Tiệm ăn cách đây một khoảng không xa, đây là một nhà hàng nhỏ, có vị trí mặt tiền, nhà hàng có 2 mặt tiền, tuy không rộng nhưng khá sạch sẽ, và đặc sắc. Bời vì địa thế nơi đây khá hẻo lánh, ngoại trừ những người lớn tuổi học ở trường thì cũng không nhìn thấy bóng một sinh viên mới nào khác
Những người khóa trên xem ra thường xuyên ăn ở đây, khi ba người Lưu Dương đi vào bọn họ đã chú ý, tuy nhiên không ai dám chủ động bắt truyện vì mục đích chính là đi ăn cơm, không phải đến để giao tiếp làm quen.
Chỗ còn rất nhiều, 3 người Lưu Dương chọn một nơi gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó Vương Manh Manh gọi món ăn, chủ quán đương nhiên làm ăn nhanh nhẹn, đồ ăn là bánh mì loại lớn, và mấy đồ ăn có mùi vị phương bắc, Lưu Dương trước kia chưa từng nếm qua, ăn cảm thấy rất ngon miện, giá cả cũng hợp lí, 3 người ăn xong hết có 50 đồng.
Dựa theo cách nói của Vương Manh Manh, người vào giữa trưa không nhiều lắm, chủ yếu là một số học sinh, nhưng tối thì rất là đồng còn ngồi lấn ra lối đi vỉa hè, phía ngoài còn phải mở them một số bàn nhỏ, không ít người lái xe buổi đêm đivề đây ăn.
Lưu Dương ăn xong cảm thấy rất tin vào điều này, đồ ăn ở đây tuy đơn giản, nhưng rất đặc sắc, ở thàh phố khá bận rộn, áp lực lớn, giữa trưa thì tùy tiện ăn gì đó, nhưng đến buổi tối thì ăn uống sẽ chú ý, ăn ngon là cơ bản nhưng số món ăn cũng phải đặc sắc, nhà hàng Ngũ Vị này không tệ do đó chỉ cần thanh danh truyền đi, khẳng định quán ăn sẽ đông khách.
Lúc tình tiền Lưu Dương tranh trả, nói thế nào hắn cũng là một thằng con trai làm sao lại để nữ trả tiền, nhưng tuy Lưu Dương biểu đạt ý nghĩ như thế bất quá Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi vẫn tranh trả tiền với hắn, 2 người đều nói Lưu Dương có chủ nghĩa gia trưởng, ai nói con gái không thể tính tiến, tranh cãi một hồi khiến chỉ ăn có một bữa cơm mà Lưu Dương lại toát hết mồ hôi.
Từ chối nửa ngày cuối cùng chia 1/3 số tiền mỗi người 17 đồng, nhưng Lưu Dương nói hắn ăn nhiều hơn, nên đưa 20 đồng, còn Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi mỗi người phân biệt 15 đồng.
Trải qua bữa cơm, quan hệ 3 người gần lại rõ rệt , đặc biệt là Vương Manh Manh vốn vì cuộc cá cược với Lưu Dương nên giữa bọn họ này sinh ra một mối quan hệ rất kỳ quái, nhưng hiện tại đã được khai thông toàn bộ, tiến đến một bước xa hơn. Đối với hai người bạn cùng lớp này, Lưu Dương có ấn tượng rất tốt. Cố Phán Nhi thì hào phóng, ổn trọng. Vương Manh Manh ngây thơ trong sáng, có sao nói vậy. Thêm nữa hai người này lại rất xinh đẹp, nên nói hắn không động lòng chính là nói dối, do đó khi đi dạo với bọn họ hắn cảm thấy rất thoải mái.
3 người trở lại trường, Cố Phán Nhi cố ý bước chậm lại, nhỏ giọng nói với Lưu Dượng:
- Lưu Dương có rảnh không, tới nhà thăm ông tớ, người nhắc đến cậu luôn, hơn nữa cậu nói có thể trị được mấy vết thương cũ trên người của ông sao? Vậy thì tiện đường đi xem luôn.
Mấy ngày hôm nay thời tiết hơi ẩm ướt, trời đổ vài cơn mưa thất thường, Cố Phán Nhi nhìn thấy ông vì trái trời lại mệt nhọc trong lòng rất đau đớn, còn Lưu Dương khi trên chuyến tàu đã biểu hiện thực lực hơn người, làm Ngô Ưng Phu rất súng bài hắn, điều này khiến nàng đem hy vọng gữi gắm vào hắn.
Đối với ông lão, trong vài ngày qua Lưu Dương thông qua int đã hiểu một ít về những người có công trong cách mạng, vết thường này chắc lưu lại từ chiến trường của 40 năm về trước.
40 năn trước, khi có chiến tranh, tuy Lưu Dương chưa sinh ra nhưng đọc qua vô số tạp chí, chứng kiến quá nhiều về tư liệu chiến tranh, nên hắn luôn kính trọng đối với những anh hùng bảo vệ quốc gia. Do đó đối với chuyện này cho dù Cố Phán Nhi không nói hắn cũng tìm cách giải quyết, cho nên giờ nàng đã mở miệng cầu xin hắn đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Bất quá tại xác định thời gian mặt trên, Lưu Dương có điều cố kỵ hỏi:
- Cố Phán Nhi , không phải bạn ở cùng Vương Manh Manh, vậy đi đến chỗ nào đây?
Nghe được Lưu Dương nói, Cố Phán Nhi nở nụ cười:
- Cậu đúng là thích tra xét ngay cả việc hai người bọn mình ở chung nhà cũng biết. Địa chỉ kia đương nhiên là mình dùng khi đến trường nên ở nhà dì út, tiện thể ở với Vương Manh Manh hai người giúp nhau học tập, con ông mình tất nhiên phải ở noi khác.
Lưu Dương yên tâm gật đầu nói:
- Vậy được rồi, không thành vấn đề , để mình chuẩn bị qua, cuối tuần này mình sẽ tới, đưa địa chỉ đây cho mình.
Cố Phán Nhi cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Như vậy đi, hay để mình đến đón bạn, để bạn đi một mình có khi không vào được nơi đó, đến cuối tuần mình sẽ gọi điện đến, đây là số di động của mình.
Lưu dương hiểu lời Cố Phán Nhi nên gật đầu đồng ý, đối với một số tướng quân cao cấp đều có vệ sĩ riêng, nếu không quen biết sợ rằng ngay cả cổng ngoài cũng không qua được. Bây giờ mỗi người đều có điện thoại nên không có vấn đề gì, khi bầu ban cán sự lớp Khương Tú Chi cũng lưu lại số của từng người, hơn nữa đa số học sinh đến trường thời nay đều có di động, dù sao thời buổi công nghệ thông tin phát triền, di động không còn là chuyện lạ.
- Hai người các ngươi lén lén lút lút nói chuyện gì sau lưng tui thế.
Hai người bọn họ nói chuyện thời gian có chút dài khiến Vương Manh Manh đang đi trước chú ý quay đầu lại, giọng nói có chút tức giận.
Tức giận nói.
Vương Manh Manh đột nhiên quay đầu lại làm cho Lưu dương có chút ứng phó không kịp, không biết nói cái gì cho phải, may mà Cố phán nhi phản ứng mau thần bí cười nói
- Không có gì, đương nhiên là nói Manh Manh chúng ta tối nằm mơ cái gì, luôn miệng nhắc đến tên ai đó thì phải.
Nghe thấy thế, Vương Manh Manh sắc mặt đầu tiên là ngẩn ngơ sau đó cáu giận nói:
- Phán Nhi giỏi lắm, dám giỡn mặt em, xem em ‘sửa’ chị thế nào đây.
Sau đó đột nhiên xông lên, hướng về phía Cố phán nhi định nghiêng người ôm lên, Cố phán nhi thấy Vương Manh Manh vọt tới một tiếng thét chói tai sau đó quay thân bỏ chạy. Ở trường học trên đường lớn, hai người cứ như vậy loạn thành liễu một đoàn, phong thái thục nữ đã sớm ném tới ngoài chín tầng mây, hai nàng đùa giỡn, Lưu Dương căn bản không cách nào nhúng tay, đứng ở bên cạnh không biết làm sao.
Thật lâu, hai nàng ở phân ra thắng bại, Vương Manh Manh thân thể khá hơn một chút, hơi chiếm cứ thượng phong, kịch liệt vận động để cho hai người sắc mặt cũng hồng nhuận lên, lộ ra một vài xuân quang lấp lánh, khiến đôi tặc nhãn của Lưu Dương sáng lên.
Trở lại phòng học sau, mới chỉ là 1h30 xế chiều, phần lớn học sinh còn chưa đến, dù sao còn có nửa giờ mới vào lớp, người trọ ở trường vẫn đang nghỉ ngơi trong ký túc xá, chỉ có vài học sinh gốc thành phố U ăn cơm xong nên vào phòng nghỉ.
Trong nhóm người ít ỏi này cũng có mặt Tô Từ Thanh ở đây, nàng hiển nhiên đã ăn cơm xong từ sớm, thấy nhóm 3 người Lưu Dương vui vẻ đi vào trên mặt nàng lộ ra chút nghi ngờ, còn Lưu Dương sau khi vào lớp cũng không đùa giỡn nữa, hắn tiếp tục công việc buổi sáng. 9 môn học thì hắn mới chỉ xom được 4 môn mà thôi, trong đó mấy môn tự nhiên cần phải xem xét kỹ lưỡng hơn.
Buổi chiều tổng cộng có hai tiết, khi bắt đầu vào tiết thứ nhất, Lưu Dương chăm chú đọc sách đến nhập thần, cho đến sau khi hết tiết 5’ hắn mới tỉnh lại , đang muốn đứng dậy hoạt động gân cốt, lại thấy Tô Từ Thanh đang bước về phía mình, còn Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh ngồi trước đã đi đâu mất tiêu rồi.
- Hả! Tô Từ Thanh, sư tỷ bạn hồi phục thế nào rồi?
Không biết Tô Từ Thanh đi tới có việc gì, nhưng rõ ràng là tới gặp hắn, Lưu Dương vội vàng chủ động chào hỏi.
- Sư tỷ tốt lắm, cảnh giới đã ổn định.
Ánh mắt Tô Từ Thanh hiện vẻ chần chừ, bất quá vẫn nói thêm một câu nữa:
- Giữa trưa ba người đi đâu thế, sao lại quay về cùng nhau?
Quả là thẳng thắng á, bất quá nghẹn hơn một tiết đúng là đã quá sức kiên nhẫn của nàng rồi, Lưu Dương thấy việc này không có gì phải giấu, nói thằng:
- Đi ăn cơm, mình không quen khu này lắm, vừa lúc Vương Manh Manh thuộc đường.
Tô Từ Thanh biến sắc, xoay người quay về chỗ, Lưu Dương không biết tại sao cô nàng lại tức giận như thế, nhún nhún vai, đang muốn đứng dậy, thì Triệu Bác ngồi cạnh nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ:
- Bạn thân, thật là lợi hại, ba đại mỹ nhân đều vây quanh ông a.
Lưu Dương không hiểu tại sao Triệu Bác lại nói ra một câu không đầu không đuôi như thế này, hỏi:
- Ba mỹ nữ đều vây quanh tôi? Ông nói đến Vương Manh Manh, Cố Phán Nhi và Tô Từ Thanh sao, ba bạn ấy có quen biết từ trước, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
- Quen trước là tốt lắm rồi, ông không biết trong tứ đại mỹ nhân của khóa học sinh mới thì lớp chúng ta đã chiếm ba người à, nếu tôi nói cho mấy thằng lớp khác ông có quen ba người bọn họ từ trước chắc tụi nó sẽ hâm mộ lắm.
Triệu Bác tuy nhận được học bổng, nhưng nhà hắn ở một huyện thuộc ngoại ô cho nên đăng ký trọ lại ký túc xá trong trường học.
- Tứ đại mỹ nữ? Có cuộc bình chọn này nữa sao?
Lưu Dương kỳ quái hỏi.
- Sao lại không, đã chọn từ ngày đầu tiên rồi, phân biệt là Vương Manh Manh, Cố Phán Nhi, Tô Từ Thanh và Lâm Thi Ngữ ở lớp 9.
Triệu Bác phảng phất như mình là người rất nhạy bén về tin tức, lập tức đem tứ đại mỹ nhân giới thiệu qua một lần.
Vương Manh Manh, Cố Phán Nhi và Tô Từ Thanh đều là mỹ nữ, điểm này Lưu Dương không chút nghi ngờ, thậm chí họ đều là những mỹ nữ hiếm thấy, có thể ngồi cùng cấp với các nàng xem ra Lâm Thi Ngữ ở lớp 9 cũng là một mỹ nhân rất xuất chúng.
Lưu Dương đang tự hỏi , Triệu Bác lại tiếp:
- Đúng rồi, huynh đệ, Tô Từ Thanh với danh hiệu là băng mỹ nhân, cho tới bây giờ chưa thấy cô nàng giao tiếp với ai, sao lại đối với ông khác những người khác thế, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?
Lưu Dương nhìn Triệu Bác cao to trước mặt, trong lòng không khỏi đổ mồ hồi, sao tên nhận học bổng về thể dục này lại hứng thú với mấy chuyện này thế nhỉ, trong mắt hắn bây giờ Triệu Bác đã từ hình ảnh của một vận động viên thể thảo biến thành một bà tám nhiều chuyện. Đang lúc hắn không biết giải thích với Triệu Bác như thế nào, thì chuông vào học đã giúp hắn giải vây, Triệu Bác thấy giáo viên bước vào lập tức ngậm miệng.
2 tiết học buổi chiều ở Nhất Trung kết thúc xong, thì đến thời gian hoạt động ngoại khóa, hầu hết những học sinh năm nhất đều chưa chọn được tổ hoạt động ngoại khóa thích hợp với mình, chỉ có Triệu Bác ngồi cạnh Lưu Dương được học bổng về thể thao cho nên hắn vào luôn tổ thể dục. Do đó sau khi tan học thì vẫn không có an bài gì, ai ngồi lại phòng tự học cũng được, về ký túc xá hay nhà nghỉ ngơi cũng được, muốn ở lại trường tản bộ dạo mát cũng chả sao.