Lý Long Cảnh là chỗ dựa lớn nhất của Lưu Dương, nhưng khi lão nói tình hình hiên tại không được, Lưu Dương bối rối , dưới đáy lòng hỏi:
"Sư phụ, tại sao hôm nay lại không được, người không nghe thấy sao, trong kia còn tới mấy chục nữ hài tử?"
Cho tới nay, ấn tượng sư phụ trong hắn luôn rất tốt, nhưng hắn lại nghĩ không ra vì sạo tại thời điểm này sư phụ đột nhiên lại sợ chết.
"Tiểu tử, không phải ta sợ chết, mà là cơ thể của ngươi không thể chống đở nổi ."
"Cái gì cơ thể của con chống đỡ không nổi , không thành vấn đề , cơ thể của con tốt lắm, hơn nữa cảm giác vừa rồi rất hay, cảm giác được làm một cao thủ quả là rất tuyệt."
Lưu Dương còn đắm chìm trong cảm giác được làm một cao thủ, vừa rồi Lý Long Cảnh Phụ Thể cũng chỉ có vài phút, nhưng là cái loại được làm cao thủ, trong tay nắm được tất cả mọi việc quả thật rất thích.
Cao thủ là như vậy.
Nếu như khi Lý Long Cảnh nhắc đến cao thủ đã mang đến cho hắn một loại hy vọng , nhưng lúc này được thử cảm giác làm một cao thủ, hắn không còn nghi ngờ gì về việc tu luyện võ công, đối với hành trình đi Hoàng Vân Sơn trong tương lai, lại tràn ngập chờ mong.
Biết được ý tưởng trong lòng Lưu Dương, Lý Long Cảnh không khỏi nổi giận, quát lớn bên trong ý thức hải:
"Thích, ngươi còn biết thích à, ngươi thử nhìn xem Thanh Hư chân khí trong cơ thể của ngươi bây giờ đã biến thành dạng gì ?"
Lý Long nhắc nhở Lưu Dương.
Khó trách vừa rồi Lý Long Cảnh nói cái giá trả cho Phụ Thể rất lớn, chẳng lẽ là việc này, bất quá không phải a, không phải vừa rồi Lý Long Cảnh nói có thể phụ thân 5’ sao, nhưng khi nãy nhiều lắm cũng chỉ hơn 2’ một chút.
Tốc độ tu luyện Thanh Hư chân khí của hắn bây giờ rất nhanh, bất quá đã luyện đến bước này, hắn cũng không muốn quay về như ban đầu.
Vận khởi nội thị, quan sát qua huyệt Ấn Đường thấy huyết sắc ấn ký vẫn sáng rực như cũ, nhưng dòng không khí màu vàng đại biểu cho Thanh Hư chân khí có chút mờ nhạt, hơn nữa con số cũng ít đi nhiều, đêm qua tu luyện, Thanh Hư chân khí đạt tới con số kinh người là 520 , nhưng bây giờ chỉ còn 140 , tiêu hao thật sự rất lớn.
"Sư phụ, tiêu hao cũng không phải là quá nhiều, không phải còn lại ¼ sao?"
Lưu Dương kỳ quái hỏi, không lẽ sư phụ muốn hù mình hay sao , chân khí còn chưa xài hết.
Hơn nữa trong lòng của hắn còn một điểm kỳ quái, không phải nói có thể kiên trì 5 phút sao, mới qua 2 phút đã hết mất 3/4.
"Bốn phần xài hết ba mà còn không tính là nhiều, thế ngươi nghĩ xài hết bao nhiêu mới đủ?"
Lý Long Cảnh tức giận nói.
"Sư phụ, nếu tiêu hao nhiều như vậy con phải làm sao bây giờ, có phải tu luyện lại từ đầu hay không?"
Lưu Dương hỏi.
"Tu luyện từ đầu, không cần thiết, ngươi vận hành Thanh Hư chân khí sẽ khôi phục từ từ, nếu không sẽ thụt lùi, ai có thể sử dụng được nữa."
"Vậy là tốt rồi, làm con sợ quá, vậy chỉ cần nghỉ ngơi thì chân khí sẽ khôi phục lại như xưa."
Lưu Dương nghe được không bị thụt lùi, thông qua vận hành Thanh Hư chân khí sẽ từ từ khôi phục, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Lúc này không có chuyện gì, là bởi vì chưa bị quá tải, ngươi nên biết rằng, nếu thời gian Phụ Thể vượt quá quy định, Thanh Hư chân khí của ngươi sẽ tiêu hao sạch sẽ, sẽ trực tiếp làm thụt lùi nguyên khí của ngươi , như vậy sẽ không thể khôi phục , còn nghi vấn kia của người là do, thời điểm bắt đầu phụ thân, năng lượng tiêu hao sẽ đặc biệt nhiều hơn lúc khác, đại khái tốn hơn ½ nguyên khí, còn những lúc sau sẽ tốn ít hơn một chút."
Lúc này Lưu Dương mới hiểu , tại sao sư phụ lại nói hôm nay không được, Thanh Hư chân khí của hắn bây giờ khoảng 520, mà lúc bắt đầu phụ thân đã tốn ít nhất 260, nêu luận thực lực của hắn hiến tại, nếu phụ thân quá miễn cưỡng thì hậu quả sẽ rất thê thảm, may là vừa rồi không có thêm người khác, nếu không thì.
Lưu Dương nghĩ lại còn thấy sợ, cẩn thận nói:
"Con hiểu rồi, sư phụ, con sẽ chú ý, không để cho chân khí tiêu hao hết."
"Đúng rồi, còn có một điều nữa, nêu ta không nhắc, chắc ngươi cũng có thể thấy được, Thanh Hư chân khí của ngươi còn có chút suy nhược."
Lý Long Cảnh tiếp tục nói.
"Cái gì, chẳng lẻ sau khi phụ thân ngoài tiêu hao năng lượng còn có những chỗ hại khác?"
Lưu Dương không nghĩ tới chuyện đó, giật mình hỏi.
"Đương nhiên , nếu không thì tại sao Đoạt Xá đại pháp lại biến thành phương pháp cấm kỵ, năng lượng trong cơ thể của ngươi còn chưa đạt đến một trình độ được yêu cầu, liên tục phụ thân sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của thân thể ngươi, không tin ngươi dùng nội thị nhìn xem."
Lý Long Cảnh đước kiến thức qua Lưu Dương một lần, tên đồ đệ này đúng là người không biết sợ, phụ thân nào phải chuyện dễ dàng như vậy.
Lưu Dương nghe được lời nói của Lý Long Cảnh, trong lòng có chút bối rối, vội vàng dùng nội thị quan sát vào huyệt Ấn Đường.
Thanh Hư chân khí từ vốn là màu hoàng kim, giờ lại có màu ám kim, chuyển nàu quả thật không hay, màu sắc lúc trước nhìn rất thoải mái, mà màu sắc hiện tại có vẻ như đang mang bệnh, làm Lưu Dương có cảm giác rất suy nhược.
"Sư phụ, Thanh Hư chân khí biến thành màu ám kim , còn hơi mờ mờ, có phải gặp chuyện gì không."
"Đó là đương nhiên , Phụ Thể ngoại trừ tiêu hao năng lượng của bản thân, còn vì sự dao động của linh hồn không đồng nhất, nên đối với căn cơ của nguyên khí có một đả kích rất nặng, chuyện này không thể dùng thuốc để khôi phục, chỉ có thể khôi phục từ từ, nếu thường xuyên phụ thể, sẽ tạo thành một vết thương vĩnh viễn, có ảnh hưởng rất lớn, nói không chừng có thể tẩu hỏa nhập ma, ngươi nhất định phải chú ý ."
Lý Long Cảnh sợ Lưu Dương phớt lơ chuyện này, vội vàng cảnh báo.
Có sự cảnh cáo của Lý Long Cảnh, Lưu Dương biết được lúc này mà tiếp tục Phụ Thể là không có khả năng, hơn nữa theo ý tứ của Lý Long Cảnh, đừng nói hôm nay cho dù ngày mai có tiếp tục được hay không cũng rất khó nói.
Làm sao bây giờ??
Lưu Dương nhìn thấy Lữ Thiện Á đang đứng khóc như bạo vũ lê hoa, không ngừng tính toán.
"Được rồi, đừng khóc , lau nước mắt đi, ta sẽ tìm cách."
Lưu Dương lấy ra cái khăn tay đưa vào trong tay của Lữ Thiện Á để cho nàng lau nước mắt, Lữ Thiện Á cầm khăn tay, nhưng không lau, nước mắt vẫn đọng lại trên khuôn mặt vài đôi mắt – nhìn Lưu Dương mong chờ, cầu xin đạo:
"Ta không sao , đại ca, ngươi nhất định phải cứu những chị em còn lại ."
Thấy bộ dạng của Lữ Thiện Á, Lưu Dương cũng bất đắc dĩ, hắn cũng muốn cứu người, nhưng với năng lực của hắn hiện tại không thể gánh vác được trách nhiệm này.
Vừa lúc lúc này khóe mắt Lưu Dương liếc qua một chiếc xe cảnh sát đang phóng nhanh từ đông sang tay, ánh mắt hắn sáng ngời, nói:
"Tiểu muội muội, không bằng chúng ta báo án, để cảnh sát tới cứu bọn họ ra."
Đúng vậy, có khó khăn, tìm cảnh sát, những lời này là do thầy giáo dậy, trong lòng Lưu Dương ngầm vui sướng, tại sao bản thân không nghỉ đến chuyện này sớm hơn, Lưu Dương kéo Lữ Thiện Á đi tới buồng điện thoại, quay số 999 báo án.
"Đại ca, ngàn vạn lần không được báo án."
Lữ Thiện Á nghe Lưu Dương muốn báo án, trên mặt càng thêm khẩn trương , vội vàng kéo tay Lưu Dương.
"Tại sao? Không phải bị ngươi xấu lôi kéo sao, tại sao không thể báo án được?"
"Không tốt, đại ca, tối qua khi chúng ta được chuyển đến, thấy một cảnh sát đi tới, hình như rất quen thuộc với đám giang hồ giam giữ bọn ta, ta còn nghe hắn xưng huynh đệ với lão Đại của bọn chúng, còn nói toàn bộ thành Tây, tất cả mọi chuyện của cảnh sát đều do hắn xử lý, nếu báo án, không phải chui đầu vô lưới sao?"
"Có cảnh sát xưng huynh đệ với bọn họ? Ngươi xác định chứ?"
"Đương nhiên , tuy rằng chỗ chúng ta hẻo lánh, nhưng nhà bác gái của ta có tỷ phu làm cảnh sát của thị trấn, nên đồng phục của cảnh sát ta chắc chắn không nhìn lầm, trên y phục của cảnh sát kia có hai gạch hai sao."
"Này, ..."
Lưu Dương trong lòng nói thầm, hai gạch hai sao, cấp bậc của tên cảnh sát này cũng không thấp, tuy rằng không dám khẳng định, nhưng mấy năm nay tin về “ cớm bẩn” cũng được đưa lên rất nhiều, đặc biệt ấn tượng của Lưu Dương đối với cảnh sát cũng không có gì là tốt.
Làm sao bây giờ, Lưu Dương thật sự lâm vào thế khó xử.
Suy nghĩ nửa ngày, Lưu Dương cũng không nghĩ được biện pháp tốt, cách này cũng không được cách kia cũng không xong. Nhưng khi đang lâm vào thế khó xử, đột nhiên Lưu Dương cảm thấy một cơn đau buốt ập tới, cho dù là hắn cũng khó chịu đựng được, thiếu chút nữa đã nằm gục xuống đất.