• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời nhô lên, tỏa hào quang nhè nhẹ xua tan màn đêm, xa xa văng văng tiếng gà gáy sáng. Bình minh trong kinh thành cũng có một vẻ đẹp khác lạ. Một chiếc xe ngựa sang trọng dừng lại gần cổng cấm thành, có hai người đàn ông bước ra, đúng là Trần Khắc Chung và Đỗ Đăng Phong. Bức tường bao quanh cấm thành cao đến gần hai trượng, thị vệ lớp trên lớp dưới, bảo vệ nghiêm mật cỡ này thì đến con ruồi cũng khó mà lọt qua nổi. Trần Khắc Chung sửa lại quan bào một chút rồi bước về phía cổng thành, Đăng Phong đi bên cạnh. Một gã thị vệ trưởng vội bước tới cung kính :

" Đại Hành Khiển đại nhân, vị này là ?"

Trần Khắc Chung lấy ra một đạo thánh chỉ hơi mở ra một chút rồi gập lại cất luôn, cũng không quan tâm gã thị vệ có kịp thấy gì hay không, chỉ Đăng Phong bảo :

" Vị này là tân giảng võ quan vào triều nhậm chức !"

Vị thị vệ vội cung kính :

" Thì ra là Giảng Quan đại nhân, tiểu nhân thất lễ, mời hai đại nhân tự nhiên !"

Hai cha con Trần Khắc Chung bước vào. Đây là lần đầu tiên đến cấm thành nên Đăng Phong cũng bị choáng ngợp trước sự nguy nga rộng lớn của nó. Những tòa lầu các lộng lẫy đan xen, những vườn hoa thơm cỏ lạ, những cây cầu đá màu trắng bắc qua vài suối nhỏ lẫn những thảm cỏ xanh mướt còn đọng đầy sương. Quả nhiên là nơi tập trung quyền lực của Đại Việt rộng lớn, xa hoa không hợp thói thường. Trần Khắc Chung mỉm cười đi bên cạnh giới thiệu. Ông biết đây là lần đầu tiên Đăng Phong vào cấm thành hẳn sẽ rất tò mò nên cố ý đi sớm để cậu được chiêm ngưỡng mọi thứ nơi đây.

Hai người đi qua một khoảng sân rộng thênh thang, có lẽ còn rộng hơn mấy lần cái xóm nghèo Đăng Phong sinh ra nữa, tất cả đều lát đá trơn nhẵn màu xám, phía xa lại thấp thoáng thấy đình đài lầu các nhiều không biết rốt cuộc có bao nhiêu. Trần Khắc Chung cười nói :

" Chúng ta tới sớm nên còn khá nhiều thời gian, phía trước có một cây cầu có thể nhìn sang ngự hoa viên, nơi đó đẹp như tiên cảnh, chúng ta đi"

Đăng Phong gật đầu, hai người băng qua quảng trường rộng lớn, lại đi qua lối mòn xuyên qua một bãi cỏ màu tím, rốt cuộc đã thấy cây cầu dài bắc qua một hồ nước xanh trong. Hai người cất bước tới giữa hồ rồi dừng lại ngắm cảnh. Bên kia đúng là một vườn hoa vô cùng rộng lớn, muôn hoa khoe sắc, đẹp không sao tả nổi. Đăng Phong thực sự rung động trong lòng, ngự hoa viên quả nhiên danh bất hư truyền. Đang định dời mắt sang nhìn những khu vực khác thì bất chợt ánh mắt Đăng Phong như cứng lại, tim ngừng đập, sự rung động còn hơn cả vạn lần khi nhìn thấy ngự hoa viên.

Một bóng váy trắng đang đi dạo giữa vườn hoa, môi anh đào khẽ mở nói gì đó với mấy người thị nữ theo phía sau, cả đoàn người cười nói khúc khích. Nàng đẹp không bút mực nào tả xiết, nàng đứng đó khiến trăm ngàn loài hoa đang đua nhau khoe sắc cũng hổ thẹn mà mờ nhạt đi. Làn da trắng ngần ẩn sau chiếc váy trắng phớt hồng càng làm đẹp hơn nữa. Nàng xuất hiện dường như đất trời cũng ảm đạm mấy phần, nàng như trung tâm của vạn vật. Tiên nữ giáng trần cũng không thể sánh với nàng giây phút này. Đôi tay với những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve mấy cánh hoa, chiếc mũi xinh xinh cúi xuống ngửi một bông hoa màu vàng một chút rồi nhẹ nhàng đứng dậy, tiếp tục đi dạo trong ngự hoa viên.

Lúc này Trần Khắc Chung đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về những khu vực gần đấy, nhưng không hề nghe tiếng đáp lại thì lấy làm kỳ lạ, quay lại đã thấy Đăng Phong hóa thành một bức tượng hình người từ lúc nào rồi. Ông dõi theo ánh mắt của Đăng Phong thì liền biết nguyên nhân, liền lắc đầu cười khổ. Anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân. Trần Khắc Chung ông vốn tu Thiền Tông chính phái mà lần đầu gặp người đó cũng bị rung động đến mất hồn nữa là người trẻ tuổi khí huyết phương cương như Đăng Phong. Ông vỗ vỗ vai cậu, mãi một lúc sau Đăng Phong mới từ trong ngỡ ngàng tỉnh dậy, dường như không nghe cha nuôi nói gì, liền hỏi :

" Nàng là ai ?"

Khắc chung nói :

" Người là Huyền Trân công chúa !"

Đăng Phong giống như đã lạc mất hồn, thì thào :

" Huyền Trân, tên nàng cũng đẹp như nàng vậy"

May rằng Huyền Trân công chúa dạo ngự hoa viên một lúc rồi khuất bóng trong một căn nhà nhỏ tinh xảo, mãi lúc này Đăng Phong mới tìm được hồn về, nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Khắc Chung thì vô cùng xấu hổ, gãi đầu nói :

" Cha nuôi..."

Trần Khắc Chung lắc đầu không vui :

" Con tốt nhất hãy hoàn thành tốt việc của mình, ta kỳ vọng tất cả vào con, đừng làm ta thất vọng. Huyền Trân công chúa không phải là người con nên nghĩ tới"

Đăng Phong gật đầu không nói gì. Vẻ đẹp của Huyền Trân vốn không nên xuất hiện trong nhân gian này, cậu cũng chỉ là ngơ ngẩn một hồi mà thôi, không hề mơ mộng gì thêm.

Lúc này Khắc Chung đưa Đăng Phong tới một căn nhà sang trọng bên kia quảng trường, nói với mấy tên thị vệ :

" Vị này là giảng quan đại nhân, đại nhân sẽ ở đậy một lúc đợi hoàng thượng triệu kiến"

Mấy gã thị vệ vội vàng gật đầu vâng dạ. Khắc Chung quay sang nói với Đăng Phong

" Con cứ đợi ở đây một lúc đừng đi loạn, đợi xong chầu triều hoàng thượng ắt sẽ cho gọi con"

Đăng Phong mỉm cười gật đầu, đến khi bóng dáng Khắc Chung khuất sau dãy cầu thang đá thì cậu mới quay vào gian nhà ngồi trên một chiếc ghế dài. Không hiểu sao hình bóng của Huyền Trân công chúa cứ luôn quang quẩn trong đầu, cậu sợ tâm tình mình có biến nên vội vàng tĩnh tọa vận tâm pháp cố gắng điều chỉnh cảm xúc.

Một lúc lâu sau có một thái giám vội vã đi tới, cất giọng thanh thanh hơi khó nghe :

" Vị này là Đỗ Đăng Phong phải không ?"

Đăng Phong vội thu hồi tâm pháp đứng dậy nói :

" Tại hạ là Đăng Phong"

Thái giám nói :

" Hoàng thượng cho triệu kiến, mời ngài theo nô tài"

Nói xong gã vẫy cây phất trần trên tay một chút rồi uốn éo bước đi. Đỗ Đăng Phong không nhanh không chậm bước theo. Qua một loạt hành lang phía trước liền xuất hiện một đại điện khổng lồ, mấy trăm bậc thang liên tiếp dẫn lên, khí thế vô cùng to lớn. Thái giám dẫn cậu tới ngoài cửa đại điện rồi nói :

" Ngài chờ một chút, nô tài cần vào bẩm trước với hoàng thượng"

Một lúc sau phía trong có giọng nói to vọng ra :

" Mời Đỗ Đăng Phong vào"

Đăng Phong bước vào, Khắc Chung đã nói hết mọi quy củ tiết chế trong cung nên Đăng Phong cũng không có bỡ ngỡ gì, đi thẳng vào rồi quỳ xuống giữa đại điện vái hoàng thượng đang ngồi trên ngai vàng một vái dõng dạc nói :

" Thảo dân Đỗ Đăng Phong bái kiến hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế !"

Anh Tông ôn hòa nói :

" Bình thân"

" Tạ ơn hoàng thượng"

Đỗ Đăng Phong lúc này mới đứng dậy, ánh mắt hơi động một chút đã nhìn rõ quang cảnh nơi đây. Ở đây ngoài hoàng thượng ra thì còn có Trần Khắc Chung và Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật. Chiêu Văn vương vốn tan triều đã muốn về nhưng nghe nói hoàng thường sắp triệu kiến Đăng Phong thì xin ở lại nhìn một chút, lúc này ông cũng gật đầu thán phục. Đăng Phong đứng trước uy áp của bậc đế vương mà sắc mặt vẫn như thường, ánh mắt ẩn dấu tinh quang, hành động tự nhiên mau lẹ, quả nhiên không phải người tầm thường. Anh Tông cất tiếng nói :

" Ý của trẫm chắc Khắc Chung cũng đã nói cho khanh rõ, không biết ý khanh thế nào"

Anh Tông mặc dù là đấng cửu ngũ chí tôn nhưng cư xử rất ôn hòa, khiến Đăng Phong vừa gặp đã có cảm tình, liền nói :

" Được ra sức vì hoàng thượng, vì các vị hoàng tử, thảo dân không còn mong gì hơn"

Anh Tông cười quay sang Trần Nhật Duật hỏi :

" Chiêu Văn Vương thấy sao ?"

Chiêu Văn Vương gật đầu nói :

" Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, nếu ra trận cũng sẽ là một vị tướng dũng mãnh"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK