Giọng nói của cậu rất nhỏ, mang theo sự run rẩy khó nhận ra, nhưng vẫn vô cùng rõ ràng: “Được”.
Câu nói của ông cụ Trương bỗng chốc nghẹn trong cổ họng, nhìn dáng vẻ uất ức chịu thiệt của Thừa nhi, ông thực sự rất thương cậu.
Thấy cậu đồng ý với tất cả điều kiện của mình không chút do dự, ánh mắt Trương Tuấn Hào hơi ngẩn ra, sau đó tràn ngập lạnh lẽo, và sự mỉa mai lướt qua rất nhanh.
Cũng phải, đối với Mục Chỉ Thừa cái cậu ta cần là một tỷ tệ chứ không phải là Trương Tuấn Hào anh.
Anh cười khẩy, không nhìn cậu mà cất bước vào Cục dân chính trước.
Ông cụ Trương há miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ vỗ vai Mục Chỉ Thừa.
Nếu đây đã là quyết định của Chỉ Thừa thì ông ta cũng không tiện nói thêm gì nữa. Mục đích quan trọng nhất hiện giờ là để hai người đăng ký kết hôn thuận lợi, xác định danh phận đã, những chuyện khác từ từ tính sau.
Điền bản khai, chụp ảnh, tuyên thệ, vẻ mặt Trương Tuấn Hào không chút cảm xúc, lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám lại gần. Mục Chỉ Thừa cũng rất lặng lẽ, gần như là làm những chuyện này một cách máy móc.
Hai người chẳng có vẻ gì là vợ chồng mới cưới đến đăng ký kết hôn, mà giống hai người xa lạ không có quan hệ gì hơn.
Là người chứng hôn, ông cụ Trương quả thực không thể nhịn được, ra khỏi cổng Cục dân chính, ông ta lạnh giọng hạ lệnh với Trương Tuấn Hào: “ Thừa nhi sẽ làm theo các điều kiện của cháu, nhưng có một điều cháu phải làm!”.
Trương Tuấn Hào đứng lại, nhìn ông cụ Trương.
Ông cụ Trương kéo Mục Chỉ Thừa bị Trương Tuấn Hào bỏ rơi ở đằng sau mấy bước lên trước mặt anh, nói: “Ít nhất cháu phải đeo nhẫn cưới cho Thừa nhi, thì nghi thức mới coi như hoàn thành”.
Trương Tuấn Hào dường như nghe thấy chuyện cười, anh nhếch khóe môi, từ chối dứt khoát: “Không có”.
Mục Chỉ Thừa không thấy có gì bất ngờ, vốn dĩ anh không muốn cưới cậu, sao có thể chuẩn bị nhẫn cưới cho cậu chứ?
Cậu không muốn thấy ông cụ Trương và Trương Tuấn Hào tranh cãi với nhau vì mình nữa, liền vội vàng nói: “Không cần đâu ông…”
Lần này ông cụ Trương không nhượng bộ, mà hất cằm, chỉ vào cổ Trương Tuấn Hào, thẳng thừng vạch trần anh: “Ai bảo không có? Chẳng phải cổ cháu đang đeo một chiếc nhẫn sao? Dùng luôn cái này đi!”.
Ông cụ Trương không nói thì Mục Chỉ Thừa cũng không để ý đến sợi dây chuyền Trương Tuấn Hào đeo ở cổ có một chiếc nhẫn.
Cậu vô thức nhìn qua đó, chỉ có điều chiếc nhẫn kia bị giấu trong áo anh, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ.
Đương nhiên cậu không đa tình nghĩ rằng đây là nhẫn cưới Trương Tuấn Hào chuẩn bị cho cậu, vậy thì hẳn là… nhẫn mà anh chuẩn bị cho Dương Tử Thiến nhỉ?
Nghe thấy lời ông cụ Trương nói, ánh mắt Trương Tuấn Hào nhanh chóng sầm xuống, đáy mắt âm ỉ ngọn lửa, không chút nghĩ ngợi thốt ra bốn chữ: “Cậu ta không xứng!”.
Cậu ta không xứng…
Tuy đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng khi nghe thấy bốn chữ tàn khốc vô tình này, trái tim cậu vẫn thắt lại.
Ông cụ Trương quả thực bị chọc giận, ngón tay chỉ vào anh run rẩy: “ Thằng bé không xứng thì ai xứng? Cháu đừng quên, bây giờ thằng bé đã là vợ mới cưới danh chính ngôn thuận của cháu. Nếu cháu không muốn đối xử tử tế với thằng bé thì được, bây giờ cháu vào ly hôn đi, để ông cưới!”.
Ông cụ Trương nói xong, sắc mặt trắng bệch, thở không ra hơi.
Chú Lâm vội vàng đỡ ông ta, Mục Chỉ Thừa thì vỗ lưng cho ông ta.
Trương Tuấn Hào im lặng nhìn ông cụ Trương mười mấy giây, đôi môi mỏng mím chặt, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo thấu xương.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_