• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người thanh niên tầm mười chín hai mươi tuổi, mặc bạch y gương mặt phúc hậu, chân giẫm lên một thanh cự kiếm lơ lửng trước người Đỗ Thiên một lúc rồi nhảy xuống, khẽ phất tay một cái, thanh cự kiếm đang tỏa ánh hào quang bỗng chốc thu nhỏ lại đến cỡ ngón tay rồi bay về phía thanh niên biến mất. Làm xong rồi thanh niên hướng Đỗ Thiên cười cười, Đỗ Thiên ánh mắt cung kính vội ôm quyền nói :

“ Tham kiến tiên sư”

Người thanh niên mới đến tỏ ra là người hào sảng, cười nói :

“ Tại hạ là Hạ Vũ, đệ tử Phù Phong Xích Diễm Môn, tiểu hữu là ?”

Đỗ Thiên tuy nhìn thấy người này khuôn mặt hiền lành, cử chỉ ôn hòa nhưng cũng không giám chậm trễ, dù sao vị trước mặt nhìn trẻ tuổi nhưng chính là tu sĩ có thể bay lượn trên không, búng ngón tay hắn cũng ngỏm đến mấy ngàn lần rồi. Hắn vội nói :

“ Tiểu nhân là Đỗ Thiên, ra mắt Hạ tiên sư”

Hạ Vũ đánh giá Đỗ Thiên từ trên xuống dưới một lúc rồi nói :

“ Tiểu hữu đã quanh quẩn ở gần hai tháng trời, khi tại hạ xuất hiện cũng không hề bất ngờ, xem ra chính là mộ danh Xích Diễm Môn mà tới ?”

Đỗ Thiên nghe như vậy thì rất cực kỳ vui mừng, phán đoán của hắn đã chính xác. Đỗ Thiên đã có chuẩn bị từ trước nên không cần suy nghĩ, tay lấy từ trong gói hành lý ra hai cuốn sách và một tấm bản đồ nói :

“ Tiểu nhân đúng là có chủ ý, trong lúc vô tình tiểu nhân có được ba vật này, mới biết đến sự tồn tại của tu tiên giới và Xích Diễm Môn, nên liều mạng băng rừng lội suối đến đây hi vọng có thể được ở lại môn phái tu luyện”

Ba vật Đỗ Thiên đưa cho Hạ Vũ đúng là ba vật lấy từ động phủ của lão già. Hạ Vũ cũng chỉ nhìn qua rồi trả lại cho Đỗ Thiên nói :

“ Nói như vậy tiểu hữu cũng đã có những kiến thức cơ bản về tu tiên giới, không biết tiểu hữu linh căn gì ?”

“ Tiểu nhân không biết “ Đỗ Thiên xấu hổ nói, đồng thời ánh mắt len lén nhìn xem vị tiên sư trước mặt

Hạ Vũ nghe vậy cũng không có tức giân, ra hiệu Đỗ Thiên đưa tay ra, rồi hắn cầm lấy cổ tay Đỗ Thiên bắt mạch kiểm tra, cuối cùng mỉm cười nói :

“ Tiểu hữu quả nhiên có linh căn, chỉ là linh căn phẩm chất như thế nào thì tại hạ không rõ. Sư tôn có lệnh nếu tiểu hữu có linh căn thì đón về bổn môn, có được gia nhập hay không thì còn phải đợi sư tôn đích thân suy xét”

Đỗ Thiên nghe nói như vậy thì nhất thời muốn nhảy cẫng hét lên, cuối cũng vẫn là kiềm lại được. Có linh căn là có thể tu tiên được rồi, hơn nữa ý tứ của tiên sư này xem ra còn có cơ hội gia nhập Xích Diễm Môn. Đỗ Thiên lập tức cúi người cung kính :

“ Đa tạ Hạ tiên sư”

Hạ Vũ khoát tay, rồi vỗ vào túi trữ vật bên hông, một tiêu kiếm lóe sáng hiện ra trước người, rồi nhanh chóng biến lớn thành một cây cự kiếm như lúc đầu, dài gần một trượng. Cự kiếm hơi hạ xuống tới cỡ đầu gối thì mới dừng lại, tỏa ra những ánh sáng màu tím rất đẹp. Hạ Vũ nói :

“ Tiểu hữu hãy bước lên đi”

Đỗ Thiên ngỡ ngàng bước lên đồ vật hình cự kiếm, đôi mắt tò mò nhìn một lúc lâu rồi vẫn chưa rời khỏi. Hạ Vũ thấy vậy thì mỉm cười nói :

“ Đỗ tiểu hữu ngươi không cần tò mò, phi kiếm này chỉ là một hạ phẩm pháp khí mà thôi, sau này nếu tiểu hữu được sư tôn thu làm đồ đệ thì chắc chắn cũng có một vài món”

Tuy Hạ Vũ không có thúc dục nhưng Đỗ Thiên làm người cũng vô cùng tinh tế, thu lại vẻ tò mò cười nói :

“ Để Hạ tiên sư chê cười rồi”

Hạ Vũ gật đầu, cũng bước lên, hai tay múa may đánh ra một đạo pháp quyết, linh lực vừa động lũ lượt truyền vào phi kiếm dưới chân. Chỉ thấy phi kiếm ánh sáng đang chớp động bỗng tỏa hào quang ngày càng rực rỡ chói mắt, bắt đầu run rẩy, từ từ lơ lửng lên cao cách mặt đất chừng một trượng, rồi nhẹ nhàng lướt nhanh về phía trước, tốc độ nhanh dần. Hạ Vũ để ý thấy Đỗ Thiên đang mê mẩn đến mất hồn thì cũng không kìm được một chút tự đắc. Dù hắn là đệ tử của một phong chủ, nhưng tính cả môn phái cũng chỉ là một gã đệ tử bình thường, chưa bao giờ có ai kính phục hắn như tiểu tử trước mặt, càng nhìn càng thấy Đỗ Thiên thuận mắt

Đỗ Thiên được một màn sáng trong suốt bao bọc nên không hề bị gió tập vào mặt, cũng không bị lắc lư gì, cứ như chân hắn vốn mọc ra từ phi kiếm vậy. Thung lũng hắn đợi không quá xa Xích Diễm Môn nên chỉ phi hành khoảng hai canh giờ phía trước đã là một màn sương mù dày đặc, bao la bát ngát như che phủ toàn bộ khu rừng trước mặt. Hạ Vũ khống chế phi kiếm bay chậm lại, sau đó huyền phù một chỗ cách màn sương chừng nửa trượng, vỗ vỗ vai Đỗ Thiên nói :

“ Tiểu hữu, màn sương này chính là cấm phái đại trận của Xích Diễm Môn ta, đừng nói là phàm nhân, cho dù là tu sĩ thần thông to lớn cũng đừng mong ngạnh kháng mà xông vào, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi thủ vệ mở ra một thông đạo dẫn vào thôi. Tất nhiên những tiền bối tu vi khủng bố như lão tổ kết đan kỳ thì không tính”

Hạ Vũ miệng khoe khoang nhưng tay cũng không nhàn rỗi, lôi trong người ra một lệnh bài màu bạc có hoa văn phức tạp ném về phía trước, hai tay bấm quyết thúc dục. Lệnh bài tỏa sáng dìu dịu rồi lao vút vào màn sương, biến mất không thấy đâu nữa. Đỗ Thiên tuy không còn quá ngạc nhiên đối với những gì vị tiên sư trước mặt thực hiện, nhưng cũng không giấu được tò mò, nhìn kỹ một chút. Hạ Vũ lại nhiệt tình giới thiệu :

“ Vừa rồi là lệnh bài thân phận, muốn ra vào cấm phái đại trận phải có lệnh bài, chút xíu nữa sẽ có thủ vệ bên trong bay ra kiểm tra một chút là có thể nhập sơn”

Quả nhiên lời vừa dứt màn sương trước mặt đã bắt đầu quay cuồng, ngay sau đó tự động tách ra để lộ một thông đạo hình trụ tròn đường kính chừng hai trượng vô cùng lớn, trong đó có hai người đang bay ra, đến trước mặt Hạ Vũ và Đỗ Thiên thì dừng lại, đưa mắt dò xét. Hạ Vũ nét mặt trở lại nghiêm túc, ôm quyền hướng hai người thi lễ :

“ Ra mắt nhị vị sư huynh, tiểu đệ Hạ Vũ vâng lệnh Vô sư tôn Phù Phong đón người này nhập sơn”

Hai người mới tới vị bên trái là một đại hán mắt lớn râu quai nón, nếu không tính quần áo lịch sự đang mặc trên người thì rất giống phường thổ phỉ lưu manh chốn giang hồ, còn người bên phải trẻ tuổi hơn, khuôn mặt khá điển trai, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Đỗ Thiên một chút rồi dời đi, căn bản không có hứng thú hỏi han hắn điều gì. Tuy hai người này tỏ ra lãnh đạm với mình nhưng khi thấy đến cả Hạ tiên sư cũng phải cung kính thì Đỗ Thiên cũng không chậm khom người vái một cái

“ Tham kiến nhị vị tiên sư”

Dù Đỗ Thiên trước đây luôn được người ta kính ngưỡng, không bao giờ cúi đầu trước ai ngoài cha hắn, nhưng đạo lý trước mái hiên nhà người không thể không cúi đầu thì hắn có thể hiểu được. Đại hán râu quai nón ném lệnh bài đang cầm ở tay trả lại cho Hạ Vũ, hờ hững đáp :

“ Được rồi, hai người các ngươi vào đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK