Trương Tuấn Hào vẫn ngồi trên ghế sô pha dùng máy tính. Những ngón tay dài của anh lướt trên bàn phím phát ra tiếng kêu cạch cạch.
Mục Chỉ Thừa cũng không dám làm phiền anh, cậu cứ đứng yên tại chỗ, do dự không biết có nên đi ngủ trước hay không. Cậu sợ Trương Tuấn Hào sẽ tức giận nên cuối cùng vẫn khẽ khàng đi tới cạnh giường của mình, lật chăn lên và nằm xuống.
Cậu quay lưng về phía Tuấn Hào.
Mới nằm được tầm năm phút, dường như Tuấn Hào cũng đã hoàn thành xong công việc bèn gập máy tính lại đi về phía giường. Lập tức, Mục Chỉ Thừa cảm nhận được chăn được lật lên, một cơ thể khẽ nằm xuống khiến chiếc giường lún nhẹ.
Chiếc giường khá to. Dù là Tuấn Hào đã nằm vào chỗ thì giữa hai người vẫn có một khoảng cách lớn. Mục Chỉ Thừa bèn co người lại theo bản năng. Cả cơ thể của cậu như dính sát vào mép giường.
Trương Tuấn Hào tắt đèn, căn phòng ngủ trở nên tối đen.
Mục Chỉ Thừa vùi mình trong chăn, khẽ run rẩy chờ đợi Tuấn Hào. Nhưng đợi một lúc lâu thì Tuấn Hào vẫn không có bất kỳ hành động gì, cứ như lần này anh về chỉ đơn giản là để ngủ vậy.
Cậu cũng không dám quay lại nhìn Tuấn Hào. Đợi tầm năm phút, vẫn thấy Tuấn Hào nằm yên thì cậu cũng mới thở phào nhẹ nhõm
Chỉ có điều…từ khi họ kết hôn tới nay, mặc dù giữa cậu và Trương Tuấn Hào đã đụng chạm nhiều lần thế nhưng anh chưa bao giờ ngủ cùng giường với cậu như thế này. Mỗi lần làm xong chuyện đó anh đều tỏ ra khinh thường cậu và rời đi.
Vậy tại sao hôm nay…anh lại không làm gì, chỉ nằm cùng giường với cậu như thế chứ?
Mục Chỉ Thừa nghĩ mãi không thông. Cậu cũng không đoán ra được tâm tư của Tuấn Hào. Hơn nữa cậu cũng khóc đã lâu nên giờ mệt rã rời. Sau khi căn phòng trở nên yên lặng thì mí mắt cậu cũng trĩu xuống. Cậu không chịu nổi thêm nữa, cứ thế nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Nghe thấy nhịp thở đều đều kéo dài của Mục Chỉ Thừa, Tuấn Hào bèn mở mắt quay qua nhìn cậu đang co cụm như miếng bông gòn.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_
Anh cũng không biết mình đã làm sao nữa. Nhìn thấy cô đứng khóc ở rạp chiếu phim một hồi lâu với hai mắt sưng đỏ và tâm trạng cực tệ thì anh bỗng không thể kiềm chế được bản thân, cứ thế theo cô về chung cư.
Đến đến khi anh phản ứng lại thì đã đứng ở đây rồi.
Dù anh không muốn thừa nhận thì người phụ nữ này từ trước tới nay luôn biến anh trở thành một người vô cùng kỳ lạ, mất kiểm soát và phiền não.
Tiếng nấc nghẹn ngào đột nhiên truyền tới tai Khiết Thần, phá vỡ mạch suy nghĩ của anh. Anh bừng tỉnh thì thấy không biết tại sao mà Hứa Tịnh Nhi lại khóc nữa rồi.
Cô không phải một người hay khóc, cô cũng không thích xem phim bi kịch, chỉ thích một kết cục viên mãn. Thế nhưng hôm nay, cô lại xem một bộ phim như thế, nên đến trong giấc mơ cô cũng rơi nước mắt.
Bộ phim đó khiến cô ấy đau khổ sao?
Chỉ là một bộ phim hư cấu mà cũng khiến cô ấy bận lòng như vậy, vậy thì tại sao đối với chuyện của anh, cô chẳng có chút quan tâm nào? Đọc truyện tại tamlinh247
Khiết Thần nhìn chăm chăm vào bóng lưng của cô. Nhìn cô đang không ngừng run lên. Bất giác anh đưa tay ra định vỗ nhẹ lên vai cô nhưng không ngờ anh vừa chạm vào vai cô thì cô như bỗng có cảm giác bèn run bắn người và khóc nức nở.
Một giây sau, cô ngồi bật dậy, run bần bật. Cô mở miệng nức nở nói: “Đừng…Hôm nay tôi không khỏe…”
Bàn tay Khiết Thần khựng lại giữa không trung. Anh nhìn cô trong dáng vẻ hoảng loạn và bỗng dấy lên một thứ cảm xúc kỳ lạ trong lòng.
Dù xung quanh tối mịt thì Hứa Tịnh Nhi vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông đang nhìn mình. Cô cảm thấy ớn lạnh bèn cắn chặt môi tới mức rỉ máu.