Tuy trận pháp khôi phục nhưng Lưu Dương đã hiểu hết nguyên lý của nó, thay đổi chút quy luật khiến cho kẻ khác phải khó khăn là chuyện dễ dàng, hắn rất hài lòng lững thững đi ra khỏi Hỏa Vân động. Hai tên đệ tử Thần Đao Điện ngoài cửa vẫn còn té trên mặt đất, Lưu Dương lắc đầu. Đếm đã khuya, nhìn thời gian thì đã 11 giờ 30, nói cách khác, vừa rồi dò tìm trong Hỏa Vân động ít nhất cũng mất 4 giờ, nghĩ lại thì thấy mất nhiều thời gian thế là bình thường.
Từ Cổ thành đến U thị có rất nhiều phương tiện, Lưu Dương biết, chỉ cần hắn tới nhà ga nhất định có thể mua được chuyến tàu gần nhất, chẳng qua là có thể đi sớm chút nào hay chút đó, tốt nhất là ngồi ô tô về cho nhanh, ngồi bằng gì cũng được cả.
Hiện tại đã là đêm khuya, chung quanh không có người ở cho nên Lưu Dương vận đủ công lực không ngừng phóng vút đi, không sợ quấy nhiễu người nào rất nhanh đã tới Cổ thành. Hắn dừng cước bộ, tới bên cạnh đường lớn là có thể bắt được xe. Đợi khoảng mười phút hắn bắt được một chiếc taxi, chạy thẳng tới nhà ga.
Tới nhà ga thì trời đã rạng sáng, điều khiến Lưu Dương cao hứng là ở nhà ga, Lưu Dương lập tức mua được vé tàu đi U thị, dưới tình huống này thì ba giờ sau, tức là hơn năm giờ sáng, hắn sẽ về đến nhà.
Hành trình tới Hoàng Vân Sơn lần này chẳng những thuận lợi trồng tốt Thanh linh thảo, tìm được một cái động phủ, lại thuận tiện tìm được tên Thanh Thư kia báo cừu, thật là thuận lợi dị thường. Lưu Dương rất hài lòng.
Thuận lợi lên tàu, sau ba giờ Lưu Dương về đến U thị, quá trình đi lại không xuất hiện vấn đề gì. Rời khỏi nhà ga, về đến nhà thì cũng mới 5h20, bình thường Lưu Thải Vân phải 5h30 mới rời giường, hiện giờ cô còn chưa có dậy. Lưu Dương lặng lẽ bước vào nhà, mọi người còn đang ngủ, hắn không đành lòng quấy rấy mọi người.
Trời đã gần sáng, không có thời gian nghỉ ngơi, Lưu Dương đành khoanh chân ngồi xuống vận công, cũng chỉ được một lúc. Khi hắn xuống nhà ăn cơm thì trong nhà không ngừng vang lên tiếng vui mừng, mọi người nhà Hoàng Căn Vĩ thật không ngờ Lưu Dương lại trở về nhanh như vậy.
Lưu Dương còn một ngày nghỉ nữa, hôm nay vừa đến lúc hết hạn, tuy Khương Tú Chi gọi điện tới bảo không cần thiết phải đi, nhưng Lưu Dương cũng không có chuyện cần làm, thôi thì đi học, là học sinh mà không đi học sao là học sinh!
Vài ngày chưa đến trường, lại đi liên tục mấy ngàn km, Lưu Dương thậm chí có phần chờ mong. Hắn đến trường khiến cho mọi người chú ý, các học sinh khác đều biết Lưu Dương xin phép nghỉ, không ai biết hắn làm gì, thấy Lưu Dương về liền loạn thất bát tao, hỏi Lưu Dương làm gì, trong đó Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi là quan tâm nhất. Nửa học kỳ ngồi bàn trước bàn sau trong lớp, đặc biệt là Cố Phán Nhi thuộc ban cán bộ, ba người lại còn thuộc cùng một câu lạc bộ, cho nên đã sớm quen thuộc.
Vương Manh Manh đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng luôn, còn Cố Phán Nhi thì nghiêng tai lắng nghe, chờ mong câu trả lời của Lưu Dương. Hắn đương nhiên không thể nói sự thật cho họ nghe, chỉ nói mình có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến mất vài ngày. Cách nói của Lưu Dương đương nhiên không đủ cho các nàng hài lòng, chẳng qua là Lưu Dương không nói thì các nàng cũng chẳng có biện pháp.
Chủ đề rất nhanh đã chuyển sang thành tích của Lưu Dương. Lưu Dương xin phép nghỉ vài ngày thì kết quả thi đã về đến lớp, chỉ có điều Lưu Dương đã sớm biết, còn Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi thì chưa. Thời điểm bọn họ biết thành tích của Lưu Dương thì giật mình, thành tích của hắn thật sự quá tốt. Chín môn thi thì có bảy đạt kết quả cao nhất, còn lại cũng chỉ bị giảm bớt 20 điểm, vững vàng chiếm vị trí thứ nhất.
Mà Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi đều rất tốt, chia ra đạt hạng hai và hạng ba, trong khối thuộc nhóm cầm cờ dẫn đầu. Theo đạo lý thì như vậy đã là rất được, nhưng so sánh với Lưu Dương thì thật thua chị kém em. Điểm của Lưu Dương so với người đứng thứ hai là Vương Manh Manh cao hơn đến 150 điểm, so với Cố Phán Nhi cao hơn đến 172 điểm, khác biệt quá lớn.
Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi là người sảng khoái, sẵn sàng nhận thua, một khi đã thua thì để cho Lưu Dương đưa ra yêu cầu. Lưu Dương nhìn bọn họ nói hắn chưa nghĩ đến, về sau lại nói, mà Vương Manh Manh, Cố Phán Nhi cũng không thèm để ý. Các nàng chú ý hơn cả chính là vì sao Lưu Dương lại có thể thi tốt như vậy, bọn họ ngồi ngay trước sau với nhau, cực kỳ rõ ràng bình thường Lưu Dương học cũng không quá cố gắng, thậm chí có thể dùng từ lười biếng để hình dung, nhưng bài thi của hắn lại tốt đến như vậy.
Đối với vấn đề này Lưu Dương cũng không có biện pháp nói, cũng không thể nói cho họ rằng hắn quá thông minh, nhìn thấy là không quên, đành phải nói quanh co một chút, nói mình có năng lực mạnh hơn chút.
Lưu Dương về trường học, khôi phục cuộc sống yên tĩnh, nhưng trong Cửu Phong Sơn lại không hề yên tĩnh chút nào. Thần Đao Điện cho người thay phiên canh giữ cửa Hỏa Vân động là cứ 12 giờ thay một lần. Thời điểm sáng sớm người thay phiên lên núi phát hiện hai đệ tử nằm trên đất, một người lưu lại chiếu cố, người khác nhanh chóng xuống núi thông báo cho sư phụ của họ.
Đệ tử xuống núi rất nhanh chóng thông báo xong.
Hai sư bá dẫn đầu chính là sư phụ của hai người bị đánh lén, chuyện này chính là chuyện nhiều năm chưa thấy. Những đệ tử trẻ tuổi của Thần Đao Điện tuy không phải không có địch thủ, nhưng coi như cao thủ một phương mà dễ dàng bị hạ thủ như vậy, rốt cuộc kẻ hạ thủ là người ra sao.
Đã là ban ngày nên họ không thi triển công lực đi lên núi, cố nén lo lắng, mãi cho đến khi tới được nơi ít người mới vận công phóng đi. Tới Hỏa Vân động, họ thấy hai đệ tử ngã trên đất, trong đó một đã được cứu tỉnh, Lưu Dương chỉ đánh gã hôn mê mà không tổn hại. Kẻ còn lại là Thanh Thư thì hắn phế hoàn toàn võ công, còn phá hủy kinh mạch gã, dù không lấy mạng gã nhưng nếu muốn tỉnh lại cũng phải mất vài ngày.
Lão giả kiểm tra thương thế của hai đệ tử trước. Sau khi kiểm tra thương thế của Thanh Thư sắc mặt lão trầm lại, hỏi đệ tử kia đã xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc, tên đệ tử kia chỉ cảm thấy đã bị dính một đòn nghiêm trọng, còn thì cái gì cũng không biết, trước sau không chút manh mối, căn bản là chẳng thu được chút tin tức nào. Lão giả đành nghiêm mặt đứng đó tự hỏi.
Mà người khác sau khi kiểm tra xong Thanh Thư, thần sắc cực kỳ nhục nhã, đứng yên không nói. Nửa ngày sau lão giả cao gầy mới đánh vỡ sự yên lặng, hỏi:
- Nhị sư huynh, huynh thấy là ai làm?
Không biết, nhưng có thể khẳng định, nhất định là cao thủ đỉnh cấp!
Lão giả ngưng trọng nói. Cao thủ này cũng quá lợi hại đi, ở đây không hề có dấu vết giao đấu, tuy hai đệ tử kia không ngã xuống cùng lúc, nhưng nhìn vị trí chúng ngã xuống thì khoảng cách chẳng hề gần, thời gian ngắn như vậy lại có thể phóng qua hạ gục cả hai đệ tử dù là lão cũng không thể. Từ đâu lại nhảy ra một cao thủ đỉnh cấp thế này, hay cao thủ của những ẩn môn khác gây ra, lão không xác định được ngay.
Lão giả đang tự hỏi thì lão mập mạp đột nhiên chỉ vào Hỏa Vân Động nói:
- Nhị sư huynh, dường như Hỏa Vân Động có chỗ khác trước.
Lời nói của lão mập khiến nhị sư huynh căng thẳng. Cổ tiên phủ này chính là phát hiện quan trọng nhất, nếu bị kẻ khác nhanh chân hơn vào trước thì sẽ to chuyện lắm. Chính là bọn họ tới Cửu Phong Sơn là việc cực kỳ bí mật, tự tin rằng không có người khác phát hiện. Hơn nữa chỉ mới một buổi tối thôi, ngày hôm qua lão cũng thấy được đại trận trong Hỏa Vân Động, cực kỳ lợi hại, bảy người họ liên thủ cũng không vào được. Tại cổ võ giới, ngay cả trong các ẩn môn lại có trận pháp sư nào lợi hại như vậy, nhanh vậy đã phá trận.
- Tứ sư đệ, ở đây kiến thức trận pháp của đệ tốt nhất, đệ xem trận pháp này bố trí từ khi nào?
Nhị sư huynh phân phó, lão giả cao gầy đi ra phía trước. Vừa mới đi đến động khẩu lão đã biến sắc, vội vàng lui về sau ba bước.
- Tứ sư đệ, làm sao vậy?
Nhị sư huynh vội vàng đỡ lão giả cao gầy hỏi.
- Ngày hôm qua cửa động rõ ràng không có trận pháp nào mà, vì sao lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa so với hôm qua còn lợi hại hơn.
- Lợi hại hơn hôm qua? Đệ xác định?
Lão giả đầu lĩnh biến sắc, truy hỏi.
- Đúng vậy, trận pháp này tuy rằng chỉ là một cái Mê Hồn Trận, nhưng so với ngày hôm qua lợi hại hơn. Đệ vừa mới tiếp xúc đã cảm thấy một lực lượng cực kỳ lớn áp bách tới. Nếu không phải đệ kịp lui về, chỉ sợ…
Lão giả cao gầy nghĩ mà sợ, nói.
Lão giả đầu lĩnh cũng không hiểu rõ tâm tình lão giả cao gầy, nhưng trong lòng lão đang rung động không thôi. Rốt cục là ai đã bố trí trận pháp trong cái động này, trận pháp hôm trước đã đủ lợi hại, mà hôm nay càng lợi hại hơn nữa. Hiện tại trong cổ võ giới lại có người có thể bố trí trận pháp lợi hại vậy sao.
Thời điểm tâm can lão đang rối như tơ vò, điện thoại của một đệ tử bên cạnh vang lên, đệ tử kia cúi đầu, giơ động kêu lên:
- Hai vị sư bá, là đệ tử của chưởng môn, Thanh Trúc, gọi tới.
- Ngươi tiếp đi, không chừng là chưởng môn sắp tới rồi.
Lão đầu lĩnh hồi đáp.
Sau khi đệ tử kia mở điện thoại, trả lời vài tiếng, tắt máy, nói:
- Hai vị sư bá, Thanh Trúc điện tới báo tin chưởng môn và Thất sư thúc, Cửu sư thúc đều đã tới, bọn họ sẽ lên núi sau một giờ nữa.
Lão đầu lĩnh thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chuyện đã đến mức này lão cũng hết cách. Tình huống cụ thể của Thanh Thư lão cũng không rõ, chỉ biết kinh mạch của hắn hỗn loạn, chưởng môn tới thật đúng lúc, giao lại cho ông ta giải quyết đi. Lão phân phó:
- Mọi người nghỉ ngơi ở đây, đợi chưởng môn tới, chú ý cảnh giới.
Bảy nhập phẩm cao thủ chặn trước cửa động, còn thêm mấy chục đệ tử bên cạnh, ẩn ẩn vây quanh Hỏa Vân Động cùng đợi chương môn Thần Đao Điện đến. Sau khoảng một giờ, trên ngọn núi xuất hiện thêm mấy bóng người nhanh chóng chạy tới, tốc độ rất nhanh.
.