Thụ Minh và nhân viên của lão ta cố hết sức mới đem được đan đỉnh vào nhà Lưu Dương, mặc dù tên nhân viên cũng là một người cường tráng, nhưng khiêng một vật mấy trăm cân từ lầu dưới lên lầu trên quả thật không bao giờ là chuyện thoải mái. Khi đan đỉnh còn ở dưới xe, Lưu Dương thấy nó được đóng gói kĩ lưỡng rồi chở đến đây, tuy việc này do bọn họ hảo tâm mà làm, nhưng lại gây chút phiền phức cho Lưu Dương, vì đóng gói thì phải mắc công mở ra.
Hai người thở hỗn hển đem đan đỉnh đặt trong phòng Lưu Dương, Lưu Dương muốn đưa thêm tiền xe, nhưng Trịnh Thụ Minh vội vàng từ chối, nói tất cả đã được tính trong chi phí, Lưu Dương không còn cách nào đành phải thôi. Trịnh Thụ Minh nói trong cửa hàng vẫn còn chuyện phải làm, nên đi ngay, ngay cả trà cũng chưa uống, hai người bọn họ liền rời đi. Lưu Dương về tới phòng, nhanh chóng gỡ lớp võ đóng gói xuống, chuẩn bị bắt đầu luyện đan.
Nếu bây giờ trong phòng có người nào thì họ nhất định sẽ giật mình, hai tên to con mới có thể khiêng đan đỉnh từ từ để chỗ này, mà Lưu Dương chỉ hít một hơi, lấy một tay nhấc lên đem đan đỉnh vào giữa phòng, phòng hắn không lớn, ngoại trừ vị trí chính giữa thì không còn chỗ nào có thể để được. Với thứ vật lớn thế này khi Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân thấy được thì chắc chắn sẽ hỏi thăm, bất quá về chuyện giải thích cho bọn họ thì Lưu Dương đã nghỉ được 1001 lý do.
Dọn và chọn xong vị trí cho đan đỉnh, Lưu Dương không thể dằn nổi nữa, đem đá lửa đặt luôn vào dưới đấy đỉnh. Vài ngày không luyện đan , không biết trình độ có thụt lùi không, trong vài ngày này công lực bản thân đã tăng lên không ít, đả thông 20 kinh mạch chỉ mới là bước đầu, việc chân âm và chân dương vừa mới được gia tăng theo tiên thiên chân khí sẽ dẫn sự thây đổi về kinh mạch, làm thân thể có thể mượn được nhiều lực lượng trong thiên địa hơn, hơn nữa năng lực thấu triệt, làm Lưu Dương khi sử dụng có thể phân đều lực lượng đến tứng bộ phận trong cơ thể , việc có được năng lực khống chế này giúp hắn rất nhiều trong công việc luyện đan.
Đặt đá lửa vào, Lưu Dương để tay ngay hai lỗ tai đan đỉnh, thoáng đưa một cỗ chân khí vào, chỉ thấy ngọn lửa từ trong đan đỉnh xông ra, cuối cùng Lưu Dương đã thở được một hơi nhẹ nhõm, cho đến lúc này hắn mới có thể chắc chắn chiếc đan đỉnh này vẫn còn xài được.
Đương nhiên , chiếc đỉnh này vẫn có chút khác biệt so với những chiếc ở Hoàng Vân Sơn, dù sao một cái thuộc đời Đường, một cái thuộc đời Tống, bất quá chỗ khác biệt này vẫn nằm trong phạm vi kiến thức của Lưu Dương, hắn thông qua vài điểu chỉnh đơn giản là có thể bắt tay vào luyện đan .
Thực nghiệm xong, vốn lẻ nên bắt đầu luyện đan vì dược liệu đã đủ, đan đỉnh đã được chỉnh xong, nhưng Lưu Dương không làm vậy, lúc còn ở động phủ Lý Long Cảnh từng nhắc hắn, linh khí trong động phủ rất nhiều, bất kể thể nào có thể trợ giúp rất lớn cho luyện đan, nhưng khi quay về thành phố vì linh khí rất loãng, phải bày ra Tụ Linh Trận để tập hợp linh khí, mới có thể đảm bảo hiệu suất luyện đan, linh dược hiện tại đã rất thưa thớt , lại còn thiếu linh khí thì không bao giờ có thể luyện được một lò đan, làm như vậy rất tốn nguyên liệu.
Tụ linh trận không phải là một trong những trận Lý Long Cảnh dạy cho Lưu Dương, bởi vì trong mỗi trận pháp đều có một bộ phận là tụ linh trận này, có cái yếu, cái mạnh, sẽ khiến thiên địa linh khí tập trung đến khác nhau, mà trận pháp, không có một lượng thiên địa linh khí nhất định, chắc chắn sẽ không thể phát huy được thực lực.
Tụ Linh Trận được Lưu Dương lựa chọn đương nhiên là thứ tốt nhất sau khi được thử qua bởi Lý Long Cảnh, hiện tại đã có một trình độ nhất định đối với trận pháp , muốn bày tụ linh trận cho tốt nên hắn xuất ra vài miếng ngọc thạch, đương nhiên , không phải là Dương chi ngọc lấy trong động phủ, như vậy quá lãng phí , những miếng ngọc này được Lưu Dương mua trong cửa hàng của Vương Tạo giang, có một ít linh khí có thể được xem là ngọc tốt. Hắn đem mấy miếng ngọc này cắt ra cỡ bàn tay, sau đó khắc lên vài kí hiệu khác nhau, rất nhanh trận pháp đã được bố trí xong .
Đây là lần đầu Lưu Dương bày tụ linh trận, trong lòng hắn cũng không chắc mấy, bố trí trận pháp xong, hơn nữa sau khi đưa chân khí vào liền sinh ra hiệu quả, Lưu Dương cảm giác phạm vi bên trong nó, hắn có thể thấy rõ một lượng lớn thiên địa linh khí bắt đầu tập trung tại trung tâm, càng ngày càng nhiều, tuy còn kém xa Âm dương cửu cung bát quái trận của Lý Long Cảnh, nhưng không kém số lượng linh khí trong động phủ bao nhiêu, lượng linh khí này đủ để chống đở luyện đan .
Bất quá Lưu Dương vẫn than thở, dùng tụ linh trận tốt nhất trong thành phố hiệu quả cũng chỉ thế này thôi sao, nếu trong Hoàng Vân Sơn thì đã sớm gấp vài lần chỗ này , may là lượng linh khi hiện tại vẫn đạt chuẩn để luyện đan.
Đây là lần đầu tiên luyện đan khi về tới thành phố, Lưu Dương không lựa chọn thứ phức tạp, bây giờ hắn có thể khống chế 9 loại hỏa diễm , nhiều hơn 4 loại so với trước kia, trong các loại đan dược hắn quen tay nhất là tụ thần đan và tụ khí đan, đây cũng là đan dược cần nhất lúc này, tụ thần đan bổ sung tinh thần lực, tụ khí đan bổ sung chân khí, hơn nữa với thực lực hiện tại hắn không thể luyện nhưng đan dược dùng gia tăng chân khí cao cấp hơn.
Lưu Dương từ Hoàng Vân Sơn đi ra, mang theo nhiều nhất chính là dược liệu chủ yếu của hai loại đan dược này, những thứ như nhân sâm thủ ô….sau khi trãi qua tinh luyện thì rất nhẹ, mang theo rất tiện, số còn lại thì đi ra cửa hàng dược liệu mua.
Đầu tiên đương nhiên là chiết xuất , những thảo dược mua trong cửa hàng dược liệu có rất nhiều tạp chất. Hỏa diễm bây giờ của Lưu Dương khá mạnh nhưng vẫn phải tốn thời gian rất lâu, tuy thời gian dài hơn một chút, nhưng đối với nơi linh khí thiếu thốn như trong thành phố này, làm như thế có thể khiến ra số lượng nhiều hơn một chút, hiệu quả khi luyện đan cũng tốt hơn.
Chiết xuất dược liệu xong, Lưu Dương lấy các hộp ngọc ra, lần này đi ra hắn chiết xuất nhân sâm thành 12 phần, loại quý nhất đương nhiên là sâm vương ngàn năm , sau đó chia dần về dưới, cơ hồ cứ cách 200 năm là 1 phần, còn lại là số nhân sâm dưới 60 năm , đây cũng là loại thường dùng nhất nên chứa nhiều nhất. Nhân sâm được trồng trong động phủ rất hỗn loạn, ngoại trừ nhân sâm ngàn năm ở vị trí chính giữ, thì ở bên ngoài, những củ vài trăm năm và vài chục năm cứ quấn lấy nhau, rất khó phân biệt .
Khi ở trong động phủ Lưu Dương đã luyện Tụ thần đan và tụ khí đan vô số lần , nên cực kỳ thuần thục , đem tất cả dược liệu phụ trợ được tinh luyện và nhân sâm bỏ vào đan đỉnh, sau đó dựa theo hỏa diễm tận hứng luyện chế, không đến một hồi, đã hoàn thành được mẻ đan, do vì luyện chế trong thành phố, hơn nữa tính năng của vài loại dược liệu lại không đủ, nên số lượng đan dược là 300 khỏa được ra lò.
Luyện tụ khí đan xong, lại bắt đầu luyện tụ thần đan, hiệu quả không khác biệt lắm, cũng là 300 khỏa tụ thần đan cộng lại, đựng chưa đầy 2 bình ngọc, Lưu Dương cầm 2 cái bình đổ vào.
Cầm hai cái chai, Lưu Dương ngầm ngẩn người, Tụ khí đan và Tụ thần đan này là chuyên dùng cho cả nhà chú Hoàng, nhưng lúc này hắn mới nhớ số đan dược này quá bá đạo khi dùng cho người thường.
Dựa theo cách nói của Lý Long Cảnh, tình thần lực của người thường đại khái là 3 , chân khí là 5->15, dưới tình huống như vậy, thì một viên tụ khí đan hoàn mĩ có thể hồi phục 6 lần cho con người còn một viên tụ thần đan là gần 30 lần.
Nếu hòa thẳng vào nước sau đó đưa cho người khác dùng, thì với cường độ năng lượng gấp vài chục lần thế này thì kết quả chỉ có 1, nổ tan xác mà chết.
Tình huống như vậy, đặt Lưu Dương vàothế khó xử, trong tay có đồ tốt lại không thể cho người nhà dùng, việc này phải làm sao bây giờ….
Bất quá hắn nhớ Lý Long Cảnh có nói qua, có thể chia nhỏ nhữ viên đan này ra dùng, nhưng những viên đan này đã rất nhỏ, nếu chia nhỏ hơn 30-60 lần, thì làm sao cả nhà Hoàng Căn Vĩ có thể thấy mà dùng cũng là một vấn đề.
Lưu Dương suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra cách nào, hắn đành phải đem đan dược cất đi, sau đó dọn dẹp phòng ở, thu lại những miếng ngọc dùng bày tụ linh trận, bất quá linh khí trong mấy miếng ngọc bội này không đủ để chống đỡ, lại bị sử dụng trong thời gian dài, nên khi Lưu Dương đụng đến thì đồng loạt vỡ vụn ra , thiên địa linh khí khổng lồ tụ tập có sức ép quá lớn đối với những miếng ngọc bội này.
Quảng thời gian luyện đan vừa rồi, bất tri bất giác đã trôi qua một giờ , nhìn ra ngoài thấy mặt trời đã sắp lặn , Hoàng Nhã Lỵ đi chơi sao còn chưa về, Lưu Dương còn đặc biệt đi dạo một vòng phía ngoài, muốn xem thử Hoàng Nhã Lỵ đã về hay chưa, bình thường cô bé đi đến nhà bạn học thì 6h là về nhà, nhưng bây giờ là 6h30 tại sao vẫn chưa thấy đâu,
Đi dạo một vòng trong tiểu khu, không có thấy bóng dáng Hoàng Nhã Lỵ đâu, Lưu Dương đành phải vào trong nhà, vừa mới vào nhà, đang lo lắng chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên , ai gọi điện thoại lúc trễ thế này, chẳng lẽ là Hoàng Nhã Lỵ?