Hào buông tay, ngồi trở lại vị trí với sắc mặt bình thản: “Xuống xe!”

Khi Mục Chỉ Thừa bước ra thì vừa hay nhìn thấy Trương Tuấn Hào và Dương Tử Thiến trong chiếc xe ở bên kia đường.

Cậu đứng khựng tại chỗ, nhìn thấy Trương Tuấn Hào sờ lên cằm của Dương Tử Thiến, chầm chậm hôn cô ta. Thế là cậu vội rảo bước rời đi.

Chuyện tình yêu giữa Trương Tuấn Hào và Dương Tử Thiến đẹp như chuyện cổ tích vậy. Đó là…điều mà cậu từng mong muốn có được.

Thế nhưng cuộc đời cậu không giống như cổ tích. Và cậu, cũng không phải là Hoàng Tử.

Mục Chỉ Thừa thức đêm sắp xếp lại bài phỏng vấn, sau khi gửi mail cho cấp trên cậu mới đổ người lên giường ngủ tới sáng.

Thật không ngờ hôm sau vừa mở mắt ra thì đã xảy ra một chuyện lớn.

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK