Thu được kinh nghiệm từ việc nội thị, Lưu Dương bắt đầu quen với kinh mạc trong cơ thể, ý nghĩ phát ra bắt đầu xâm nhập vào bên trong, có lẽ là Lưu Dương đánh bậy đánh bạ, chọn trúng một huyệt đạo tương đối yếu nhược, thính cung huyệt bên cạnh lỗ tai, không tốn bao nhiêu công phu, liền đả thông được thính cung huyệt, xuyên qua vách chắn của kinh mạch, đến đầu khoảng nơi mạch máu.
Trong cảm giác của Lưu Dương, đầu kia của mạch máu bỗng nhiên trở nên trong suốt, bộ não thần bí bắt đầu hiển hiện ra trước mặt của Lưu Dương. Trước mắt hắn là một thế giới có bạch sắc và huyết sắc, Lưu Dương dường như đã biến thành một tế bào nhỏ mà bộ não lại mở rộng ra vô số lần. Truyện Diễm Phúc
Được rồi!! món đồ chơi đã xuất hiện.
Cứ như vậy, hắn đi lung tung trong mạc máu, từng bước một xâm nhập vào bộ não, chậm rãi đi vào sâu bên trong bộ não.
Mạch máu, óc, hệ thống thần kinh, tất cả mọi thứ được phóng đại ra nhiều lần, hiện ra trước mắt Lưu Dương, làm hắn thấy mới lạ vui mừng nhảy nhót, quên bén mất việc mình đang đi lạc.
May mắn lúc này chỉ là cảm giác từ những tia tinh thần yếu ớt, không mang chút năng lượng nào, nếu không thì bộ não bạc nhược làm sao chịu đựng được, Lưu Dương coi như là tránh được một kiếp.
Bắt đầu từ bên ngoài, tiến vào tận sâu bên trong não lớn, được mạch máu hộ tống qua một khúc ngoằn ngèo, lúc này, một ít ánh sáng màu vàng như ngọn đèn phát ra, chiếu sáng mọi vật xung quanh, độ sáng tuy không bằng ấn ký tại huyệt ấn đường, nhưng nếu xét mỗi chu vi xung quanh thì nó tỏa sáng cũng không ít.
“Đây là cái gì”
Lưu Dương đầy hứng thú, khống chế tinh thần hướng về nơi ánh sáng đi tới, gần, càng gần, Lưu Dương rõ ràng thấy được chu vi tỏa sáng có chút yếu ớt, giống như một ánh sao nhỏ, nhưng việc chính là tại nơi phát ra ánh sáng cũng hiện ra những co số, những con số không thay đổi, không nhiều không ít, có chín số (hàng trăm triệu)?
Ái!!
Cái này cũng là một dạng năng lượng, từ ấn ký tại ấn đường, Lưu Dương chắc chắn rằng cái này nhất định là năng lượng, hơn nữa là tinh thần lực, bởi vì theo quan sát của hắn thì màu sắc của cái này và Thanh Hư chân khí giống nhau như đúc, chỉ là sáng hơn nhiều.
Chẳng lẻ nơi này là ý thức hải, cũng chính là nơi sư phụ cư ngụ, Lưu Dương trong lòng hiện lên một khả năng.
Càng nghĩ càng nghĩ thấy khả năng đó vô cùng lớn, bất luận tình huống chung quanh, hay con số của tinh thần lực, đều rất tương xứng, tâm tình Lưu Dương không khỏi kích động đến cực điểm, đã sớm biết là sư phụ ở bên trong ý thức hải, nhưng là cụ thể ở nơi nào, hình dáng ra sao, cuối cùng bây giờ đã tìm thấy được, tìm thấy một cách ngoài ý muốn. Truyện Diễm Phúc Truyện Diễm Phúc
Nhưng lúc này sư phụ lại ngủ say, có nên gọi người tỉnh dậy không!
Bây giờ Lưu Dương có rất nhiều vấn đề, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà làm cách nào để nói chuyện bên trong ý thức hải đây.
Kệ!
Nên đến gần hơn nữa, Lưu Dương rất đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng , cứ như vậy tiến gần đến nơi phát ra ánh sáng vàng, rất sáng, tuy rằng như ấn ký tại ấn đường phát ra tia sáng của vầng trăng, nhưng anh sáng tại đây cũng tỏa ra theo dòng, có một không hai.
Đi một vòng lớn quanh cái đèn có thể là của Lý Long Cảnh kia, Lưu Dương không ngừng suy nghĩ, nếu gọi thì chắn chắn sẽ không được , đây là ý thức hải, âm thanh bên ngoài cơ bản truyền không vào nhưng không gọi được thì Lưu Dương không cam lòng, ấn ký ngoài kia không thể hiểu rõ, nếu như sư phụ ở trong này, chỉ cần va chạm 1 chút, nói không chừng có thể có thể lây tỉnh sư phụ, lúc đó vấn đề của mình được giải quyết rồi .
Nghĩ đến đây, lần này Lưu Dương bắt đầu trải qua việc nguy hiểm nhất hắn làm từ trước đến giờ, khống chế tinh thần của mình, đi rung động cái đèn sáng đại biểu cho Lý Long Cảnh.
Tiếp xúc , đụng phải, đèn sáng đột nhiên tỏa ra một lượng lớn ánh sáng, đem năng lượng Lưu Dương lúc gần tiếp xúc phản chấn trở về, tinh thần của Lưu DƯơng như bị cuồng phong thổi tới, bị cuốn bay lên trong ý thức hải, cuối cùng đụng vào bức tường của ý thức hải mới dừng lại
Trực tiếp va chạm tinh thần, giống như 2 cao thủ nội công trực tiếp va chạm, không được giảm chút lực nào, hơn nữa lại cực kỳ nguy hiểm, nếu không để ý thì dẫn đến kết quả là tự diệt, điểm ấy cơ bản Lưu Dương không được rõ ràng. Truyện Diễm Phúc
Nguốn năng lượng tại ấn ký của huyệt ấn đường tuy khổng lồ, nhưng nó lại thuộc về huyết mạch của Lưu Dương, cùng một gốc với Lưu Dương, cho nên dù Lưu Dương chạm vào thế nào, đùa nghịch ra sao cũng không có vấn đề gì. Việc chính là năng lượng của Lưu Dương còn rất thấp, không thể khống chế tốt mà thôi.
Nhưng loại năng lượng bên trong ý thức hải là của người khác, tiếp xúc năng lượng như vậy không khác gì va chạm trực tiếp, hậu quả có thể nghĩ. Truyện Diễm Phúc
Chịu va chạm này, tinh thần lực của Lưu Dương tổn hao rất nhiều, hơn nữa thân thể cũng bị một đả kích rất nặng, thất khiếu xuất máu, bộ dáng hết sức đáng sợ.
Cái đèn tỏa sáng này đúng là nơi chứa đựng năng lượng của Lý Long Cảnh tại ý thức hải, bất quá lúc này lão đã bế quan, từ từ khôi phục lại số năng lượng đã bị thất thoát, căn bản không cảm giác được thế giới bên ngoài. Nhưng vẻn vẹn chỉ là vòng hộ tống nặng lượng cũng mangh hơn Lưu Dương gấp mấy trăm lần, may mắn là Lưu Dương chỉ tiếp xúc nhẹ qua, sự phản kích của Lý Long Cảnh cũng chỉ là vô thức, nếu không thì kết quả dành cho Lưu Dương sẽ là, hồn tan, thân thể kém cỏi nổ tung, không thể cứu chữa. Truyện Diễm Phúc Truyện Diễm Phúc
Dính ở bức tường ý thức hải cả buỗi, thần tình Lưu Dương mới hoàn hồn lại, bất quá tinh thần lực rõ ràng đã yếu hơn rất nhiều, miễn cưỡng khống chế tinh thần của mình, lại đi tới điểm sáng trước mặt, tuy rằng lần đầu ăn đau khổ không nhỏ, nhưng hắn không tin là không lây tỉnh được sư phụ.
Có giáo huấn vừa rồi, Lưu Dương cũng không dám ... tiếp cận một cách vỗi vã , vừa rồi may mắn không chết, nhưng mà nếu như vội vàng thì bản thân chắc chắn sẽ chết.
Gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh sáng đang càng gần, trong lòng Lưu Dương dậy sóng, trên cơ bản, Lưu Dương là một con người quật cường, một khi quyết định thì đến chết cũng không đổi, từ bản tính quật cường của hắn, hắn nhất định phải là rõ điểm sáng này cho tới cùng.
Lại đi đên gần điểm sang, gần đến mức có thể, nhưng không chạm vào, Lưu Dương đứng bên ngoài di chuyển, không thể đụng vào, có phải là có thể nói a, tai một nơi gần nhất, dụng tâm nói chuyện, truyền qua không biết sư phụ có thể nghe được không. Truyện Diễm Phúc
"Sư phụ, người có đây không?"
Tại nơi gần đóm sáng nhất, Lưu Dương nhịn không được hô lên từ đấy lòng, hồn nhiên không để ý bản thân đang nội thị, hơn nữa vừa rồi cũng bị thương rất nặng, thật là không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.
Không va chạm tinh thần lực trực tiếp, chỉ có lời nói từ đấy lòng, khi Lưu Dương truyền vào cũng không bị phản chấn tinh thần lực, nhưng mà ánh sáng màu vàng cũng không có phản ứng gì.
Lưu Dương trong lòng uể oải, chẳng lẻ đốm sáng này không phải là bản thể của Lý Long Cảnh sao, nếu không phải , nếu không phải sao trong cơ thể mình lại có cỗ năng lượng khác, cỗ năng lượng này sinh ra như thế nào.
Lúc này kết quả tinh thần bị đả kích bắt đầu hiện ra, Lưu Dương cảm giác được thân thể không khoẻ, nhân tiện tinh thần nội thị cũng bắt đầu yếu đi, hắn đã có chút bắc đắc dĩ, đang muốn lắc mình đi ra, thì đốm sáng phía sau bắt đầu rung lên.
Đốm sáng chứa một nguồn năng lượng rất khổng lồ, tuy rằng hết sức khống chế, nhưng là từ tĩnh chuyển động, biến hóa cũng quá lớn, khiến cả ý thức hải rung lên.
Lưu Dương không còn chưa phòng bị, tinh thần đã bị đốm sáng thổi đi rất xa, may mắn chỉ là thổi đi, mà không phải đả kích vào tinh thần, mặc dù như vậy, nhưng tinh thần Lưu Dương cũng xuýt đến giới hạn, cuối cùng cũng mới tại lân cận của ý thức hải, ổn định tinh thần.
Một aanh thanh già nua truyền đến:
"Hình như vừa rồi ta có nghe tiếng đệ tử của ta, không có khả năng , rõ ràng ta đã phong bế ý thức hải, theo đạo lý âm thanh của hắn không thể truyền đến?"
Lý Long Cảnh tựa hồ là lầm bầm lầu bầu nói.
Lưu Dương rõ ràng nghe được giọng nói của Lý Long Cảnh, đúng vậy, chính là sư phụ âm thanh của sư phụ, không phải nói chuyện với mình, mà bản thân có thể nghe thấy, thật tốt quá, Lưu Dương rất kích động, cho tới nay, trước mặt Lý Long Cảnh hắn không hề có bí mật, lão có thể nghe thấy bản thân suy nghĩ cái gì, từ tư tưởng đến trí nhơ, bản thân cũng chỉ có thể bị động để tiếp chuyện với lão, tình huống bây giờ hình như đã nghịch chuyển , bản thân có thể nghe tiếng người, mà người lại không nghe được mình, cái nội thị này quả là cường đại.
Hơn nữa việc chính là bản thân có thể tự liên lạc với Lý Long Cảnh.
Thấy thanh chính là của Lý Long Cảnh, vì thế lại trong lòng lại kêu lên lần nữa:
"Sư phụ, là người à, đệ tử đang gọi người a."
Ngọn đèn bên trong ý thức hải không ngừng lóe lên, hiển nhiên Lý Long Cảnh cực kỳ khiếp sợ, Lưu Dương đột nhiên cảm thấy tinh thần run lên, giống như tinh thần của bản thân bị quét qua.
Sau đó ánh sáng của khôi phục bình thường, âm thanh của Lý Long Cảnh lại truyền đến:
"Đệ tử, là ngươi à, ngươi ở nơi nào?"