• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vũ nhận lại lệnh bài thi lễ một chút rồi khởi động phi kiếm, từ từ bay xuyên qua thông đạo, tiến vào Xích Diễm Môn. Thông đạo chỉ dài chừng mười trượng, ngay khi hai người bay ra khỏi thông đạo thì khung cảnh đập vào mắt khiến tim Đỗ Thiên như ngừng đập. Phía trước một vùng núi non cực đẹp, những dãy lầu các xa hoa xen kẽ nhau, sông dài uốn lượn, tiên hạc bay múa xung quanh, không khí vô cùng trong lành, lẫn vào đó mùi hương của hoa cỏ khiến người ta chỉ mới hít thở đã vô cùng thoải mái. Đỗ Thiên dụi dụi mắt, như không giám tin vào mắt mình, cảnh vật nơi đây còn hơn cả tưởng tượng của hắn về tiên cảnh trong truyền thuyết, đẹp không sao tả xiết

Hạ Vũ mỉm cười, cố ý bay chậm lại cho Đỗ Thiên tha hồ ngắm cảnh. Gần đó cũng có một vài đạo độn quang đủ loại màu sắc bay đi bay lại giữa các ngọn núi hùng vĩ. Phải một lúc lâu Đỗ Thiên mới thu được lại vẻ rung động, cười khổ với Hạ Vũ : “ Lại làm phiền Hạ tiên sư rồi”

Đỗ Thiên đương nhiên biết Hạ Vũ cố ý chiếu cố cho mình tha hồ ngắm cảnh, tuy một chút biểu lộ như thế nhưng ở nơi hoàn toàn xa lạ thế này cũng làm hắn ấm lòng, cảm kích Hạ Vũ càng nhiều hơn. Hạ Vũ khoát tay cười nói : “ Tại hạ lúc đầu mới tới đây cũng như tiểu hữu bây giờ thôi, được rồi, trước tại hạ đưa tiểu hữu tới Chính Các của Phù Phong nghỉ tạm, tại hạ còn phải đi bẩm báo sư tôn một chuyến”

Hạ Vũ lại thúc dục độn quang bay nhanh hơn, lướt qua một vùng thung lũng đây hoa cỏ kỳ lạ, hướng tới một ngọn núi xanh mướt, trên đỉnh có mây trắng lượn lờ, phía dưới thấp thoáng thấy mấy căn lầu các nguy nga. Hạ Vũ đáp xuống tại quảng trường trước một tòa nhà cao năm tầng rộng lớn, đợi Đỗ Thiên bước xuống thì tay khẽ vẫy, phi kiếm đang to lớn như thế bỗng chốc nhỏ đi rất nhiều, cuối cùng chỉ còn bằng ngón tay, bay về phía hông hắn rồi không thấy đâu nữa. Đỗ Thiên đứng trước khí thế bàng bạc do tòa nhà gây ra mà cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, hai chân bất giác hơi run, nhất thời vẫn chưa thể bước đi. Hạ Vũ ngoắt tay ra hiệu, rồi bước đi hướng cổng lớn đang mở rộng, ở hai bên cũng có hai gã thủ vệ. Hạ Vũ có vẻ quen biết hai gã này, tươi cười bước tới gọi mấy tiếng “ Từ lão đệ, Mã lão đệ “ rồi nghênh ngang bước vào. Hai người kia cũng ôm quyền cười cười với Hạ Vũ một chút rồi trở lại vị trí, đứng im không hề lay động, cứ như hai bức tượng gỗ vậy. Đỗ Thiên hơi rụt rè, cũng không giám nhìn ngó lung tung nữa, bước nhanh theo Hạ Vũ, qua một đại sảnh rộng lớn nhưng trống không, trên trần nhà khảm rất nhiều viên đá lấp lánh cực đẹp, bốn phía vách tường và nền nhà đều là những thứ gỗ màu sắc tự nhiên, đường vân uốn lượn, không hề thấy chỗ nối tiếp nhau, hiển nhiên nó được lấy ra nguyên khối từ một cây đại thụ vô cùng to lớn. Hạ Vũ cũng chưa dừng lại mà theo một cầu thang xoắn ốc đi lên lầu trên. Đợi Đỗ Thiên đuổi tới gần rồi Hạ Vũ bắt đầu giới thiệu : “ Tòa nhà này gọi là Chính Các, đại sảnh vừa rồi là để tập hợp để tử của Phù Phong hàng năm nghe sư tôn và các sư bá trúc cơ kỳ đích thân giảng dạy giải đáp các thắc mắc trong tu luyện và chế phù, lầu hai này là để tân đệ tử nghỉ ngơi trước khi tiến hành nghi thức gia nhập, lầu ba chính là Tàng Thư Các thu nhỏ, sao chép từ tàng thư các ở Chủ Phong khá nhiều điển tịch ngọc giản về tu luyện và phù chú, lầu bốn là nơi nghỉ ngơi của khách quý, còn lầu năm hiện đang bỏ trống”

Đỗ Thiên đi theo vừa nghe vừa gật đầu liên tục, nãy giờ hai người cũng có gặp mấy người khác qua lại, ai cũng tỏ ra kinh ngạc và đưa mắt đánh giá Đỗ Thiên. Một lúc sau đã thấy Hạ Vũ dừng lại trước một căn phòng bên trái hành lang lầu hai, ngoài cửa có đánh số mười chín. Hạ Vũ đẩy nhẹ cửa nhưng không bước vào mà quay lại nhìn Đỗ Thiên nói : “Tiểu hữu cứ nghỉ ngơi ở đây, thời điểm này không phải là kỳ chiêu thu tân đệ tử nên ở đây cũng chỉ có mấy người. Tiểu hữu đừng nên đi loạn, tại hạ đi gặp sư tôn rồi sẽ về giao phó sau. Tiểu hữu cứ nghỉ ngơi một đêm cho tốt"

“Đa tạ Hạ tiên sư đã chiếu cố !” Đỗ Thiên hướng Hạ Vũ thi lễ, đợi Hạ Vũ đi khuất mới đảo mắt nhìn qua căn phòng một chút. Căn phòng khá rộng rãi, gồm một gian phòng khách, có kê sẵn bàn tròn và năm cái ghế nhỏ, phía trên có đặt một bộ trà cụ, tuy khá lâu không có ai ở đây nhưng mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ. Phía sau là phòng nghỉ ngơi có chiếc gường phủ nệm trắng tinh. Đỗ Thiên dạo một vòng quanh gian phòng rồi không khách khí tắm táp xong nằm lăn lên giường muốn ngủ một giấc, dù sao thì cả mấy tháng lang thang trong rừng đối với cơ thể mới mười bốn tuổi của hắn cũng là một gánh nặng không nhỏ. Đỗ Thiên trải qua bao gian nan vất vả mong có thể thành công tiến nhập nơi này, bây giờ mọi sự thuận buồm xuôi gió, hắn muốn tự thưởng cho mình một chút nghỉ ngơi rồi nói sau. Vừa mới nằm lên giường trong chốc lát chưa kịp ngủ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ở nơi này hắn không quen biết ai hết nên cũng không hiểu là ai đến tìm hắn, nhưng dù đó là người nào thì cũng không phải kẻ phàm nhân như hắn có thể chậm trễ được. Ở đây tùy tiện lấy ra một người cũng có thể gây nên một trường sóng gió khủng khiếp chốn võ lâm thế tục rồi. Đỗ Thiên mở cửa ra, thấy một thanh niên hơn hắn chừng mười tuổi, mặc thanh bào, làn da hơi ngăm đen, bên hông cũng mang túi trữ vật. Đỗ Thiên cung kính hỏi :

”Tiên sư tìm tiểu nhân có gì phân phó ?”

Gã thanh niên đánh giá Đỗ Thiên chốc lát rồi lãnh đạm nói :

”Tại hạ phụ trách mang ích cốc đan cho tân đệ tử”

Gã vừa nói vừa một tay vỗ vào túi trữ vật, lập tức một màn kỳ lạ xuất hiện. Chỉ thấy hư không xuất hiện bốn bình đan dược màu xanh vừa giản dị lại vừa tinh xao, đưa cho Đỗ Thiên rồi giải thích một chút :

”Ích cốc đan chứa đầy đủ dưỡng chất nên mỗi ngày chỉ cần uống một viên, chừng này cũng đủ để đạo hữu dùng trong một năm, được rồi, tại hạ cáo từ !”

“Đa tạ tiên sư !”

Đợi gã tu sĩ mặt lạnh kia đi khỏi, Đỗ Thiên không nén được tò mò cầm một bình đan dốc ngược lấy ra một viên đưa lên xem xét. Viên đan này màu gỗ nâu lẫn một vài vệt xanh, lớn chỉ nửa đầu ngón tay, ngửi không có mùi, nếm thử không có vị. Đỗ Thiên tự nói một mình :

“ Đan này là ích cốc đan ? chẳng lẽ ăn một viên xong cả ngày cũng không cần ăn gì nữa sao ?”

Đỗ Thiên bụng cũng cảm thấy hơi đói, liền uống ngay một viên, rồi đợi một lát xem sao. Chừng mười phút trôi qua, đan dược hoàn toàn được hấp thu chuyển hóa thành dinh dưỡng nuôi cơ thể, quả nhiên cảm giác đói bụng liền biến mất. Đỗ Thiên lắc đầu cảm thán :

“ Tu tiên giới thật sự thần kỳ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK