Vài phút sau, 3 xe cảnh sát kéo đuôi nhau tới, bọn họ lập tức bao vây ngôi nhà nhỏ, vác súng lên vai, đạn được lên nòng, thiếu chút nữa là có cả đặc nhiệm, đồng thời đi theo các chiếc xe cảnh sát là một xe săn tin, đúng là không biết hai ngành này phối hợp với nhau như thế nào, thoáng một chút là cùng tới.
Một đám cảnh sát mang súng ùa vào nhà, vài phút sau đã thấy đám tội phạm bị còng tay kéo ra, bên cạnh đó một nữ phóng viên đang đứng đưa tin. Lưu Dương thấy băng móc túi đã bị bắt gọn, yên tâm xoay người rời đi, trưa nay hắn còn chưa ăn cơm, nên việc cấp thiết phải làm bây giờ là kiếm gì đó bỏ bụng cho qua cơn đói.
Buổi chiều, Lưu Dương vẫn tiếp tục hành động trên các tuyến giao thông công cộng, bất quá buổi chiều hình như không phải là lúc bọn móc túi làm ăn, nên hắn không gặp được bất kỳ tên nào. Hắn săn trước lùng sau mãi cho đến 8h tối, khi các chuyến xe bus bắt đầu vào bến nghĩ, lúc này mới lững thững đi dưới ánh trăng về nhà .
Mở cửa ra, hắn thấy cả nhà Hoàng Căn Vĩ đều đang ngồi trong phòng khách, chứng kiến Lưu Dương trở về, Lưu Thải Vân nhanh hỏi:
- Tiểu Dương, ăn cơm chưa?
Lưu Dương gật đầu trả lời:
- Dạ ăn rồi .
Hắn ăn cơm lúc 7h, lúc ấy hắn tranh thủ chờ xe liền kiếm gì bỏ bụng. Đang muốn lên lầu, Hoàng Nhã Lỵ nhảy dựng lên, chặn hắn lại hỏi:
- Anh Tiểu Dương, cái vật to lớn trong phòng là thứ gì vậy, mới mua à?
- Là đan đỉnh, Nhã Lỵ, em có biết chui vào phòng anh khi anh chưa cho phép là rất mất lịch sự không?
Lưu Dương trả lời, hắn không muốn gạt mọi người, nhưng hắn cũng không ngờ lại bị phát hiện sớn như vậy, con bé Hoàng Nhã Lỵ này thật là… hắn trừng mắt nhìn Hoàng Nhã Lỵ.
Lưu Thải Vân bưng một mân trái cây đi từ trong bếp ra, thấy Lưu Dương đang chuẩn bị lên lầu, vội vàng nói:
- Tiểu Dương, từ từ hãy lên phòng, tới ăn chút hoa quả đi.
Hoàng Căn Vĩ đang đọc báo, nghe xong lời nói của Hoàng Nhã Lỵ, buông tờ báo xuống, kì quái hỏi:
- Đan đỉnh? Mua thứ đó làm gì thế?
- Dùng để tập luyện ạ.
Lưu Dương trả lời qua quít.
Hắn đi đến sopha ngồi, hiển nhiên cả nhà Hoàng Căn Vĩ cũng chỉ vừa mới ăn cơm xong, nếu không bọn họ đã sớm ăn đến hoa quả tráng miệng.
Đang ăn một miếng táo, trong TV đột nhiên đưa tin về bọn móc túi lúc sáng, chính là người đứng đưa tin ở căn nhà nhỏ kia, cô ta đang nhiệt tình giới thiếu về sực việc, hình ảnh rất tổng quát, hầu như ảnh của mỗi tên móc túi đều được đưa lên, đặc biệt khi nói về thương thế của bọn chúng, thì nữ phóng viên cực kỳ hưng phấn:
- Hơn ba mươi người, bị một người đánh ngã, hơn nữa người này cũng bịt mặt, tuổi không lớn, việc này khiến chúng ta nhớ lại chuyện tình của đại hiệp che mặt một tháng trước, không biết hai người này có phải là một không?
Lưu Dương nghe người dẫn chương trình nói xong, sắc mặt liền thay đổi, mà ánh mắt cả nhà Hoàng Căn Vĩ đều tập trung vào hắn, đặc biệt biết là người vừa có chút võ công như Hoàng Nhã Lỵ, nháy mắt hỏi:
- Anh Tiểu Dương, có phải là anh làm?
Lưu Dương cười khổ gật đầu, hắn có thể nói gì hơn, bởi vì sau đó bọn người kia miêu tả lại quần áo người ra tay, giống hệt bộ đang mặc trên người, thì đúng là hết cách để qua mặt cả nhà Hoàng Căn Vĩ.
- Anh Tiểu Dương chuyện vui thế này mà anh lại không dắt em theo, thật là…..
Hoàng Nhã Lỵ mất hứng nói.
Sau gáy Lưu Dương nổi ra vài đường hắc tuyến, chuyện này mà lại xem như chuyện vui.
Lúc cả nhà Hoàng Căn Vĩ đang muốn hỏi thêm, thì tiếng chuông cửa lại vang lên, Lưu Thải Vân nghi hoặc nhìn lên đồng hồ, đã 8h hơn, lẩm bẩm:
- Trễ thế này mà ai còn đến nữa thế.
Hoàng Nhã Lỵ nhanh đứng dậy, nói:
- Con đi mở cửa.
Sau đó chạy nhanh như chớp ra ngoài, Lưu Thải Vân lắc đầu, kêu lên:
- Từ từ đã, hỏi cho kỹ ai đến mới được mở.
- Biết rồi.
Hoàng Nhã Lỵ trả lời xong, thì người đã đứng ở ngoài .
Hoàng Căn Vĩ tra xét Lưu Dương một lần, thở dài một hơi nói:
- Tiểu Dương, bây giờ cháu đã lớn, lại có thực lực , nhưng khi ra ngoài nhất định chú ý mọi việc.
- Đúng vậy, Tiểu Dương, phải chú ý an toàn a.
Lưu Thải Vân nói theo.
Lưu Dương cảm nhận được sự quan tâm từ Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân, cảm động gật đầu, nói:
- Cháu sẽ!!
- Trời ạ, mọi người mau ra xem là ai đến đây nè.
Ngoài sân truyền đến tiếng vui mừng của Hoàng Nhã Lỵ, bọn họ không hiểu gì, liền vội vã chạy ra sân, thấy Hoàng Nhã Lỵ đang ôm một cô gái bằng nàng , hưng phấn nhảy tưng tưng.
Ánh sáng trong sân không đủ nên Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân không rõ đó là ai, nhưng Lưu Dương thấy được, không ngờ đó là Lữ Thiện Á, thời gian cô bé trở về nhà không ngắn, Lưu Dương nghĩ cô bé sẽ không quay lại, nhưng không ngờ ….. Lúc này Lữ Thiện Á ăn mặc như khi rời đi, bộ quần áo cô bé đang mặc là Hoàng Nhã Ly đưa cho lúc trước, bên người có một bọc nhỏ, phía bên trong chắc là hành lý của cô bé, dưới chân lại là hai bao lớn, không biết trong đó có thứ gì.
Lưu Dương thấy Hoàng Nhã Lỵ chưa thả người ra, mà 2 người Hoàng Căn Vĩ vẫn đang đứng dòm dòm, vội vàng nói:
- Chú Hoàng, Thiện Á đến.
- Cái gì, Thiện Á tới rồi.
Lưu Thải Vân chạy nhanh tới trước, còn Hoàng Nhã Lỵ lúc này mới buông cô bé Lữ Thiện Á ra, nói:
- Đi đường mệt không?
- Không mệt chút nào.
Lữ Thiện Á nhẹ nhàng trả lời, cầm hai cái bao dưới chân lên, đưa cho Lưu Thải Vân, nói:
- Dì Lưu, đây là quà cháu mang cho biếu mọi người.
- Người đến là được rồi , mang quà tới làm gì?
Lưu Thải Vân có chút tức giận nói.
- Ở nhà cháu không có thứ gì quý, chỗ này cũng chỉ là vài loại rau xanh được trồng trong vườn, hơn nữa không hề dùng thuốc.
Lữ Thiện Á sống ở Hoàng gia vài ngày, nên rất chú ý đến chuyện này.
- Rau xanh.
Lưu Thải Vân ngập ngừng, bất quá vẫn nhận lấy, thuận tay đưa cho Hoàng Căn Vĩ, sau đó nói:
- Đi đường chắc mệt lắm, chú Hoàng đã sắp xếp xong trường học cho cháu rồi, đừng đứng đây nữa, nhanh vào nhà thôi.
Từ nữa tháng trước, Hoàng Căn Vĩ đem sắp xếp xong trường học dành cho Lữ Thiện Á, đó chính là ngôi trường Hoàng Nhã Lỵ đang theo học, nơi đây cũng là trường cũ của Lưu Dương, đây là một trong những trường sơ trung trọng điểm, không dễ để xin vào. Nhưng với những mối quan hệ của Hoàng Căn Vĩ có được, hơn nữa thành tích học tập của Lữ Thiện Á khá tốt nên mới xong việc, chuyện thành tích của Lữ Thiện Á, Lưu Dương sau khi trờ về mới biết, tuy rằng cô bé ở vùng núi xa xôi hẻo lánh, điều khiện giáo dục không được tốt, nhưng Lữ Thiện Á rất chăm học, thành tích của cô bé mà đặt trong thành phố U cũng được xếp vào top trên, thậm chí so với Hoàng Nhã Lỵ còn muốn cao hơn một bậc.
Lữ Thiện Á đã đến, người cao hứng nhất chắc là Hoàng Nhã lỵ , mặc dù trong nhà có Lưu Dương làm bạn, cô bé vẫn rất vui vẻ, nhưng có nhiều người chơi chung chắc chắn sẽ vui hơn, hơn nữa hai người có thể giúp nhau trong chuyện học tập, vả lại một vài chuyện tế nhị của bọn con gái tuổi mới lớn cần phải có tri kỷ để tâm sự.
Lữ Thiện Á được bố trí ở chung phòng với Hoàng Nhã Lỵ. không phải là không còn phòng trống, nhưng căn phòng này đang chứa đồ linh tinh do đó cần phải dọn dẹp, hơn nữa, Hoàng Nhã Lỵ một mực yêu cầu được ở chung một chỗ với Lữ Thiện Á, hai cô bé cùng tuổi ở chung với nhau cũng có cái lợi, có thể giúp đỡ lẫn nhau, thi đua tiến bộ.
Đồ đạc của Lữ Thiện Á không nhiều lắm, chỉ có vài bộ quần áo, Lưu Dương và Hoàng Căn Vĩ cùng nhau xách chúng đặt vào trong phòng Hoàng Nhã Lỵ, lấy một bộ chăn đệm mới, trước hết cứ để Lữ Thiện Á ngủ dưới đất, còn thiếu thứ gì sau này sẽ bổ xung thêm .
Dọn dẹp xong, cả nhà đi xuống lầu, mà vẻ mặt Lữ Thiện Á lúc này có vẻ rất mất tự nhiên, đi đến hỏi Lưu Thải Vân bản thân phải làm những gì, khiến Lưu Thải Vân cười vui vẻ, vội vàng trấn an:
- Trong nhà chỉ có bấy nhiêu người, không còn ai khác, bình thường không cần dọn dẹp quá nhiều, chỉ cần hai ba ngày lâu quét một lần là được, việc còn lại là nấu cơm , đương nhiên bữa cơm chủ yếu là ba người bọn cháu, cô và ba Nhã Lỵ đa số đều ăn cơm ở ngoài.
Lữ Thiện Á không ngờ cuộc sống của mình sẽ nhẹ nhàng thế này, nhẹ hơn rất nhiều so với công việc ở nhà, trong nhà còn vài người em, thân thể của ba lại không tốt, không thể làm việc, mẹ thì phải bận công việc ở xưởng, nên việc vặt trong nhà cơ bản là dồn hết lên người cô bé, vốn cứ nghĩ là công việc ở đây sẽ khá vất vả, nhưng không ngờ chỉ có bấy nhiêu, cô bé hơi sợ hãi nói:
- Dì Lưu, cháu thấy bấy nhiêu quá ít , ít hơn nhiều so với công việc cháu làm ở nhà, dì sắp xếp nhiều hơn một chút đi.
- Như vậy còn ít, đối với những đứa bé mới lớn như cháu thì không hề ít chút nào , tỷ như Nhã Lỵ, đừng nói là những chuyện này , kêu con bé đi nấu cơm cũng thì nó phải né hết nữa ngày.
Hoàng Căn Vĩ nói.
Lưu Dương rất kỳ quái hỏi:
- Thiện á, công việc ở nhà em rất nặng à?
- Cũng không có gì, ba có bệnh, không thể làm việc, mẹ là công nhân sữa chữa đồ gia dụng, em là chị lớn nên phải chăm sóc mấy đứa em gái và em trai trong nhà.
Lưu Thải Vân cũng là người xuất thân từ gia đình nghèo khó, nhưng nàng cũng không nghĩ công việc ở nhà của Lữ Thiện Á lại nặng đến mức này. Nhà nàng năm đó tuy cũng khá khốn khó, nhưng là cha mẹ vẫn khỏe mạnh, nàng ngoại trừ hái rau cho heo ăn, phụ giúp một ít việc vặt, thì không phải làm gì nữa.
Hoàng Nhã Lỵ cũng không thể tin được hỏi:
- Bạn làm toàn bộ công việc trong nhà, vậy bạn đi rồi, thì ở nhà phải làm sao?
- Trong nhà còn có một em gái 13 tuổi , nhưng nhà mình thiếu nợ nhiều lắm, bất quá không sao, mình sẽ cố gắng kiếm tiền, còn tiền học phí cho cả em gái nữa.
Lữ Thiện Á bình tĩnh nói, hoàn toàn không giống như một người đang bị gánh nặng cuộc sống đè lên vai, đúng vậy, cô bé là chị cả trong nhà, từ 10 tuổi đã bắt đầu giúp đỡ công việc trong gia đình , mà đến năm 12 tuổi thì mọi việc trong gia đình dồn hết vào người cô bé .
- Yên tâm đi, cháu không cần lo lắng nữa, cứ xem đây như nhà mình là được rồi.
Tấm lòng người mẹ trong Lưu Thải Vân lại nổi lên, nghe cảnh ngộ gia đình của Lữ Thiện Á, nàng nhịn không được ôm cô bé vào lòng.