Lưu Dương không ngờ đứng nói nữa ngày nhưng Vương Tạo Giang lại không thể giúp được gì cho nên cảm thấy rất thất vọng, nếu không bán mấy thứ này thì hắn móc 800 vạn ở đâu ra đây, tâm tình nặng nề, nói:
- Chú không bán được thì cháu biết kiếm ai bây giờ, chẳng lẻ đưa đến mấy cửa hàng vỉa hè, chú à, thật sự cháu rất cần tiền, chú nghĩ cách giúp cháu đi.
Vương tạo giang vẫn chưa buông Dương chi bạch ngọc ra, ngược lại hỏi:
- Tiểu Dương, sao lại phải cần 800 vạn?
Lưu Dương nói:
- Cháu cần đi Mỹ một chuyến, nhưng lại vướn vụ xin visa, nên muốn...
Hắn còn chưa nói xong, Vương Tạo Giang lập tức ngắt lời, nói:
- Muốn xin visa đầu tư sao?
Lưu Dương thấy Vương Tạo Giang hiểu chuyện, vui sướng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là visa đầu tư.
Vương Tạo Giang tiếp tục hỏi:
- Chuyện có gấp lắm không? Chừng nào cần?
- Đúng vậy, cần phải xin được trước lễ quốc khánh, chậm nhất là cuối tuần nay phải có tiềng, nếu không sẽ không kịp.
Vương tạo giang gật gật đầu nói:
- Nếu như vậy thì vẫn kịp, may là 3 ngày sau cao ốc quốc mậu mới tiến hành. May là ta cũng nhận được thiệp mới, cứ nghĩ lúc đó đi tới coi cho vui, nhưng lúc này chắc chắn sẽ trở thành nhân vật chính.
Lưu Dương có chút không rõ ý tứ của Vương Tạo Giang, hỏi:
- Ý chú nói là... ?
- Đúng vậy, chúng ta sẽ đem khối Dương chi bạch ngọc này tới tham gia đại hội đấu giá được tổ chức ở đó, tuy cửa hàng của chú không nhỏ, nhưng miếng ngọc này mà để ở đây thì phỏng chừng 1 tuần, 1 năm, 2 năm còn chưa chắc bán ra ngoài được, hơn nữa lại rất nguy hiểm. Còn hội đấu giá này thì không như thế, đối tượng của nó là nhằm vào tầng lớp kinh doanh giàu có trong thành phố U, còn có rất nhiều nhân vật nước ngoài, chỉ cần ngươi có đồ tốt, thì không cần lo đến chuyện đầu ra.
Phảng phất là sơn trọng thủy phục nghi vô lộ (dòng nước bị chặn lại), thì hi vọng lại lóe lên, Lưu Dương mừng rỡ, kích động kéo tay Vương Tạo Giang nói:
- Chúng ta tham gia, chúng ta tham gia, có phải đăng ký không chú Vương?
- Đương nhiên phải đăng ký, bất quá chúng ta cứ đi thế này à? không cần thuê vài vệ sĩ bao hộ?
Vương tạo giang không phải thuộc dạng nghé con không biết sợ hổ như Lưu Dương, lão biết giá trị thứ này ít nhất cũng mất trăm vạn, thậm chí hơn một ngàn vạn, vạn nhất giữa đường bị người khác nhìn trúng, bị chặn cướp thì lúc đó có muốn khóc cũng không được.
- Sao lại phải cần vệ sĩ, có cháu hộ vệ chắc chắn sẽ không có chuyện gì, chúng ta nhanh đi thôi.
Nghe xong lời nói của chú Vương, Lưu Dương cười khanh khách, muốn đùa sao, ai có thể cướp đồ trong tay mình, lúc này bản thân hắn đã vượt qua nhập phẩm cấp sơ giai, từ Hoàng Vân Sơn trở về lâu như vậy mà vẫn chưa gặp một đối thủ chân chính nào, vì thế đối với mấy tên trộm cắp bình thường thì không cần phải quá lo lắng, Lưu Dương cực kỳ tự tin vào thực lực của mình.
- Nhưng mà Tiểu Dương….
Thấy Vương tạo giang còn muốn nói nữa, nên Lưu Dương quét mắt qua bên cạnh, thấy dưới cái bàn có một tảng đá lớn, liền vận công vào tay cách không chấn vỡ tảng đá.
Vương Tạo Giang lại chấn kinh, hôm nay lão đã kinh ngạc quá nhiều rồi, sững sờ hơn nữa ngày mới vỗ vỗ bả vai Lưu Dương nói:
- Tiểu Dương, thật lợi hại, chú quên mất chuyện cháu đi học võ, xem ra việc học tập này cũng không quá tệ, được rồi chúng ta đi thôi!
Vương Tạo Giang cũng sợ không tham gia kịp vào đại hội đấu giá, dù sao khoảng cách đến ngày đấu giá chỉ có ba ngày, ai biết lúc này họ có nhận vật phẩm tham gia nữa không. Một khi Lưu Dương đã lợi hại như thế, thì còn lo việc gì nữa, dọn dẹp qua cửa hàng, hai người bọn họ liền ngồi xe đi đến cao ốc quốc mậu.
Trên đường đi, Vương Tạo Giang giảng giải cho Lưu Dương một ít kiến thức, đại hội đấu giá này được khởi xướng bởi tập đoàn châu báu lớn nhất thành phố U: Chu Phúc Ký. Bọn họ chẵng những là tập đoàn kinh doanh châu báu lớn nhất trong thành phố U, mà trong phạm vi toàn quốc cũng rất nổi tiếng, những đại hội như thế này được tổ chức hàng năm, mỗi một lần thì bảo vật do Chu Phúc Ký đưa ra đấu giá cũng nhiều nhất.
Bốn năm trước bọn họ xuất ra một khối vạn lý giang sơn, đây là một khối Phỉ Thúy lớn có điêu khắc vạn lý giang sơn, là ngọc khí cấp bậc quốc bảo, tuy xét tổng thể chất ngọc của khối ngọc này không cao, hoa văn điêu khắc trên đó cũng không quá nổi trội, nhưng về ý tưởng điêu khắc các hoa văn trên khối phí thủy này rất được tán dương, hơn nữa khối phỉ thúy này rất lớn, ước chừng dài 1m rộng 0.85m, cho dù nó chỉ là một khối phỉ thúy bình thường cũng đã được bán với một con số thiên văn rồi. Cuối cùng cái vạn lý giang sơn này được bán với giá 35000 vạn, bị một thương nhân thành phố HK mua được.
Khi hai người Lưu Dương tới cao ốc quốc mậu thấy bên trong không quá nhiều người vì mọi thứ đều đã được đưa tới từ lâu, chỉ còn lại một số khách vãn lai, cho nên không có thứ gì hay để xem. Xem ra Vương Tạo Giang cũng có quan hệ rất khá với những người trong này, có mấy người đặc biệt quen thuộc còn trêu chọc:
- Lão Vương à, để bọn tôi nhìn thử hôm nay ông đem được thứ gì tới!
Vương Tạo Giang mỉm cười xả giao với mọi người, vừa hàn huyên vừa gật đầu, nhưng không lấy đồ ra, dẫn Lưu Dương đi thẳng vào bên trong.
Vừa rồi trong xe Vương Tạo Giang cũng giới thiệu qua những giám định sư bên ngoài chỉ xem xét những vật bình thường, còn ở bên trong mới là những giám định sư giỏi nhất, chỉ có vật đạt tới cấp bảo vật thì họ mới ra tay, bất quá với miếng ngọc mang tới chắc chắn sẽ không làm họ thất vọng, tin rằng bọn họ nhất định sẽ vừa lòng.
Vương Tạo Giang là người quen ở đây cho nên không bị ngăn cản, đi thẳng một mạch vào một căn phòng bên trong, sau đó đẩy cửa đi vào, một lão giả mặt mũi hồng hảo, đứng lên mời ngồi:
- Là ngươi a, Vương tạo giang, hôm nay đến đây có chuyện gì?
Lão giả này chính là giám định sư cao cấp nhất ở đây, cũng chính là giám định sư cao cấp nhất của Chu Phúc Ký, rất nổi tiếng trong thành phố U. Lão biết Vương Tạo Giang có một cửa hàng kinh doanh ngọc không lớn không nhỏ, cũng có một chút tiếng tăm trong thành phố U, thế lực cũng không mạnh không yếu, có thể xem là đủ tư cách, nhưng cách cư xử lại rất được lòng người, cho nên mới được họ phát thiệp mời.
Tuy lão giả ăn nói khá qua loa, nhưng Vương Tạo Giang vẫn rất cung kính:
- Địch lão, hôm nay tôi tới vì muốn thẩm định vật đấu giá.
- Vật đấu giá? Để mấy tên bên ngoài làm là được rồi.
Địch lão nói, lão không tin Vương Tạo Giang có thể kiếm được thứ gì tốt, tuy quan hệ của Vương Tạo Giang rất rộng, nhưng về thực lực thì vẫn chưa đủ. Bất quá việc phát sinh đã năm trong tính toán của Vương tạo giang, ông ta mỉm cười, sau đó ngạo nghễ nói:
- Những người ở bên ngoài vẫn chưa đủ tư cách.
- A, tự tin thế à? Thứ gì thế, đưa ta xem thử.
Địch lão cao thấp đánh giá lại Vương Tạo Giang, sau đó nhìn về phía sau ông ta, đại đa số vật báu đều rất lớn, những vật báu có hình dạng nhỏ không phải không có, nhưng rất ít khi được mang đến đây.
Vương tạo giang duỗi tay hướng Lưu Dương nói:
- Hiền chất, đưa ra đi.
Lưu Dương vội vàng lấy miếng Dương chi bạch ngọc ra. Vừa rồi để cho an toàn nên Vương Tạo Giang bảo Lưu Dương giữ lấy miếng ngọc này, hắn hai tay đem ngọc bài chuyền vào tay Vương Tạo Giang. Ngoại trừ Địch lão, những người giám định sư khác lập tức nhảy dựng lên, đặc biệt có một người trẻ tuổi nhất, khoảng 40, với độ tuổi này trong giới giám định sư có thể xem là trẻ, hắn giận dữ nói:
- Các ngươi không phải muốn đùa với chúng ta đấy chứ, một miếng ngọc bài nhỏ như thế cầm đến đây làm gì, hơn nữa lại là bạch ngọc.
Vương Tạo Giang không để ý đến hắn, ngược lại mỉm cười nhìn Địch lão, thủ tục giám định sư. Lúc mới đầu nhìn thoáng qua Địch lão cũng có chút khinh thường, bất quá ông ta càng nghĩ càng thấy lạ, tại sao Vương Tạo Giang lại tự tin như thế? Khi ánh mắt của lão đảo qua miếng ngọc lần nữa, thì trong đầu nhớ lại một cái tên, trong lòng vừa động, nếu là thứ kia thì hoàn toàn đủ tư cách được giám định trong này, hơn nữa còn thừa tư cách để trở thành bảo vật áp trục*, bất quá thứ kia đã sớm... .
Chú thích:
Bảo vật áp trục: trong cách cuộc đấu giá những thứ có gí trị nhất thường được đưa ra sau cùng nên được gọi là áp trục.
Vì chắc chắn, Địch lão đột nhiên đứng lên nói:
- Có thể để ta quan sát lại lần nữa không.
Vương Tạo Giang muốn nghe chính là những lời này, đem ngọc bài đưa cho lão giả, cười nói:
- Tất nhiên , tôi cầm thứ này tới chính là cho ngài xem!
Những người đứng cạnh vẫn chưa hiễu được ý của lão giả, bất quá bọn họ rất bội phục với năng lực của Địch lão nên không dám nhiều lời đợi cho lão giả thẩm định. Vị lão giả này trịnh trọng tiếp nhận khối ngọc, vừa mới vào tay, ông ta đã khẳng định miếng ngọc này chắc chắn không phải là bạch ngọc, độ trơn bóng của ngọc bài khi được cầm trong tay khiến ông tin lời nói kia 7 phần. Ba phần còn lại không giám chắc chắn cũng không phải xuất phát từ miếng ngọc bài này, mà là vì dương chi bạch ngọc đã tuyệt diệt mấy trăm năm, đột nhiên lại xuất hiện một khối cực phẩm như thế này quả là có chút khó chấp nhận nỗi.
Bất quá sau khi xem xét tỉ mỉ tất cả các phương diện lão đã chắc chắn miếng ngọc này chính là Dương chi bạch ngọc, nếu điểm ấy lão còn nhìn lầm, thì bản thân lão cũng không cần tiếp tục lăn lộn trong giới nữa. Chỉ là kinh nghiệm nhiều năm trong nghề cho nên lão vẫn rất cẩn thận, hướng tới một giám định sư khác đang đứng phân phó:
- Kêu mọi người chuẩn bị một chậu nước đem đến đây.
Chỗ này là phòng của giám định sư, đương nhiên không cần những giám định sư ngồi đây động thủ, tên giám định sư kia đánh một cuộc điện thoại, truyền đạt lại mệnh lệnh, chưa đến 1’ sau, một thanh niên đã bưng một chậu nước đi vào, Địch lão đem ngọc bài thả vào trong chậu nước, sau đó lại lấy ra, quan sát cẩn thận, những người đứng chỗ này một mực quan sát những động tác của Địch lão, sau khi thấy ông ta cầm ngọc bài bỏ vào chậu nước thì ánh mắt của những giám định sư trong căn phòng lập tức sáng người, bọn họ đã hiểu tại sao Địch lão lại làm như vậy.
Còn Địch lão sau khi quan sát cẩn thận, sau đó cẩn thận bỏ miếng ngọc vào chiếc khăn nhung lau chùi, hơn nữa cách nói chuyện với Vương Tạo Giang đã mang một ít kính ý:
- Đây chính là Dương Chi Bạch Ngọc?
Vương Tạo Giang gật đầu, mỉm cười trả lời:
- Chính nó!