Mục lục
[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hai người xác lập cuộc cá cược, Lưu Dương hỏi Vương Manh Manh:

"Đúng rồi, Vương Manh Manh, khi sơ trung ngươi học trường nào?"

Hắn rất kỳ quái, tại sao Vương Manh Manh lại biết trường hắn học, còn chạy đến trường xem hình của hắn.

Vương Manh Manh trả lời:

"Ta à, là trường Thiết Lộ 1."

Thì ra là Thiết Lộ 1, khó trách, khó trách, vậy thì chỗ ở của chúng ta chắc cách nhau không quá xa?"

Lưu Dương vui mừng hỏi, Thiết Lộ 1 cách nhà hắn không quá xa, cũng thuộc về một trong những trường điểm, bất quá nó thuộc về nghành đường sắt, cách trường Lưu Dương đã tốt nghiệp không xa, trong khu vực đó trường học tốt có hai nơi, ngoài nơi đó thì còn một trường là gần Happy tiểu khu và tiểu khu Vân Thủy, cũng là trường tốt nhất trong khu vực đó, chẳng những khung cảnh đẹp, lại còn rất nhiều phương tiện hiện đại, đường đến trường cũng thuận lợi .

Đối với địa chỉ nhà, Vương Manh Manh không nói, nhưng Vương Đại Vĩ lại giới thiệu qua, nhà của bọn họ quả nhiên rất gần, Lưu Dương ở trong tiểu khu Vân Thủy, mà cả nhà Vương Đại Vĩ ở trong tiểu khu Đông Viên, đà là khu vực dành cho giảng viên của đại học Khoa Học Kỹ Thuật, khoảng cách đến tiểu khu Vân Thủy chỉ là 5’ đi đường.

Có cuộc đánh cược và qua nói chuyện, Lưu Dương và một nhà ba ngươi kia đã thân thuộc hơn nhiều, đặc biệt là Vương Manh Manh, bởi vì Lưu Dương cùng tuổi với nàng, lại biết hắn từ trước, Lưu Dương cũng rất thích phong cách sảng khoái của Vương Manh Manh, tính tình rất thẳng thắng, nếu đem ra so với Hoàng Nhã Lỵ, tuy Hoàng Nhã Lỵ rất hoạt bát, nhưng cái đó chỉ trong phạm vi người nhà, trước mặt người lạ còn chút câu nệ, không có sảng khoái được như Vương Manh Manh.

Xe lửa không ngừng lăn bánh, đi qua một nhà ga, hai người còn lại trong toa nằm của Lưu Dương đã đi tới, tuy bọn họ mua vé tàu tại U thị, nhưng lại lên tàu tại thành phố XU, U thị là thành phố trung tâm, nên ngành vận tải rất phát đạt, mua vé ở đây rất dễ, rất nhiều người tại các thành phố nhỏ gần đó , chuyên môn chạy đến đây mua vé, vì khi lái ô tô chạy trên đường cao tốc cũng chỉ tốn hơn 1h, việc này đối với người muốn đi tàu đường dài hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Giường dưới của Lưu Dương là một người thuộc tỉnh N, Hoàng Vân Sơn cũng ở trong tỉnh N, bọn họ tới U thị để đi công tác, Lưu Dương không quen được với giọng nói của bọn họ, hơn nữa hai người kia có xu hướng sống hướng nội, nên bọn họ cũng không nói chuyện nhiều.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, đã tới 11h tối, đèn trong khoang giường nằm đã tắt, vì để bảo trì tinh thần cho ngày mai, cả nhà Vương Đại Vĩ đã ngừng nói chuyện để đi ngủ, không có ai nói chuyện cùng , cho dù Lưu Dương không buồn ngủ cũng đi tới giường của mình chuẩn bị đi ngủ.

Điều hòa trong khoang giường nằm mở rất lớn, được lắp trên trần, phà hơi trực tiếp xuống chỗ nằm của Lưu Dương khiến hắn cảm thấy hơi lạnh. Lúc này trong tàu đã khôi phục yên lặng, nhiều người đã bắt đầu đi ngủ, cho dù có một số người không ngủ được cũng nhỏ giọng nói chuyện, tất cả mọi người đều tự biết, khi đèn trên tàu được tắt đi chính là đến thời gian đi ngủ .

Vừa tới giường, bên trong ý thức hải truyền đến lời nói của Lý Long Cảnh:

"Tiểu Dương, đây là xe lửa mà ngươi nói, hình như tốc độ rất nhanh?"

Lý Long Cảnh đã lâu rồi chưa lên tiếng, đột nhiên xuất hiện , Lưu Dương rất vui mừng, khoảng thời gian này vì rèn luyện cho bản thân, nên hắn phát cảm ứng liên tục, đương nhiên là độ phân giải không cao, nên tiêu hao không đáng kể, mà Lý Long Cảnh có thể căn cứ vào cảm giác củaLưu Dương biết được một vài tình huống bên ngoài.

"Đúng vậy, vừa mới qua giai đoạn tăng tốc, bây giờ tốc độ đoàn tàu rất nhanh, khoảng 150km."

Lưu Dương qua báo chí biết được sau khi tăng tốc xe lửa sẽ đạt tốc độ khoảng trên dưới 150km/h, so với thời kỳ ban đầu thì cao hơn rất nhiều, còn nếu so với tốc độ của ngựa thời đó thì không cần nói.

"150 km, đây là loại tốc độ gì, khi nào chúng ta có thể đến được Hoàng Vân Sơn, tốc độ này đem ra so với tuấn mã hình như còn nhanh hơn?"

Lý Long Cảnh vừa cảm ứng vừa hỏi.

"Đương nhiên là nhanh hơn so với tuấn mã, đến Hoàng Vân Sơn khoảng hơn 1000km, chỉ cần khoảng 10 tiếng đồng hồ là đủ, tốc độ của chúng ta bây giờ khoảng 300 dặm/giờ, đi khoảng 10 tiếng là được 3000 dặm."

Lúc này Lưu Dương mới nhớ đến Lý Long Cảnh không hiểu được đơn vị đo lường vào thời hiện đại, liên nhanh giải thích.

"10 giờ, là 5 canh giờ, nhanh vậy à?"

Lý Long Cảnh lắp bắp kinh hãi, thiên lý mã đã là vạn kim khó cầu, nếu so với cái xe lửa này thì nhanh hơn chút, thì trong 5 canh giờ đi hơn 2000 dặm là điều có thể, nhưng điểm chính là xe lửa có thể mang nhiều người màng còn chạy nhanh và xa như vậy, tuy rằng không đếm kĩ nhưng cũng phải hơn vài ngàn người, xem ra khoa học kỹ thuật thời hiện đại quả thật rất lợi hại, lần đầu tiên lão có cảm giác bản thân hơi lạc hậu , không biết có nên nắm giữ một ít kỹ thuật khoa học hiện đại hay không.

"Thứ này có là cái gì, chúng ta còn chưa đi máy bay, nếu đi bằng máy bay thì chỉ cần một canh giờ là đến Hoàng Vân Sơn."

Lưu Dương ngạo nghễ nói, khoa học kỹ thuật rất tiên tiến.

Kỳ thật hắn cũng muốn đi máy bay, nhưng bây giờ đang là lúc “hot” nhất trong kỳ nghỉ hè, vé máy bay đi Hoàng Vân Sơn đã bán hết trong vài ngày trước, muốn đi phải chờ vài ngày sau, nên Lưu Dương không muốn chờ , huống chi xe lửa cũng không hề chậm, không đến 10 tiếng đã tới . Hơn nữa, hắn vừa lên cao trung, chưa có thẻ căn cước nên không thể mua vé

"Máy bay, có phải là bay được?"

"Đúng vậy, đương nhiên là bay được, nếu không thì tốc độ làm sao có thể nhanh như vậy."

Lý Long Cảnh ngạc nhiên tự hỏi, vốn nghĩ đến xe lửa chính là phương tiện gia thông nhanh nhất, không ngờ còn thứ nhanh hơn, lão rất kỳ quái, tại sao Lưu Dương không ngồi loại nhanh nhất.

"Đúng vậy, đó là đương nhiên , chờ con lấy được thẻ căn cước là có thể đi được."

Lưu Dương bất đắc dĩ nói, không có thẻ căn cước thì không ngồi được, nếu có Hoàng Căn Vĩ cùng đi thì có thể, nhưng đi một mình thì đành thôi.

Lý Long Cảnh cũng rất cảm thán, nhưng hình như hôm nay Lưu chưa luyện công, vội vàng nhắc nhở:

"Có cơ hội nhất định phải đi, đúng rồi, đồ đệ, ngươi bắt đầu luyện công đi chứ, muốn tu luyện võ công nhanh chóng thì Thanh Hư đại pháp không thể đình chỉ một ngày."

"Vậy à? Vậy thì trong tương lai thời gian tập luyện võ công của con không đủ rồi ."

Lưu Dương đột nhiên nhớ tới, mỗi ngày buổi tối, tu luyện Thanh Hư đại pháp cần 2 giờ, giấc ngủ cần khoảng 4 giờ, nếu thêm tập luyện võ công, không phải là hơn tám giờ sao, chương trình sơ trung tương đối nhẹ, 8 giờ có thể đủ, nhưng là nghe nói áp lực tại cao trung rất nặng, xem ra thời gian có chút không đủ dùng.

"Yên tâm đi, theo sự tiến bộ Thanh Hư đại pháp của ngươi, thời gian đi ngủ của ngươi sẽ dần dần giảm bớt, mà hiệu quả khi tu luyện võ công càng thêm rõ ràng, ngươi không phải đã thấy trong các tiểu thuyết võ hiệp, ngồi xuống là có thể ngủ sao, cứ yên tâm."

"Thật sao, vậy thì tốt quá."

Lưu Dương yên tâm , đang chuẩn bị luyện công, đột nhiên nhớ tới một việc, liền hỏi:

"Đúng rồi, sư phụ, ta thấy năng lực khống chế của con hình như có chút tiến bộ, có phải chúng ta nên thiết kế một phương pháp vận hành mới, để Thanh Hư chân khí tăng trưởng nhanh hơn một chút?"

Lý Long Cảnh hoảng sợ, tốc độ tu luyện của Lưu Dương đã là cực kỳ cao , mà nó lại còn chưa hài lòng, vội vàng ngăn cản :

"Cảm giác năng lực khống chế tiến bộ à, nhưng trước hết đừng nóng lòng, trụ cột của ngươi chưa vững, làm chậm một chút cho chắc, chờ lực không chế Thanh Hư đại pháp đại pháp của ngươi đến lúc cực kỳ thuần thục, lúc đó hãy đổi, tốc độ tiến bộ hiện tại của ngươi đã rất cao , đừng quá tham lam ."

“Vâng thưa sư phụ, con hơi tham , con luyện công đây ."

Lưu Dương le lưỡi, chìm vào nội thị, bắt đầu tu luyện Thanh Hư đại pháp, mà Lý Long Cảnh cũng chìm vào trong ý thức hải không nói chuyện nữa, một đêm luyện công và ngủ say lại trôi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK