Lý Long Cảnh gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là mấy bức tranh kia. Mấy binh khí trên đó là do năm đó đột nhiên ta nảy ra ý này, chế ra mấy bức tranh dùng để giấu chúng.
- Sư phụ, đây là Tu di giới tử (*) sao ?
Lưu Dương hỏi, hắn rất kỳ quái, những bức tranh có thể giấu binh khí, đây là sao, chẳng lẽ là Tu di giới tử trong truyền thuyết, nếu không sao có thể giấu binh khí trong tranh ?
(*)Tu di giới tử : đại khái như không gian chứa đồ
- Không phải, tác dụng của mấy bức tranh chỉ là áp chế sự sắc bén của binh khí thôi, không phải là giấu binh khí ở giữa. Trước kia không có nói cho con biết vì năng lực của con chưa đủ. Hiện tại công lực của con đã đạt tới cấp năm, là lúc sử dụng chúng rồi. Con đi chọn một món đi!
Áp chế sự sắc bén của binh khí, Lưu Dương có thể hiểu một chút. Hắn thầm nghĩ, cũng giống một vài nhà giàu người ta hay dùng tranh để giấu đồ đằng sau. Chẳng qua là Lý Long Cảnh nói chưa đến giai đoạn thứ năm thì chưa thể sử dụng, điều này làm Lưu Dương hoang mang. Chẳng lẽ binh khí còn chia cấp bậc sao. Nhưng nghĩ lại sự thần kỳ của võ công, nói không chừng, đến một cấp bậc nhất định sử dụng võ công sẽ khiến bản thân bị thương. Hắn hỏi:
- Sư phụ, vì sao công lực không đạt cấp năm thì không thể dùng mấy binh khí này?
- Mấy binh khí này là Tiên Thiên lợi khí, công lực chưa đến cấp năm thì không thể chống đỡ được Tiên Thiên khí của chúng.
- Tiên Thiên lợi khí làm sao chế tạo được? Đúng rồi sư phụ, sao con không cảm thấy được Tiên Thiên khí?
Hiện tại cảm giác của Lưu Dương cực kỳ nhạy, mấy cái Tiên Thiên khí trên binh khí gì đó cơ bản là không giấu được hắn, đáng lẽ hắn có thể cảm ứng được.
- Không đơn giản vậy đâu. Bức tranh chẳng những che giấu bề ngoài của chúng, mà còn có trận pháp, Tiên Thiên khí đương nhiên không thể toát ra được. Tiên Thiên khí không gì không phá được, nếu không thể khống chế nó thì sẽ dễ xảy ra chuyện.
Lưu Dương thế mới biết, thì ra sư phụ lại cấp cho hắn thứ tốt vậy, hắn vội vàng chạy tới chỗ mấy bức tranh. Những bức tranh kia thật sự rất dài, điều này chắc có quan hệ đến những binh khí trên đó. Hơn nữa tranh vẽ thực sự rất tốt, Lưu Dương đứng gần như vậy cũng không nhìn ra mấy cái này là binh khí thật. Hắn nhìn trái nhìn phải lại không biết xuống tay thế nào, quay đầu lại hỏi:
- Sư phụ, con phải làm thế nào mới lấy được chúng, chẳng lẽ dùng tay lấy thẳng xuống sao?
Lý Long Cảnh thấy Lưu Dương mờ mịt đứng đó, nở nụ cười nói:
- Con chọn đi, con muốn dùng vũ khí gì?
Cẩn thận nhìn những vũ khí trên bức tranh, trên đó có ba loại vũ khí là đao, kiếm và thương. Lưu Dương suy nghĩ nửa ngày vẫn không quyết định được. Thương cũng được, kiếm cũng không tệ, đao cũng có thể. Đây là Tiên Thiên binh khí đó, hắn còn chưa từng nhìn thấy Tiên Thiên binh khí đâu.
Mấy ngày trước tham gia Vạn bảo đại hội xong, ở đó cũng có mấy loại binh khí nhưng nhiều nhất chỉ có thể nói là lỗi thời rồi, sắt thường mà thôi. Đoán chừng so với mấy thứ vũ khí của Lý Long Cảnh thì kém quá xa, mà đây lại là Tiên Thiên binh khí, còn được linh khí nồng đậm ở nơi này tẩm bổ cản ngàn năm, nhất định là càng thêm lợi hại.
Vòng vo qua lại trước ba bức tranh cả nửa ngày, cuối cùng Lưu Dương chọn kiếm. Kiếm là ngắn nhất, mang theo rất tiện. Huống hồ hắn xem trọng những cao thủ trên tiểu thuyết, trên cơ bản họ đều dùng kiếm. Đối với kiếm hắn rất có hảo cảm. Lưu Dương chỉ vào bức họa vẽ kiếm nói:
- Sư phụ, con chọn kiếm.
Lý Long Cảnh gật đầu, khen ngợi:
- Kiếm là vương trong trăm binh khí, linh hoạt như rắn, chọn tốt.
Lưu Dương thấy Lý Long Cảnh rất vừa lòng với sự lựa chọn của hắn cũng hưng phấn dị thường, nhưng vừa nhìn thấy bức tranh trước mắt thì có phần khó xử, nói:
- Sư phụ, cái này…
- Được, con đứng trước bức tranh vẽ kiếm, ấn vào điểm đỏ ở phần dưới của bức tranh.
Lưu Dương dựa theo lời Lý Long Cảnh tìm tòi. Tại vị trí phía dưới của kiếm đồ (tranh vẽ kiếm) có một điểm đỏ bắt mắt. Vừa rồi hắn còn kỳ quái không biết điểm đỏ để làm gì, hiện giờ thì đã biết rõ, chỉ sợ là cơ quan phá trận. Dựa theo lời Lý Long Cảnh, hắn duỗi tay nhấn một cái.
Bức tranh vốn bằng phẳng bỗng chốc có biến hóa huyền diệu, từ một bức tranh bình thường đột nhiên bắn ra ánh sáng. Ngay sau đó Lưu Dương cảm giác rõ ràng có một luồng Tiên Thiên khí từ tranh vẽ phát ra. Luồng Tiên Thiên khí sắc bén này khiến Lưu Dương không phòng bị phải chịu từng đợt đau đớn. Hắn mạnh mẽ phát huy hộ thân chân khí mới ngăn cản được.
Tiên Thiên khí tấn công hắn chín lần, lần sau càng mạnh hơn lần trước. Mới vừa bắt đầu, Lưu Dương còn có thể ngăn cản nhẹ nhàng, nhưng Tiên Thiên khí công kích ngày càng mãnh liệt, thậm chí hắn không thể không xuất ra tám thành công lực, lúc này mới chính thức hiểu vì sao sư phụ lại bảo phải đạt đến giai đoạn thứ năm mới dùng được. Không đạt được đến giai đoạn thứ năm mà đụng phải Tiên Thiên khí khổng lồ này chỉ có chết mà thôi.
Chín lần công kích qua đi, Tiên Thiên khí khổng lồ đột nhiên biến mất, bức tranh rung lên không ngừng, biên độ càng lúc càng lớn, đột nhiên, thanh kiếm trên bức tranh hiện ra, rơi xuống đúng tay của Lưu Dương.
Lưu Dương nhanh chóng bắt lấy thanh kiếm. Khi hắn ngẩng đầu lên thì bức vẽ thanh kiếm đã biến thành một khoảng trống, rất thần kỳ. Bức họa này không vẻn vẹn chỉ có một thanh đoản kiếm, ngoài kiếm ra thì còn có những cảnh vật khác, chẳng lẽ những cảnh vật đó đều là bộ phận tạo thành trận pháp sao? Lưu Dương phá đi đầu mối của trận pháp, khiến cho trận pháp không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Cúi đầu quan sát thanh kiếm trong tay. Thanh đoản kiếm mang phong cách cực kỳ cổ xưa. Vỏ kiếm dường như là làm từ da của một loài động vật, cầm trong tay cực kỳ thoải mái. Chuôi kiếm hơi dài, Lưu Dương nhẹ nhàng nắm trong tay, một khí thế khổng lồ từ trong kiếm dâng lên. Không kịp đề phòng, Lưu Dương thiếu chút nữa là thất thủ.
Hắn không nghĩ tới, trải qua trận công kích ban nãy mà thanh kiếm này vẫn còn lợi hại như thế. Cố gắng khống chế chân khí, lúc này hắn mới chậm rãi vãn hồi. Cứ như vậy, Tiên Thiên kiếm khí đã ép tới cánh tay, chỉ xuống chút nữa thôi là cánh tay sẽ bị thương. Lưu Dương từng bước tăng dần cường độ chân khí, cơ hồ đã dùng đến tám thành chân khí mới bức được kiếm khí ra ngoài, ép nó quay lại kiếm.
Sau khi Tiên thiên kiếm khí bị buộc phải quay về kiếm, thân kiếm bắt đầu kêu lớn, không nằm yên, thậm chí muốn rời khỏi tay. Lưu Dương không dám chậm trễ, lại xuất ra chân khí. Thanh kiếm dần dần bị lực lượng của Lưu Dương áp đảo, đợi cho hắn xuất toàn lực xong, thanh kiếm cuối cùng cũng chịu khuất phục, vui mừng kêu lên một tiếng, thu nhiếp toàn bộ Tiên Thiên khí, nằm yên không hề động.
