Mục lục
[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Dương vốn chuẩn bị ra tay, nhưng nghe được hắn nói như vậy, quyết định hoãn lại, hắn cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc đối phương còn chiêu số gì, còn Trần Tống Thuật miệng nói lẩm bẩm, phảng phất như đang tế lễ, thân thể cũng theo đó mà run rẩy, quá trình này chỉ diễn ra trong chớp mắt, sau đó tốc độ của Trần tống thuật tăng lên gấp đôi.

Lưu dương nhất thời không thích ứng kịp, thiếu chút nữa bị hắn đánh ngã, vội vã lui ra phía sau vài mét, mà lúc này Trần tống thuật giống như uống phải xuân dược, tăng tốc đuổi theo, đáng tiếc Lưu Dương đã có chuẩn bị, phản ứng đề cao tốc độ đến mức thích hợp, đồng thời kéo dản cự ly chiến đấu, tuy khí thế của Trấn tống thuật lúc này như mãnh hổ, thế như không dễ gì chạm vào hắn.

Lưu Dương vừa né tránh vừa quan sát chiêu thức của Trần Tống Thuật, mặc dù có chút ít thú vị, nhưng không quá hấp dẫn, tựa hồ là một loại phương pháp kích phát tiềm năng trong cơ thể con người, đồng thời phương pháp này không thể duy trì lâu, hắn cười nói: "Ngươi đã không biết rõ, vậy được rồi, ta cũng đánh thật."

Từ khi chiến đấu đến giờ, hắn một mực lưu thủ, chỉ sử dụng thân pháp để né tránh, không hề động sát chiêu, cũng không dùng chân khí, nhưng với tố chất thân thể cộng thêm việc phối hợp chiêu thức của Lưu Dương lúc này, xuất ra công kích bảy tám trăm kg là chuyện đơn giản, chỉ là lực xuyên thấu không được quá mạnh, nhưng chỉ bấy nhiêu hắn tin đã đủ đối phó với người trước mắt này.

Thập tam thái bảo là võ công khổ luyện, người trước mắt này chỉ sợ vẫn chưa luyện đến phần đầu, chỉ cần quan sát cẩn thận lúc nãy hắn chỉ nhằm vào đầu của mình công kích là biết. Lưu Dương sử dụng thân pháp áp sát Trần tống thuật, sau đó dùng chiêu thức điều động lực lượng, xuất quyền liên tiến vào đầu đối thủ.

Lưu Dương liên tục tấn công vào đầu của Trần tống thuật, còn Trần tống thuật lúc này cũng cảm giác được sự nguy hiểm, tăng mạnh sự bảo vệ cho cái đầu, đáng tiếc chiêu thức lúc này của hắn không theo hệ thống gì, trước mắt Lưu Dương hiện ra một đống sơ hở. Lưu Dương tung ra một hư chiêu, giả bộ mở hai tay của Trần tống thuật, sau đó thầm lăn quyền gia tốc chuyển hướng, hướng về huyệt thái dương của Trần Tống Thuật nện một quyền thật nặng.

Một quyền này hầu như dùng tới toàn bộ lực lương cơ thể của Lưu Dương, đồng thời cơ thể còn dùng thêm một số phần khống chế trong Phi phượng quyết, đủ vượt qua con số 600kg, đồng thời huyệt Thái Dương là một huyệt đạo tương đối bạc nhược trong cơ thể con người, Trần tống thuật vẫn chưa luyện đến đầu, nhưng sức chống cự huyệt thái dương hắn tương đối mạnh nếu so với nguời thường, nhưng cú tấn công này của Lưu Dương đã vượt qua sức chống cự của hắn, Trần tống thuật lắc lư một cái, sau đó ngã xuống, mặc dù vẫn chưa bất tỉnh, thế nhưng đã mất đi sức chiến đấu, suy nghĩ thì mơ màng, đứng dậy không nổi.

Nếu đối thủ đã mất đi sức chiến, Lưu Dương cũng không muốn tiếp tục ra tay, ngược lại chuyển hướng về phía tên thanh niên kia, đây mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Lưu Thành Huân lúc nãy đứng xem náo nhiệt nên cách đó không xa, Lưu Dương hướng về phía Lưu thành huân nói: "Hôm qua mày phái đến một đống côn đồ, hôm nay lại phái đến 1 luyện gia, không biết ngày mai mày còn phái thêm ai nữa? Một thắng khốn như mày đáng bị đánh cả đời nằm liệt giường."

Lưu thành huân cũng không ngờ sự tình lại chuyển biến quá đột ngột, mới vừa rồi Trần tống thuật vẫn còn đang chiếm ưu thế, nhưng trong nháy hắn đã bị đánh ngã xuống, ngược lại lúc nãy Lưu Dương đã chiếm ưu thế, muốn chạy cũng không kịp.

Lưu thành huân nhìn thấy Lưu Dương ép sát tới từng bước, toàn thân run rẩy, thậm chí khí lực để xoay người chạy cũng không có, bây giờ hắn mới rõ nhân vật này là người hắn không thể chọc vào, thảo nào bọn Tang Bưu được phái ra tối qua lại không làm ăn gì được.

Lưu Dương từ từ ép tới phía Lưu thành huân, phía sau truyền đến âm thanh yếu ớt: "Chỉ cần ta còn sống, sẽ không cho phép ngươi động vào hắn."

Nguyên lai Trần tống thuật vừa bị hạ gục lúc này lại lão đảo đứng lên, đồng thời hướng phía này xông tới, Lưu Dương cũng không ngờ Trần tống thuật có thể phục hồi nhanh như vậy, hơn nữa khi xông tới lại liều mạng cường công, cuốn lấy Lưu Dương, tên kia thấy Lưu Dương đã không thể quản đến hắn, lập tức xoay người chạy mất.

Một người liều mạng vạn người khó ngăn, huống chi là bản thân Trần Tống Thuật đã luyện Thập tam thái bảo. Tuy công lực của Lưu Dương cao hơn Trần Tống Thuật nhiều, đáng tiếc dưới tinh huống này không muốn sử dụng chân khí thì khoảng cách không còn bao nhiêu, thậm chí không thể đối kháng chính diện, chỉ có thể du đấu, hơn nữa hiện tại hắn cũng không muốn tổn thương người này, tuy tên kia là đồ rác rưởi trong xã hội, thế nhưng bộ dạng của cao thủ ngoại gia này hình như rất chính trực, chiêu số không hề có ám chiêu, ấn tượng của Lưu Dương đối với hắn không tệ lắm.

Trần tống thuật một mực cho rằng Lưu Dương muốn gây tổn thương cho Lưu Thành Huân, từ đêm qua đến giờ ấn tượng của hắn với Lưu thành huân đã chuyển biến tích cực, đồng thời Lưu Dương đang đứng trước mắt này lại là một người vô cùng tà ác, hắn thà rằng để bản thân tự mình chống cự, cũng không muốn Lưu Thành Huân lúc này lại xảy ra chuyện, vì vậy hoàn toàn không để ý đến an toàn của bản thân, tấn công không ngừng.

Lưu Dương hiện tại không muốn đả thương người khác, lực công kích đương nhiên đã giảm bớt, mắt thấy công kích như gió lốc bão gầm tiến tới, chỉ có thể liều mạng né tránh, bị này cho tràn công kích này đẩy lùi về sau liên tục. Bất quá công kích điên cuồng cũng tương đương với việc có nhiều sơ hở hơn, Lưu Dương lùi về sau liên tiếp, tới một khoảng không sau lưng, có thời gian để thi triển chiêu thức, động khởi thân pháp cắt ngang quan đường quyền của Trần tống thuật, hướng về huyệt Thái Dương, ấn đường, bách hội ra đòn liên tiếp, lại một lần nữa đánh cho Trần tống thuật đo đất.

Trần Tống Thuật cho dù luyện Thập tam thái bảo nhiều năm, nhưng dính phải nhiều đòn nặng như thế trong cùng một lúc thì đầu óc cũng choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn không thể đứng dậy được, bất quá hắn vẫn như không chịu từ bỏ ý định vẫn nhìn Lưu Dương chằm chằm, trong miệng hầm hừ nói: "Tên ác bá ngươi…. Tuy võ công ta không bằng ngươi, nhưng sẽ không để người làm hại đến tính mạng của người khác, chỉ đáng trách . . . ."

Lời nói của Trần Tống Thuật có chút thê lương, nhất là tiếng rống cuối cùng đầy vẻ bất bình, Lưu Dương cảm thấy rất kỳ quoặc, mà lúc này tên thanh niên mặc âu phục kia đã chạy mất tích rồi, vậy tại sao hán tử này vẫn gọi hắn là ác bá, bản thân hắn từ khi có chút võ công đến giờ vẫn chưa là điều gì ác, hắn đến bên cạnh Trần tống thuật ngồi xổm xuống hỏi: "Vị đại ca kia, sau anh nói tôi làm hại người vô tội, tôi làm việc đó khi nào?"

"Chớ lộn ngôn xảo ngữ gạt người khác, ta cũng đã điều tra xong, ngươi chính là một tên khốn nạn."

Ngữ khí của Trần Tống Thuật lúc này chính là nghiêm nghị, khí thế hùng hùng, Lưu Dương càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, động nhiên động lòng, chẳng lẽ là hiểu lầm? Hắn cũng không hề tức giận, trái lại hỏi: "Điều tra xong!?, vậy tôi cũng muốn nghe thử mình đã làm những chuyện gì."

Thái độ của Lưu Dương làm Trần tống thuật có chút mù mờ, dù sao hành vi của Lưu Thành Huân trong ngày hôm qua khác với ngày thương một trời một vực, giọng nói có chút lắp bắp hỏi: "Không phải ngươi đã cưỡng gian một cô nương có tên là Tiểu Ngọc!? lại còn uy hiếp nàng nếu báo cảnh sát sẽ giết cả nhà?"

Từ đâu bị một chậu *** đỗ lên đầu, Lưu Dương không những giận dữ mà còn cười: "Tôi chưa gặp cô nương nào tên tiểu Ngọc, cũng không nhận ra nàng, hơn nữa cưỡng gian, tôi năm nay mới 16 tuổi, hiện tại vừa mới vừa lên cao trung, lại đi làm việc đó sao? Nhưng cái tến lúc nãy, hắn theo đuổi bạn của tôi không được, tìm người trả đũa, kêu một đám côn đồ đến chặn đường, nếu như thân thủ tôi tạm được, thì thi thể đã sớm đi nghỉ mát dưới sông rồi, hôm nay lại phái thêm một nhân vật thuộc luyện gia tới, xem ra mục đích giống nhau."

"Cái gì, phái côn đồ đánh ngươi, ngày hôm qua? Không có khả năng, hôm qua không phải ngươi đã bận cưỡng gian tiểu Ngọc rồi mà?" Trần Tống Thuật thất thanh nói, "Hơn nữa còn có vài cửa hàng làm chứng, nói ngươi thường ngày ức hiếp bọn họ, là ác bá một phương."

"Cửa hàng, những cửa hàng bên ngoài sao." Lưu Dương thực sự bị Trần Tống Thuật làm hết chỗ nói, nói rằng: "Vậy được rồi, chúng ta hãy cùng đi chứng minh một chút, xem lời của ai là sự thật."

Nói xong, Lưu Dương giơ tay kéo Trần tống thuật lên, bây giờ Trần Tống Thuật đã vô pháp cục cựa, thế nhưng thân hình to lớn hơn 100kg bị Lưu Dương kéo lên rất dễ dàng, còn về phần Lưu Dương lúc này đã hiểu rõ, ngoại gia cao thủ trước mắt này bị tên thanh niên mặc âu phục kia lừa đi đến đây.

Trần Tống Thuật đã hơi hiểu ra đại khái bản thân đã bị lừa, tổng hợp lời nói của hai phía hắn càng rõ ràng điều này. Tu vi võ học của hắn tuyệt đối không phải nhờ vào ăn chơi sa đọa mà thành, hơn nữa hắn mới 16 tuổi, ngược lại ‘thành tích’ ăn chơi trước kia của Lưu Thành Huân thì hắn đã biết đến.

Nhưng trong lòng hắn vẫn mang một chút hy vọng lời Lưu Thành Huân nói là sự thật.

Thế nhưng Lưu Dương lại mang hắn tùy tiện đi vào mấy cửa hàng, bất kể là biểu tình của nhân viên phục vụ trong các cửa hàng đều rất bình thường, tất cả mọi người không nhận ra Lưu Dương, chứ đùng nói hắn đã từng đến đây làm ác. Tuy lúc trước Lưu Thành Huân tìm người ép được mấy cửa hàng, thế nhưng không thể ép hết toàn bộ, lúc mang Trần Tống Thuật đi dò hỏi thì chỉ đứng ngoài nói chuyện, nên lúc đó Trần Tống Thuật không hề rõ ràng.

Đi rồi đại khái đi hết 10 nơi, sắc mặt Trần tống thuật xám như tro tàn, chủ động hướng Lưu Dương than thở: "Xem ra là ta bị lừa, thằng khốn Lưu Thành Huân này, ta tuyệt không tha cho hắn."

"Hắn tên Lưu Thành Huân à? Rốt cuộc cũng biết được tên của hắn, sẽ có lúc tôi khiến hắn trả giá đắt, nhưng về phần ông anh thì . . ." Lưu Dương chỉ Trần Tống Thuật, chần chờ một chút, trong nhận xét của hắn thì đây là một người thành thật, hơn nữa bộ dạng ảo não thế này thì trăm phần trăm là bị lừa, buông tay, bất đắc dĩ nói: "Coi như hết, anh cũng bị lừa, về việc kia tôi sẽ đi tìm chủ nợ."

"Ngươi thật sự không biết Tiểu Ngọ sao?" Trần Tống Thuật nhìn Lưu Dương lần nữa, sau đó hỏi.

"Tôi chưa bao giờ gặp qua ai gọi là Tiểu Ngọc hay Đại Ngọc gì đó, ông anh thỏa mãn rồi chứ, rốt cuộc tên Lưu Thành Huân này là ai."

Trần Tống Thuật đã minh bạch triệt để, tất cả việc mình đang làm là do Lưu Thành Huân bày trò, mục đích là mượn tay mình phế võ công của người thanh niên trước mắt này, may là thực lực người ta cao, nếu không bản thân sẽ biến thành đồng lõa.

Bất quá khi Lưu Dương hỏi tới chuyện của Lưu Thành Huân, hắn lại chần chờ!! Bất kể thế nào thì Lưu Thành Huân cũng là cháu đích tôn của Lưu hồng, tuy rằng hắn có sai, thế nhưng đẩy hắn vào con đường chết hay bị phế bỏ là chuyện Trần Tống Thuật không muốn thấy, lúc đó lão lãnh đạo sẽ bị thương tâm. Sau khi suy nghĩ một chút, Trần Tống Thuật nói: "Vị tiểu huynh đệ này, ta sẽ giải quyết mọi chuyện thỏa đáng, sau này sẽ không quấy rối ngươi nữa, dù sao ngươi vẫn chưa hề bị thương, đại nhân đại lượng bỏ qua lần này được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK