Vẻ mặt Trương Tuấn Hào không chút biểu cảm, ánh mắt cũng vô cùng bình thản, anh như thể không hề nghe thấy câu nói mà ông Mục nói vậy, chỉ chậm rãi đáp: “Chú Mục, cháu còn có việc nên cháu đi trước đây”.
Nói xong anh kéo cánh cửa xe ô tô, cúi người ngồi vào trong, xe cũng nhanh chóng lăn bánh.
Trương Tuấn Hào hoàn toàn phớt lờ Mục Chỉ Thừa như vậy, vẻ mặt ông bà Mục cũng trở nên hơi khó coi, và trong đó phần nhiều là tiếc nuối.
Sau khi ngồi lên xe, ông Mục không ngừng thở dài nói: “Vốn dĩ nghĩ là Tuấn Hào sẽ nể tình trước đây mà quan tâm đến Thừa nhi chút, bây giờ xem ra cậu ta không nề vấn vương tình cũ gì cả”.
Vấn vương tình cũ?
Vậy cũng phải có tình cũ mới có thể vấn vương chứ.
Trương Tuấn Hào gần như chưa bao giờ có tình cảm với cậu, thì lấy đâu ra tình mà vấn vương?
Mục Chỉ Thừa quay đầu nhìn ra ngoài xe, không nói gì cả.
Bà Mục cũng thở dài theo, sau đó nhìn sang Mục Chỉ Thừa nói: “Không sao, Vương tổng cũng tốt, Thừa nhi của chúng ta sau này sẽ hạnh phúc thôi!”.
–
Mục Chỉ Thừa ở nước ngoài ba năm, ngoài học ra thì còn làm thêm ở tòa soạn báo.
Lần này về nước là do cậu xin nghỉ phép, nhưng sáng nay lại nhận được một email do cấp trên gửi tới, hỏi cậu có hứng thú đến phỏng vấn Dương Tử Thiến một nhân vật đang hot ở trong nước không.
Nói thật thì ngoài không muốn gặp Trương Tuấn Hào ra, cậu còn không muốn tiếp xúc với bất cứ ai có liên quan đến Trương Tuấn Hào, nhất là cô bạn gái đầy tai tiếng này của Trương Tuấn Hào.
Nhưng mà…
Cậu trầm tư một lúc, ngón tay động đậy, gõ ra vài chữ: “Đừng hỏi có hứng thú hay không, nói tiền đi!”.
Tòa soạn báo của bọn họ để phát huy tính tích cực của nhân viên, ngoài lương cơ bản ra còn có cả tiền thưởng, ví dụ người nào có được tin tức nóng sốt, có giá trị, người đó sẽ nhận được tiền thưởng tương ứng!
Phía bên kia nhanh chóng trả lời một con số.
Tiền thưởng dày, đúng ngôi sao nữ nổi tiếng có khác.
“Tôi chấp nhận!”.
Tắt máy tính, Mục Chỉ Thừa tận dụng mạng lưới quan hệ tìm ra được số điện thoại cá nhân của Dương Tử Thiến, thế là gọi luôn.
Vì sau khi Dương Tử Thiến nổi tiếng liền không chấp nhận bất kỳ phỏng vấn của tòa soạn báo nào, Mục Chỉ Thừa vốn tưởng phải bỏ nhiều công sức, nhưng không ngờ sau khi cậu gọi điện xong, chỉ giới thiệu thân phận của bản thân xong là bên kia vui vẻ chấp nhận, và hẹn luôn thời gian.
Sau khi cúp máy, Mục Chỉ Thừa vẫn còn hơi sững sờ.
Chuyện này cũng thuận lợi quá đi? Cho nên cậu là thuộc dạng đen tình đỏ công việc hay sao?
–
Thời gian phỏng vấn được hẹn vào trưa ngày hôm sau.
Dương Tử Thiến hôm đó có buổi truyền hình trực tiếp trên đài truyền hình, chỉ có thể cho cậu thời gian mười phút, cho nên cậu phải đến đài truyền hình trước 30 phút, ngồi trong phòng chờ VIP chờ cô ta.
Cậu ngồi trên ghế sô pha, lật xem tạp chí trong nước, tìm hiểu về thông tin trong nước hiện nay.
Cũng được một lúc, cửa phòng chờ đột nhiên bị đẩy ra, cậu liền gập cuốn tạp chí lại, chỉnh đốn lại quần áo rồi đứng lên.
Cậu vốn tưởng là Dương Tử Thiến đi vào, nhưng không ngờ đập vào mắt cậu là người đàn ông đẹp trai đó.
Mục Chỉ Thừa sững sờ, con ngươi mắt hơi co lại.
Trương Tuấn Hào hình như cũng không ngờ lại gặp cậu ở đây, bước chân hơi chững lại, và một giây sau, ánh mắt trầm xuống.
Phòng chờ đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, đến bầu không khí cũng trở nên đông đặc.
Khoảng vài giây sau, Mục Chỉ Thừa hoàn hồn, mấp máy miệng, định giải thích gì đó, nhưng cảm giác áp lực quá lớn, khiến cậu nhất thời không nói nên lời.
Dù sao Trương Tuấn Hào cũng chỉ coi cậu như không khí, sẽ nhanh chóng quay người đi thôi, cậu có lên tiếng hay không cũng vậy.
Không ngờ… anh nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó đi từng bước từng bước về phía cậu!
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨\_