Cậu vừa mới dứt lời thì Tuấn Hào đã phụt cười. Rõ ràng là anh không thèm tin cậu.
Một lần gặp là tình cờ, hai lần gặp là trùng hợp, ba lần gặp…lại còn tìm tới cả Dương Tử Thiến. Anh thấy, rõ ràng là cậu có âm mưu thì có.
Mục Chỉ Thừa biết dù cậu có nói gì thì anh cũng sẽ không tin. Thế nên cậu không có ý định sẽ giải thích thêm.
Cậu cũng không muốn làm kẻ địch của anh. Đắc tội với anh là một lựa chọn không được sáng suốt cho lắm.
“Còn nữa…”
Mục Chỉ Thừa nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh. Cậu mím môi, nói rành rọt từng từ một: “Trương Tổng, những chuyện đã qua của chúng ta thật sự sẽ khiến anh hiểu lầm. Thế nhưng chuyện đã qua rồi, tôi đối với anh…đã không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa rồi”.
“Hơn nữa, tôi…cũng sắp đính hôn”.
Cậu cũng không biết tại sao lại bổ sung thêm câu cuối. Có lẽ cậu vẫn cảm thấy không cam tâm. Hoặc có lẽ cậu không muốn phải cúi đầu trước mặt anh nữa.
Thời gian ba năm, anh đã có người mình thích, cậu cũng có chốn nương tự. Chẳng có ai cao hơn ai cả!
“Ha!”
Lần này Trương Tuấn Hào bật cười thành tiếng. Ánh mắt lạnh giá đã không còn, thay vào đó là sự chế nhạo. Anh cúi đầu, nhìn cậu với vẻ trịch thượng và chẳng chút khách khí: “Đính hôn? Đính hôn với lão già nhà họ Vương sao?”
Hai chữ lão già anh đặc biệt nhấn mạnh.
Đôi mắt Mục Chỉ Thừa khẽ run lên. Cậu không nói gì, khuôn mặt chỉ hiện ra vẻ vô cảm.
Trương Tuấn Hào liếc nhìn cậu, đột nhiên gạt tay cậu ra giống như là vứt một nắm rác. Anh cho tay vào túi áo, nhìn cậu không chút cảm xúc. Cảm giác lạnh buốt tới mức rợn người.
“Cũng phải. Để đạt được mục đích, bán thân là thói quen của cậu rồi!”
Một câu nói vô cùng thản nhiên nhưng vô cùng tàn nhẫn.
Sắc mặt Mục Chỉ Thừa tái mét.
Bán thân…
Cuộc tình mây mưa giữa cậu và anh, ít nhất cậu cũng tưởng là do hai bên cùng tự nguyện. Hóa ra trong mắt anh, anh luôn coi cậu là kẻ như vậy sao? Trong mắt anh, cậu là một người không biết liêm sỉ như vậy sao?
Cậu đã phải trả giá cho chuyện đó, đã bị đuổi ra nước ngoài ba năm. Nếu như không phải gia tộc cần cậu thì có lẽ cả đời này cậu chẳng thể về nước được nữa.
Anh chẳng bị tổn thất gì. Anh dựa vào cái gì mà chế nhạo, trịch thượng với cậu?
Sự tức giận và phẫn nộ khiến cậu nhất thời quên đi cảm giác sợ Tuấn Hào. Cậu phản bác lại một cách yếu ớt: “Vương tổng tuổi cao nhưng tôi thích. Huống hồ, gả cho một người nhiều tuổi thì cũng còn hơn gả cho anh. Nói ra thì tôi cũng phải cảm ơn năm xưa anh đã không lấy tôi đấy!”
Hai mắt Trương Tuấn Hào tối sầm. Có lẽ anh không ngờ là cậu sẽ nói như vậy. Cơ thể anh phát ra cảm giác mỗi lúc một lạnh lẽo hơn.
“Mục Chỉ Thừa”
Anh gần như nghiến răng nói ra ba từ đó.
Cơ thể Mục Chỉ Thừa khẽ run lên. Cậu mím môi, hít một hơi thật sâu, cố gắng đứng thẳng người, không để bản thân lộ ra vẻ sợ hãi.
Ánh mắt Tuấn Hào như muốn đâm xuyên qua cơ thể cậu. Khi cậu sắp không thể thở được nữa thì có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.
Sau đó là một giọng nói dịu dàng vang lên: “Tuấn Hào!”.
Dương Tử Thiến bước tới, nhìn Trương Tuấn Hào Thần đầy vẻ yêu thương. Đương nhiên là cô ta sẽ vòng tay qua cánh tay anh: “Em tới rồi”.
Hình như cô ta không hề để ý tới bầu không khí vừa xảy ra giữa hai người. Cô ta chỉ liếc nhìn Mục Chỉ Thừa và cười: “Cậu là Mục Chỉ Thừa phải không? Ngại quá, để cậu phải đợi lâu rồi”.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_