Mục lục
[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt cả một ngày Lý Long Cảnh không hề quấy rầy Lưu Dương, Lưu Dương cũng cực kỳ vui vẻ tiêu dao tự tại, không việc gì làm hắn hoặc suy nghĩ về tình huống hiện tại của bản thân, hoặc nghiên cứu về phương pháp tu luyện võ công làm sao để tiết kiệm thời gian, hơn nữa thỉnh thoảng hắn cùng với người hay chiếu cố mình,Tống Gia Linh, chọc ghẹo nhau một chút, khiến tình cảm hai người lúc đó tăng lên rất nhiều. Thiếu những lời chọc ghẹo của Lý Long Cảnh, lá gan của hắn cũng lớn hơn không ít, thậm chí vài lần hắn cũng chủ động chọc ghẹo y tá tỷ tỷ.

Lưu Vân cùng Hoàng Nhã Lỵ cũng thường xuyên đến gặp hắn, thấy hắn càng ngày càng khỏe hơn bọn họ cũng rất cao hứng. Khi đề cập đến Hoàng thúc thúc, Lưu Vân nói cho hắn biết Hoàng thúc thúc vẫn còn đi công tác chưa thể trở về được, nhưng mà ngày nào cũng gọi điện về hỏi thăm quan tâm đến bệnh tình của Lưu Dương, khi nghe hắn tỉnh lại cũng đã rất cao hứng.

Công việc của Lưu Vân rất nhiều, Hoàng Nhã Lỵ lại là một cô gái nhỏ, tính tình hiếu động, vì vậy Lưu Dương càng không muốn họ lại có thêm phiền toái từ mình, nên đã chủ động yêu cầu họ rời đi, dù sao bây giờ hắn cũng đã không có chuyện gì.

Lúc đầu Lưu Vân không đồng ý, nhưng chỉ qua vài ngày thân thể Lưu Dương đã tốt hơn hẳn , ngoại trừ việc không thể xuống giường, những thứ khác trong sinh hoạt hàng ngày hắn có thể tự làm lấy , cánh tay bị thương cũng đã được tháo băng ngoài những vết thương nhỏ đã không còn gì đáng ngại. Tốc độ phục hồi của hắn vẫn cực nhanh, khiến người khác cực kỳ kinh ngạc.

Lưu Vân thấy Lưu Dương có thể tự lo cho bản thân hơn nữa công việc của bản thân cũng rất nhiều, nên đã chấp nhận đề nghị của Lưu Dương để tập trung cho công việc của bản thân, mỗi ngày nàng tới thăm hắn một hoặc hai lần.

Lưu Vân rất quan tâm đến Lưu Dương dù phải đi công tác nhưng vẫn nhờ hộ sĩ quan tâm chiếu cố đến Lưu Dương, ít ra khi Tống Giai Linh đi làm cũng thường xuyên ghé qua thăm hắn

Trải qua vài ngày nói chuyện, Tống Giai Linh đã rất thân với Lưu Dương , ngoại trừ thời gian giúp đỡ hắn trong cuộc sống hàng ngày, những lúc Lưu Vân bận công việc không thể đưa cơm tới, nàng cũng ở nhà nấu một ít cho hắn. Lưu Dương biết được Tống Giai Linh năm nay mới 19 tuổi , chỉ lớn hơn hắn 3 tuổi, vừa mới tốt nghiệp được một năm. Là người xinh đẹp hơn nữa tính cách lại tốt, nên nàng chính là một hot-girl trong bệnh viện, từ những bác sĩ còn thanh niên trong bệnh viện, đến những thanh niên tài giỏi bên ngoài, người theo đuổi nàng thật sự đếm không xuể.

Hai giờ chiều, Lưu Dương ngủ trưa tỉnh dậy, lại gặp Tống Gia Linh đẩy cửa phong bước vào, nhìn hắn mỉn cười, vội vàng kêu lên:"Tỷ tỷ, chào buổi chiều, đến giờ tan tầm rồi sao?"

Khi biết tuổi hai người kém nhau không quá nhiều, Lưu Dương muốn nhận Tống Gia Linh làm chị em kết nghĩa, mà nàng là con một nên rất thích cảm giác có một đệ đệ, đã vui vẻ đồng ý. thường khi xong việc liền đi đến phòng bệnh của Lưu Dương chăm sóc hắn một chút, tiện thể cùng hắn nói chuyện một chút.

"Đúng vậy, vừa mới giao ca, cảm giác hôm nay thế nào." Tống Giai Linh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường Lưu Dương, ôn nhu nói.

"Tỷ tỷ, tan tầm sao lại không ra ngoài đi chơi, mọi việc trong bệnh viện có chuyện gì không vui à." Vài ngày qua hai người đã thân hơn rất nhiều, đặc biệt là sau khi kết nghĩa.

"Không có gì, đi ra ngoài mới không vui ." Tống giai linh cười khổ.

Lúc này Lưu Dương mới chú ý đên khuôn mặt tràn ngập nụ cười của Tống Giai Linh trước kia hôm nay lại mang chút u sầu, chuyện đó tuyệt đối bất thường, nhất định đã xảy ra chuyện gì, bất cứ ai khi phụ Giai Linh tỷ ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn, vì thế kéo tay Giai Linh hỏi:"Tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy chuyện gì."

Tống giai linh bị Lưu Dương tập kích nên trở tay không kịp, bất qua khi thấy khuôn mặt thân thiết của hắn, nàng biết hắn thật sự quan tâm đến mình, nên cũng không để ý nhẹ nhàng rút tay ra, nói:"Chỉ là một ít chuyện nhỏ, không có gì."

"Không, giai linh tỷ, ngươi đừng gạt ta , mặt của ngươi đã nói lên tất cả, nhất định là đang xảy ra chuyện gì." Lời nói cảu Tống Giai Linh không thể lừa gạt Lưu Dương, hắn tiếp tục đích truy vấn .

"Không có chuyện gì, chẳng qua gặp phải một ít lời đồn thổi thôi, không có việc gì , đệ đệ, nói chuyện của ngươi đi, hôm nay chắc hẳn đã tốt hơn nhiều rồi." Tống giai linh rõ rang không muốn nói tiếp, đành chuyển đề tài.

Tống giai linh không thèm để ý, nhưng là Lưu Dương lại để ý, Giai Linh tỷ tỷ tính thình hiền lành không có khả năng chủ động kết thù với người khác, như vậy vì sao lại có lời ra tiếng vào, những người làm việc này thật ghê tỡm , nên hắn lại tiếp tục theo hỏi Giai Linh.

Tống giai linh không lay chuyển được việc truy hỏi của Lưu Dương, đành phải đem sự thật nói cho hắn. Mấu chốt của sự việc là vì Giai Linh quá xuất sắc, là một hot-girl của bệnh viện số người theo đuổi phía sau rất nhiều, thường xuyên có người tặng hoa, bất quá bản thân Tống Giai Linh lại cảm thấy cực kỳ phiền phức với kiểu theo đuổi này, đối với những người theo đuổi cũng không nói nhiều chỉ tập trung vào công tác y tá tại bệnh viện nên nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Nhưng bởi vì vậy nên nàng bị người khác ghen tị, dựa trên trình độ Tống Giai Linh là một trong ba y tá trẻ có trình độ và thái độ phục vụ tốt nhất, nhưng các đồng nghiệp khác đều nói Tống Giai Linh là nhờ dung mạo tiến thân, thậm chí có lần nàng nghe được một y tá khác gọi nàng là hồ ly tinh, luôn câu dẫn những người khác trong bệnh viện.

Vừa rồi ở toilet bên trong, Tống Giai Linh cũng nghe được cuộc nói chuyện tương tự, hơn nữa người nói chuyện lại là một đồng nghiệp có chút quan hệ với nàng, chỉ nghĩ đến việc này nàng lại đau khổ, bản thân chưa từng đắc tội với người kia, hơn thế trong một số công việc nàng cũng giúp người kia không ít. Nhưng người kia lại không chút tình cảm nói xấu nàng như vậy, nàng không biết cuối cùng mình đã làm sai chuyện gì để gặp phải sự tủi nhục như vậy.

Nói xong, mắt Tống Giai Linh có chút nhòa đi, nhịn không được khóc nức nở. những lời vừa rồi Tống Giai Linh chưa hề nói cùng ai, cũng không biết nói cùng ai, có lẽ gặp được Lưu Dương cũng do duyên phận, nên những lời chưa nói cùng người nào nàng đem hết ra tâm sự với hắn.

Lưu Dương cũng chỉ là một đứa nhỏ, sau khi nghe xong những lời của Tống Giai Linh hắn đã cực kỳ tức giận vỗ bàn, hướng Tống Giai Linh nói:"Tỷ tỷ, chúng ta không thể cứ như thế bỏ qua cho tên kia, chẳng lẻ xinh đẹp là có tội sao, ai cũng thích cái đẹp, trời sinh tỷ tỷ xinh đẹp là ưu thế của ngươi, nhưng tỷ tỷ đâu chỉ có xinh đẹp không đâu? Ngoại trừ xinh đẹp ra, tính tình tỷ cũng tốt lại còn xuất sắc trong công việc, đương nhiên sẽ được người khác bầu ở vị trí đứng đầu, cái này đâu liên quan gì đến họ.Vậy mà người tỷ thường giúp đỡ lại như vậy, tuyệt đối chúng ta không thể tha cho hắn, ta thay ngươi đòi lại công đạo của việc này."

Tống Giai Linh đang khóc, nghe Lưu Dương muốn đòi lại công đạo cho mình, vội vàng lau nước mắt, kéo cánh tay Lưu Dương , nói:"Tiểu Dương à, ngàn vạn lần không được làm như vậy, ta không để ý tới các nàng là được rồi, đâu cần tranh chấp với bọn họ?"

"Tỷ tỷ, cái gì ngươi cũng tốt, chỉ có điểm này không được, cho dù là phục vụ đi nhưng nếu đối phương hắt bát nước bẩn vào người mình thì tuyệt đối không thể tha thứ, đừng để cho người khác thấy mình tốt bụng lại được nước lấn tới."

"Được rồi tiểu Dương, hảo tâm của ngươi ta đã biết, nhưng mà tỷ tỷ cũng chỉ mới đến bệnh viện hơn nữa năm, lúc này mà cùng lão y tá kia xung đột thì không tốt, ngươi yên tâm đi, ở phương diện này tỷ tỷ sẽ xử lý thật tốt, không để mình chịu thiệt đâu." Tống giai linh tự tin nói, có lẽ lời khuyên giải của Lưu Dương đã có tác dụng với nàng, sắc mặt của nàng đã tốt hơn chút ít, không còn khuôn mặt u ám như lúc trước nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK