Đoạn đường của chiều hôm qua quả thực thoải mái, nhưng hôm nay lại không đơn giản như thế nữa, chẳng những đồi núi, cây cối còn cực kỳ rậm rạp.
Khi hỏi sư phụ thì Lý Long Cảnh chỉ nói đi đến trung tâm, thì đương nhiên rừng núi phải nhiều hơn.
Nhận được câu trả lời như vậy Lưu Dương đành phải lắc đầu, bất đắc dĩ tiến lên phía trước, sư phụ của mình quả là đặc biệt thích những nơi cao ráo, những sơn động lúc trước cộng thêm nơi tọa lạc của động phủ trong nơi rừng núi thế này, khó trách lão tự tin động phủ của mình không gặp chuyện gì.
Đường núi khó đi, 50km Lưu Dương phải mất 7 tiếng mới hoàn thành, lúc hoàn thành đã là 1h chiều, phía trước chính là Hắc phong sơn , từ xa nhìn lại chỉ thấy đó là một ngọn núi nguy nga, bị hắc khí bao phủ dầy đặc, làm cho cả ngọn núi đều biến thành màu đen, khó trách được gọi là Hắc phong sơn.
Khoảng cách đến Hắc phong sơn còn khoảng 2 km, Lưu Dương dừng chân lại, tìm chỗ ngồi xuống ăn uống, chút nữa là tới động phủ của Lý Long Cảnh , Lưu Dương cũng không thèm đi tìm nguồn nước, ăn tạm lương khô để tiết kiệm thời gian, 10 phút thời gian, Lưu Dương ăn xong, cầm bình nước suối vừa lấy tối qua uống vào hớp lau sơ miệng , rồi nói với Lý Long Cảnh:
- Sư phụ, con xong rồi, có thể bắt đầu.
Lý Long Cảnh nghe được hắn nói, liền hỏi lại:
- Đồ đệ, đây là cửa khẩu cuối cùng để quay về động phủ, vốn có thể theo đường vào để đi vào, nhưng đoạn đường kia dài hơn những 200 dặm, do đó sẽ lãng phí thêm một ngày, sau khi ta phụ thể chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tiến qua Hắc Phong sơn này, thế nào, tiểu tử, có tự tin để thử một chút hay không?
- Cực kỳ tự tin.
Lưu Dương nói ngay.
Nhưng nhìn lên ngọn Hắc Phong sơn phía trước, phảng phất như Ma Vực. Nếu trước khi đi, nếu hắn biệt được trong Hoàng Vân sơn có những thứ này, chỉ sợ cũng không dám đến đây.
Nhưng bây giờ đã tới được đây, chỉ còn vài chục phút nữa là hoàn tất, hơn nữa giữa chừng rút lui không phải là phong cách của hắn, lại thêm câu nói “có thể đi” của Lý Long Cảnh, nên hắn mới dám thử.
Lưu Dương trong lòng sợ hãi, nhưng mà có thể áp chế lại đến mức này làm Lý Long Cảnh thấy rất hài lòng khi so sánh với người khác khi đang sợ, cho dù thế nào bây giờ Lưu Dương cũng chỉ là một người thường, tiếp tục nói:
- Trước tiên hãy bình tĩnh lại, ta sẽ giới thiệu qua tình huống của Hắc Phong sơn. Hắc phong sơn có phạm vi khoảng 40km, là ngọn núi cao thứ hai trong Hoàng Vân Sơn, cao 6500 thước, không hiểu tại sao, ở đây gió thổi quanh năm, hắc khí mà ngươi thấy là do cương phong thổi mà thành, những cơn gió này chính là những cơn lốc trên không trung, không có trên mặt đất, nhưng hoàn cảnh địa lý đặc thù của Hắc Phong sơn đã sinh ra loại gió này.
- Cương phong, đây là gió gì?
- Là trên tầng mây thứ 9, loài gió này có thể cắt đứt trời đất, uy mãnh có tốc độ nhanh, không thể tiến nhập.
Lời giải thích của Lý Long Cảnh làm trong lòng Lưu Dương có chút bất an, có loại cương phong lợi hại như thế à, trong phạm vi vài chục km không thể tiến vào thì làm sao chống đỡ, Thiên Ưng nhai và Xích Dương phong lúc trước còn tốt chán , dù sao chúng cũng là động vật, phải có lúc sơ sẩy, nhưng trước mắt lại là một ngọn Hắc Phong sơn, đâu đâu cũng là cương phong, làm sao để né tránh vượt qua đây.
- Đồ đệ, ngươi không cần sợ hãi, tuy cương phong này lợi hại, nhưng chỉ cần sau khi phụ thể, ta phóng chân khí ra bảo vệ, có thể chống cự luồng gió tấn công vào, nhưng mà việc này còn cần nắm chắc thời cơ, ngàn năm trước, ta đã nghiên cứu và hiểu rõ cương phong này như lòng bàn tay, do đó sau khi tiến vào có thể lợi dụng những trận cương phong trợ giúp chúng ta một tay.
Lời nói của Lý Long Cảnh làm Lưu Dương bán tín bán nghi, nhưng tới nơi nay thì không còn cách nào khác, chẳng lẻ lại đi đường vòng, nhưng theo cách nói của Lý Long Cảnh thì đường vòng là phải hơn 100km nữa, chỉ có đi thẳng vào trong nay mới là đoạn ngắn nhất, chỉ cần tiến qua thì động phủ sẽ ở ngay trước mặt.
Lý Long Cảnh không vội phụ thể, chỉ đạo Lưu Dương đi từ từ về phía trước, cho đến khi tới gần chỗ gió thổi. Đứng bên cạnh mới thấy được uy lực của cương phong , núi đá của hắc phong sơn hiện ra màu đen, nhìn qua hình như rất cứng rắn, về thực vật vì có sự tồn tại của cương phong nên không có một cọng cỏ nào, việc này cũng khó trách, ở địa phương ác liệt thế này, làm gì có thứ gì có thể sinh sống.
- Cả hắc phong sơn, dưới tác động của cương phong không loài thực vật nào có thể tồn tại, nhưng núi đá của hắc phong sơn là thứ tốt, trong thời kì của bọn ta được xương là Hắc Ngọc cương, cực kỳ cứng rắn, so với sắt thép được bách luyện còn cứng hơn trăm lần, là tài liệu luyện khí ưu tú nhất.
Lý Long Cảnh thấy Lưu Dương chú ý tới núi đá của Hắc Phong sơn, liền giới thiệu.
- Hắc ngọc cương, chẳng lẻ những cái này là thép à?
Lưu Dương chỉ vào núi đá màu đen trên hắc phong sơn, hỏi.
- Không phải bằng thép, mà là một loại hợp kim, dưới tác động của cương phong, không ngừng đích dung hợp thành một thể, cuối cùng hình thành loại Hắc ngọc cương này , cứng rắn dị thường, có thể nói là là thứ cứng rắn nhất trên thế giới , bất quá sản lượng cực kỳ thưa thớt.
- Ngươi xem hắc ngọc cương ở ngọn núi này, người trong thiên hạ có thể đứng vững trong luồng cương phong này có bao nhiêu? Còn trong những cơn gió có thể khai thác Hắc ngọc cương lại càng hiếm, cho dù là ta năm đó, cũng chỉ có thể lấy được hai khối Hắc ngọc cương nhỏ mà thôi.
Lưu Dương nghe xong lời giải thích của Lý Long Cảnh thì vô cùng thất vọng, vốn đang muốn “địa” vài khối hắc ngọc cương trên hắc phong sơn này, đáng tiếc năm đó Lý Long Cảnh chỉ có thể lấy được hai khối, nên không biết đến khi nào mình mới đạt đến trình độ đó, dù sao trong thời gian ngắn thì đừng mong có hy vọng .
Đứng bên cạnh những luống Cương Phong, mà Lý Long Cảnh một mực tính toán thời gian. Lưu Dương đứng chờ được khoảng 10’, Lý Long Cảnh đột nhiên nói:
-Được rồi tiểu tử, chuẩn bị phụ thể.
Rất nhanh, Lý Long Cảnh đã phụ thể , hơn nữa đem chân khí phóng ra ngoài, hình thành một màng bảo vệ, nhanh chóng tiến vào trong cương phong. Những luồn gió nhỏ bên ngoài đã đủ lợi hại , nhưng chỉ khi nào tiến vào giữa nhưng luồng Cương Phong mới có thể hiểu được uy lực của nó, có Lý Long Cảnh vòng chân khí bảo vệ của Lý Long Cảnh, Lưu Dương vẫn cảm giác được áp lực từ các hướng. Gió từ Bốn phương tám hướng giống như được chia thành đám nhỏ , không ngừng đè nén màn chân khí của Lý Long Cảnh , quả nhiên là không có chỗ nào không vào được.
Vòng chân khí bảo vệ của Lý Long Cảnh rất mạnh, nhưng dưới sự đè nén của Cương phong liền tiêu hao một cách nhanh chóng, lúc mới bắt đầu sự tiêu hao là rất lớn, nhưng từ từ vòng bảo vệ mỏng lần liền đạt tới một trạng thái cân bằng, lúc này Lưu Dương mới dám thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tiếp tục đi tới, Lưu Dương mới phát hiện, tại sao Lý Long Cảnh lại phải tính toán thời gian khi đi vào, cường độ gió thổi từ các hướng không giống nhau, lúc Lý Long Cảnh đi vào, có luồng gió phía sau tác động rất lớn lên vòng chân khí bảo vệ, nên tốc độc luôn đạt đến đỉnh, nhưng sau khi đi hơn 30km, hướng gió thay đổi, biến thành ngược , tốc độ lập tức chậm lại , may là chỉ còn 10km, nên vẫn có thể đột phá Hắc phong sơn , tốc độ đi qua 10km cuối cùng này chậm hơn hai lần so với bình thường, cả đoạn đường phải đi mất 10 phút.
Qua khỏi hắc phong sơn, tốc độ của Lý Long Cảnh tăng lên rất nhiều, không ngừng bay vút đi, đoạn đường phía sau cũng đẹp hắn. Cho dù là vách núi, trước mặt Lý Long Cảnh cũng chỉ là đường phẳng, lão rất quen thuộc với nơi này, nên luôn chọn đường trên đỉnh núi mà đi, nhảy từ vách đá này qua vách đá khác, làm Lưu Dương chân chính hiểu được cảm giác của tốc độ sinh tử, bay qua vực sau vạn trượng, loại cảm giác này, những người bị bệnh tim không nên thử qua.
Hết ngọn núi này lại đến vách đá khác, không ngừng bay đi, nhưng tới một vách đá Lý Long Cảnh nhưng không bay qua, mà lại nhảy thẳng xuống, việc này dọa Lưu Dương muốn hồn phi phách tán - hồn vía lên mây,
Thanh Hư chân khí vẫn còn mà, ít nhất có thể duy trì được 5’, chẳng lẻ phụ thể xong rồi!?
Nhưng bản thân lại chưa đoạt lại quyền khống chế thân thể, chẳng lẻ đầu óc sư phụ không bình thường ……….. muốn tự sát.
Lần này rơi xuống cũng không phải là dùng khinh công , mà là rơi tự do, vách núi mấy trăm thước nhanh chóng thấy đáy, Lưu Dương chỉ cảm thấy gió thổi vù vù bên tai, tốc độ rơi xuống của bản thân rất nhanh, lại không có chỗ để bám víu , trước mắt hắn tối sầm, thiếu chút nữa là ngất đi, sau đó, hắn nghe thấy Lý Long Cảnh bình tĩnh nói:
- Tới rồi tiểu tử.