Lưu Dương không biết chuyện gì đã xảy ra, còn Lý Long Cảnh đứng trong trận pháp cho tới giờ vẫn chú ý Lưu Dương. Thấy được tình cảnh này, ông vui mừng cười to nói:
- Đồ đệ, con làm không tồi, thanh kiếm đã nhận chủ rồi, chỉ cần trong tay của con sẽ không phát ra khí thế, con có thể phát uy toàn bộ tác dụng của nó, con rút nó ra thử xem.
Nghe phân phó của Lý Long Cảnh, Lưu Dương rút đoản kiếm ra, thân kiếm cũng không có vẻ lấp lóe quang mang sắc nhọn như Lưu Dương đoán, ngược lại lại có chút hoạt kê. Nhìn nó có vẻ u tối, không phản chiếu được mặt đất, hơn nữa nhìn lưỡi kiếm cũng không có vẻ sắc bén. Một thanh kiếm như vậy vừa rồi lại uy phong bát diện như vậy được sao, trong lòng hắn có chút thất vọng.
Lý Long Cảnh nhận ra cảm giác thất vọng của Lưu Dương, nói:
- Đưa chân khí vào nhìn xem.
Dựa theo lời Lý Long Cảnh, Lưu Dượng vội vàng đưa chân khí vào trong kiếm, hắn cảm giác thấy khác hẳn. Thanh kiếm như một vật môi giới vậy, hắn đưa vào đó một phần chân khí, thanh đoản kiếm này có thể dựa vào một phần chân khí đó hấp dẫn 3 phần thiên địa khí bổ sung cho kiếm, điều này tương đương với việc chân khí của Lưu Dương sẽ được mở rộng gấp ba, dường như không khác nhiều so với dị năng hấp thu. Bản thân Lưu Dương vốn còn đang cảm khái, vì sao dị năng Tiên Thiên lại có nhiều chỗ tốt như vậy, có thể thông qua bản thân hấp dẫn thiên địa khí, mà chân nguyên lực lại chỉ có thể từ thực lực tự thân phát ra. Nhưng thật không ngờ tiên hiền lại có thể sáng tạo ra thần binh thần kỳ như vậy, món lợi khí này uy lực quả nhiên là vô cùng.
Lưu Dương chậm rãi rót thêm chân khí đưa vào, không ngừng kiểm nghiệm cực hạn của thanh kiếm. Khi hắn đưa công lực toàn thân vào thanh kiếm lại phát hiện, cực hạn của thanh kiếm cũng chỉ gấp rưỡi công lực toàn thân Lưu Dương mà thôi, hơn nữa cũng không đặc biệt ổn định. Dù là như thế Lưu Dương đã cực kỳ hài lòng rồi. Binh khí như vậy nếu có thể khống chế tốt, vậy sẽ là trợ giúp cực lớn đối với bản thân, chính là vũ khí tốt.
- Tốt lắm, hiện giờ con cũng đã bước đầu hiểu biết cách dùng vũ khí rồi đấy. Dùng thanh kiếm này lại thêm đan dược con mang theo, ta đoán, không tới một ngày là dược phố đã hoàn thành rồi. Con mang đến Thanh linh thảo thực sự không tệ, mặc dù tương lai khi nó thành thục rồi, có mầm mống, cũng chỉ cần dược phố rộng ba mươi thước là đủ. Con đi lấy Không thanh và Thạch tủy trước đi, tưới cho Thanh linh thảo, sau đó bắt đầu mở dược phố.
Sau khi hiểu một chút tác dụng của thanh kiếm, Lưu Dương hoàn toàn yên tâm. Có thanh đoản kiếm này, hắn dùng một phần lực được lợi gấp bốn, uy lực cũng lớn hơn nhiều, như vậy một cái dược phố phạm vi ba mươi thước cũng hoàn thành rất nhanh thôi.
Không thanh là tinh túy của mộc khí, trong rừng nguyên thủy của Hoàng Vân Sơn có khắp nơi, mà thạch tủy là tinh túy của đá, hay là tinh túy của thiên địa, bản thân nó cũng là linh vật của thiên địa. Mấy thứ này nơi khác rất ít gặp, nhưng trong động phủ tràn ngập linh khí của Lý Long Cảnh thì lại tùy ý có thể thấy được.
Dược liệu trong động phủ tuyệt đại đa số không thể dùng nước tưới, mà phải dùng Không thanh và Thạch tủy để nuôi. Lý Long Cảnh khi tạo động phủ lại chuyên môn đào tới chỗ có nhiều Không thanh và Thạch tủy nên trong dược phố có rất nhiều, đường đi được bố trí dẫn thẳng từ động phủ đến không gian có chứa Không Thanh, Thạch tủy. Vì vậy, tìm kiếm Không thanh và Thạch tủy cho Thanh linh thảo cực kỳ dễ dàng. Lưu Dương tùy tiện tìm một cái dược phố, lấy ra một chút Không thanh và Thạch tủy, tưới lên Thanh linh thảo.