Mục lục
[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ con Lưu Thải Vân đi khỏi, Lưu Dương lúc này mới nghĩ đến, từ khi mình tỉnh lại, lão đầu Lý Long Cảnh kia tựa hồ không có xuất hiện, chẳng lẽ hết thảy đều là hư ảo , nếu là hư ảo tại sao lại ở tận bên trong ý thức hải của mình, đối phương còn nói thân thể của mình không có việc gì, là ngọc bội cứu mình.

Đúng rồi, ngọc bội, Lưu Dương theo bản năng đưa tay lên lồng ngực, chiếc ngọc bộ trước nay vẫn đeo trên lồng ngực lúc này đã không còn, chỉ còn chăng là dấu vết còn in hằn bóng dáng, mình thật sự mạng lớn đụng xe không có việc gì, hay thật sự chính là ngọc bội đã cứu mình, mà ngọc bội rốt cuộc là do tai nạn nên mất tích , hay sáp nhập vào trong thân thể mình.

Rất nhiều ý niệm trong đầu Lưu Dương hiện lên, rất khó có thể phân tích, hắn cũng không biết sắp xếp như thế nào cho phải, tất cả phát sinh trong ý thức hải của mình rốt cuộc là thật hay là giả , nếu thật sự mà nói thì vì cái gì lão nhân tên gọi Lý Long Cảnh kia giờ không có thấy xuất hiện, nếu giả mà nói, vì cái gì cảnh tượng trong mơ kia lại như thực như vậy, thật thật giả giả tất cả các chuyện đều vô cùng mơ hồ.

Không nghĩ được gì, Lưu Dương cũng không muốn nghĩ nữa, các loại cảm giác nảy lên trong lòng, làm cho tâm tình có chút buồn bực, Lưu Dương cười khổ, đã ngủ một khoảng thời gian dài đến như vậy, tại sao có thể không mắc tiểu cơ chứ, huống hồ toàn là truyền dịch.

Đi tiểu a, bình thường là động tác hết sức nhẹ nhàng, nhưng đối với mình hiện tại, sao cảm thấy khó khăn vô cùng, bất quá cũng không thể để cho y tá giúp cái việc này, vì thế nó gồng người chịu đựng đau đớn, đứng dậy muốn xuống giường.

Lúc này phía cửa truyền đến tiếng mở, Lưu Dương ngước mắt vừa thấy, một thân ảnh màu trắng bước vào phòng, thấy Lưu Dương muốn đứng lên, vội vàng chặn lại nói:

- Cậu bây giờ còn không thể động đậy, muốn làm gì, nói cho tôi biết là được.

Thanh âm rất ôn nhu, rất êm tai, Lưu Dương dừng động tác quay đầu nhìn lại, từ cửa đang đi vào là một y tá nữ xinh đẹp, trên tay nàng đang cầm một khay nhỏ, trên khay có nhiệt kế, ống nghe và các vật phẩm, xem ra là muốn tiến hành kiểm tra .

Không biết phải làm sao, ánh mắt của Lưu Dương cụp xuống phía dưới, vóc dáng của nàng y tá quả quyến rũ, bộ đồng phục y tá vừa vặn thân hình mê người, hai quả đào tiên cao ngất tựa hồ như muốn phá áo ngực xông ra, Lưu Dương hướng ánh mắt về phía trước, trong ánh mắt hiện rõ một khuôn mặt tuyệt diễm, thật là khuôn mặt của một thiên sứ, dáng người mê ảo làm sao, đặc biệt cặp mắt to long lanh ngập nước, so với diễn viên trên TV còn hơn bội phần, chỉ sợ cả đời này là cô gái xinh đẹp nhất mà Lưu Dương được thấy.

Từ trên xuống dưới, đều lộ ra vẻ mê người, Lưu Dương đột nhiên giật mình nghĩ, vì cái gì mà mình cảm thấy mê người chứ , không phải chỉ là xinh đẹp thôi sao, Lưu Dương cũng không biết vì cái gì, từ đáy lòng đột nhiên toát ra ý nghĩ như vậy.

- Chẳng lẽ không mê người sao? Một đại mỹ nữ như vậy, còn không mê người?

Từ đáy lòng Lưu Dương truyền tới một thanh âm già nua, là lão gia hoả này, Lưu Dương ức chế nghĩ, nguyên lai là Lý Long Cảnh, cảm tình ý tưởng vừa rồi chính là đến từ Lý Long Cảnh.

Vừa rồi tất cả ý tưởng hoài nghi nhìn thấy Lý Long Cảnh là ảo giác toàn bộ đều không cánh mà bay , hết thảy những phát sinh bên trong ý thức hải đều là chân thật , ý thức của Lý Long Cảnh đã ở bên trong ý thức hải của mình, bất quá vừa rồi vì cái gì hắn không nói một lời nào, làm cho mình lo lắng lâu như vậy, còn không rõ rốt cuộc là ảo giác hay không.

Kế tiếp lại nghe Lý Long Cảnh nói, giải đáp nghi vấn của Lưu Dương:

- Chúng ta hai người chung một ý thức hải, ta tuy rằng không trực tiếp khống chế ngươi, bất quá ý nghĩ trong lòng ta tuỳ thời sẽ phản ứng lên ý thức hải của ngươi, sẽ làm ảnh hưởng đến ngươi, đương nhiên , những ảnh hưởng đó đều là việc nhỏ không đáng kể , không có ảnh hưởng đến đại cục.

Nghe thanh âm tựa hồ trải qua được một đoạn thời gian nghỉ ngơi khá dài, tinh thần của Lý Long Cảnh tựa hồ tốt lên nhiều, có tráng khí mười phần, không còn quá mông lung già nua như lúc ở bên trong ý thức hải.

- Vừa rồi lão không nói lời nào, bây giờ bỗng dưng bật nói, lão nhân, có phải là do gặp mỹ nữ hay không?

Lưu Dương hung tợn nghĩ, thuận tiện nguyền rủa Lý Long Cảnh là một lão đại sắc lang.

- Sự hấp dẫn giữa nam và nữ là thuận theo lẽ tự nhiên, tại sao lại gọi là sắc lang, về phần vừa rồi ta không có cùng với ngươi nói chuyện, là bởi vì, hiện tại chúng ta không phải là tại bên trong ý thức hải trao đổi, ngươi đã tỉnh, chúng ta trao đổi bây giờ là dùng tần suất đặc biệt, ta muốn tìm đúng tần suất chính xác cho nên mới lãng phí nhiều thời gian lâu đến như vậy.

Lý Long Cảnh giọng nói hùng hồn đầy lý lẽ, không có một chút lời nào là hổ thẹn.

- Tiểu đệ đệ, ngươi làm sao vậy?

Đang cùng với lão quỷ trao đổi, cô nàng y tá xinh đẹp đã chạy tới bên cạnh hắn, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nghía Lưu Dương, thấy hết thảy đều bình thường, lúc này mới ân cần hỏi han:

- Tiểu đệ đệ, hôn mê hơn một tuần lễ rồi, vừa mới tỉnh lại, cảm giác trên người có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có để ta kiểm tra xem!

- Không cần, tôi tốt lắm, chỉ là...

Lưu Dương nói tới đây, chợt nhớ tới mình cũng không còn nhỏ bé gì nữa, lại là trước mắt một cô gái xinh đẹp, nói như thế nào thì nói hắn cũng là một nam thanh niên gần 15 tuổi, bây giờ mà đi tiểu trước mặt một tỷ tỷ xinh đẹp, hắn làm sao có thể mở miệng.

Cô y tá trẻ xinh đẹp mỉm cười hỏi:

- Làm sao vậy, có chuyện gì, khó nói sao?

- Này...

Lưu Dương thật sự không thể nói nên lời.

Nữ y tá xinh đẹp nhìn tiểu bệnh nhân muốn nói gì xong lại thôi, sắc mặt lại đỏ bừng lên, hạ thân còn nhấp nha nhấp nhổm, đã từng chăm sóc nhiều người bệnh, nàng làm sao có thể không biết vị tiểu bệnh nhân là đang muốn làm cái gì, liền mỉm cười, từ dưới gầm giường kéo ra cái bô, nói:

- Làm sao vậy, muốn đi tiểu phải không, thương thế của ngươi vừa mới lành một chút, bác sĩ đã đặc biệt phân phó, ngươi không thể đi lại, vậy dùng cái này đi vậy.

Nói xong đi đến đầu giường đỡ Lưu Dương ngồi hẳn dậy, sau đó xốc chăn lên, từ dưới đất cầm lấy cái bô, tựa như muốn đích thân để dưới hạ thân của Lưu Dương.

Nhìn nàng y tá xinh đẹp lại mạnh dạn như vậy, Lưu Dương càng thêm ngượng ngùng , sắc mặt càng thêm đỏ bừng, nhăn nhó nắm tay kéo lấy chiếc chăn, không muốn để cho nàng kéo lên, ấp a ấp úng nói :

- Không được, để.. để tôi tự làm.. được rồi!

Nữ y tá xinh đẹp ánh mắt cong cong cười rộ lên, ánh mắt Lưu Dương bỗng sáng ngời, nụ cười của cô y tá quả thật mê người, lại thấy nàng không chút chần chừ kéo chăn ra, nói:

- Cậu hôn mê đã mấy ngày nay rồi, tôi đây đã chăm sóc cậu không biết bao nhiêu lần , cậu bây giờ còn thẹn thùng không phải là quá chậm sao, nhanh lên đi, hơn nữa, cậu chỉ có một cánh tay có thể cử động, làm sao mà tự mình làm được

Nói xong liền đặt cái bô dưới háng của Lưu Dương.

Bởi vì để tiện cho việc kiểm tra khi bệnh nhân hôn mê, hơn nữa cũng là tiện cho các y bác sĩ khám nghiệm, ở phía dưới thân thể của Lưu Dương cũng không có mặc quần áo, chăn vừa kéo lên thì Lưu Dương mới phát hiện điểm này, thế nhưng cái bô đã đưa tới dưới háng , nó chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, một vòi nước từ tiểu đệ đệ của hắn phun ra chống lại ý nghĩ của hắn.

Ào ạt như vậy sao! Lưu Dương chưa từng có trải qua tình huống nào như vậy, một nữ y tá xinh đẹp trẻ trung hầu hạ mình đi tiểu, xấu hổ làm sao! Nó hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống, vốn đã tiểu được rất nhiều nhưng muốn ngừng cũng không được, càng muốn hãm lại, lại là càng phun trào mạnh hơn, làm cho hắn càng thêm sốt ruột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK