Trảo thủ Huyền Long chụp xuống, không hề dùng đến thần thông mà sử dụng man lực muốn xuyên thủng đầu Đỗ Thiên phát tiết nỗi oán hận
Phốc Phốc! Mấy tiếng như có vật sắc nhọn đâm sâu vào da thịt vang lên, máu tươi phun ra như suối.
Máu ? Đỗ Thiên máu huyết toàn thân sớm đã khô héo, sao lại có thể phun ra như suối ?
Huyền Long hai mắt trợn to nhìn xuống, ở ngực đã nhiều thêm hai lỗ thủng xuyên thấu từ trước ra sau. Mà bàn tay của lão đang run rẩy cách đầu lâu Đỗ Thiên vài phân. Tu sĩ trúc cơ kỳ dù sinh mệnh lực cường đại nhưng với hai vết thương đã chấn nát tim phổi này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Miệng, mắt, mũi và tai Huyền Long bắt đầu xuất huyết. Lão cố gắng ngẩng đầu nhìn phía xa, nơi đang cấp tốc bay tới một đạo tử quang, bên trong mơ hồ thấy được bóng dáng của hai nữ nhân, và đó cũng là hình ảnh cuối cùng trong đời lão. Huyền Long miệng nhấc nhấc muốn nói gì đó nhưng bị máu trào ra làm tắc nghẹn, toàn thân đổ ầm về phía sau, ôm một bụng hối hận mà tuyệt khí thân vong. Trọng thương quá nặng khiến thần thức của lão cũng không thể tỏa ra xa, chỉ có thể làm một con ma hồ đồ.
Đạo tử quang đáp xuống lộ ra hai người con gái xinh đẹp tuyệt trần, là Đinh Huyền và Vô Tuyệt. Đinh Huyền toàn lực phi hành về Xích Diễm Môn, nhưng không thể chỉ mất thời gian ngắn như vậy liền tới nơi. Nàng may mắn gặp sư tôn Vô Tuyệt cách đó không xa, sau vài câu ngắn gọn Vô Tuyệt liền mang theo nàng bay trở lại, kịp thời ngăn cản trảo thủ của Huyền Long. Đinh Huyền đảo mắt nhìn quanh không hề thấy Đỗ Thiên mà chỉ thấy xác hai lão già nhất thời lo lắng lẩm nhẩm:
“Không thấy Đỗ sư đệ... ”
Vô Tuyệt so với Đinh Huyền thì bình tĩnh hơn nhiều, nàng thần thức đảo qua toàn trường một lượt, rồi bước tới bên cạnh một “thi thể” ngồi xuống xem xét. Đinh Huyền lúc này thấy hành động của sư phụ, liền như nghĩ tới điều gì khủng khiếp khó tin thốt lên:
“Sư tôn, chẳng lẽ hắn...”
Vô Tuyệt lật Đỗ Thiên lại, lộ ra một gương mặt nhăn nheo xám xịt, xấu tới cực điểm. Nàng không hề giật mình hay tỏ ra kinh hãi, bàn tay đang bắt mạch nơi cổ tay Đỗ Thiên thu về vỗ túi trữ vật, lấy ra một bình nhỏ đổ hai viên đan hoàn màu đen vào miệng hắn trả lời ngắn gọn:
“Đúng vậy, hắn chính là Đỗ Thiên, chỉ có điều lúc này tính mạng cực kỳ nguy kịch, nhanh dìu hắn trở về Phù Phong may ra còn kịp”
Đinh Huyền nội tâm dậy sóng, hai hàng nước mắt không thể kiềm chế nổi nữa cứ như vỡ đê mà tràn ra. Một thiếu niên điển trai tuấn lãng, vì nàng mà bây giờ trở thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, tính mạng còn khó lòng giữ lại. Đinh Huyền hai tay run rẩy đỡ Đỗ Thiên, cùng Vô Tuyệt hóa thành một đạo tử quang rời đi. Cả đến và đi chưa đầy năm nhịp thở! Tiểu Mộ Sơn nhỏ bé nằm lọt giữa những ngọn núi khổng lồ, yên lặng dấu đi một hồi kịch chiến
Phù Phong!
Đỗ Thiên nằm trên một chiếc dường trải da thú màu huyết hồng, nhịp tim như có như không, mà ngồi ngay cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp chừng hai ba hai bốn tuổi, đang không ngừng dùng đôi tay thon dài, hơi có chút run rẩy nắn bóp toàn thân cho hắn. Nàng đúng là Đinh Huyền, nhưng lúc này gương mặt xanh xao, dáng người gầy đi trông thấy. Đôi mắt nàng bên trong vẻ trong sáng đã vương thêm một nét buồn, lại ẩn chứa chút tang thương không hợp tuổi tác, dường như đã nhìn thấu không ít điều. Đinh Huyền trải qua chuyện này không ngờ lại giúp nàng hoàn thành một quá trình minh ngộ. Dùng tình để ngộ đạo. Bên trong gian thạch thất gần đó là một người con gái còn xinh đẹp hơn vài phần, gương mặt chưa vơi hết nét ngây thơ. Nhưng lúc này hai hàng lông mày Vô Tuyệt nhướng lên, trên trán vài giọt mồ hôi ngưng tu, đôi tay không ngừng đánh ra pháp quyết lên đan lô trước mặt luyện chế một loại thuốc nào đó. Một lúc sau trên tay nàng có thêm một viên đan hoàn to cỡ ngón cái, tỏa ra một mùi máu tanh khó ngửi. Đây là Xích Huyết Hoàn, dùng nguyên liệu là hơn mười loại đan dược quý hiếm cùng rất nhiều phụ liệu thối luyện lần hai, ngọn lửa luyện đan bắt buộc phải là tiên thiên chi hỏa của trúc cơ kỳ trở lên, không ngừng ngưng luyện trong bảy ngày. Khuôn mặt thiên thần của Vô Tuyệt có chút mệt mỏi, nhưng nhìn viên đan hoàn trong tay khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười hiếm thấy, cẩn thận cho đan hoàn vào một tiểu bình. Nàng bước ra khỏi luyện đan thất đi tới nơi Đỗ Thiên đang nằm hôn mê bất tỉnh, đứng cạnh đánh giá hắn một chút. Đinh Huyền đang muốn đứng dậy hành lễ thì Vô Tuyệt khoát tay, rồi đưa Xích Huyết Hoàn cho nàng ngưng trọng nói:
“Hãy cho hắn uống viên dược hoàn này, ta cũng chỉ có thể giúp hắn tới đây mà thôi”
Đinh Huyền tiếp lấy bình đan, lo lắng nói:
“Sư tôn...”
Chưa đợi Đinh Huyền nói xong Vô Tuyệt đã thở dài lắc đầu nói:
“Hắn đã hôn mê nửa năm, sinh mệnh ngày càng vơi đi, không thể kéo dài thêm nữa. Phục dụng Xích Huyết Hoàn tuy hậu hoạ khôn lường nhưng ít nhất cũng có ba thành có thể giúp hắn tỉnh lại, nếu không...”
Vô Tuyệt không nói hết câu mà xoay lưng bước ra ngoài. Không ngừng phun ra tiên thiên chi hỏa trong bảy ngày, dù tu vi nàng đã đạt trúc cơ trung kỳ đỉnh phong cũng là một gánh nặng quá lớn, cần nhanh chóng quay về động phủ bế quan tĩnh dưỡng. Tu tiên giới vốn tàn khốc, tình cảm ít ỏi mà chém giết thì nhiều, nhưng không phải không có ngoại lệ. Dưới sự tận tình của hai đại mỹ nhân, Đỗ Thiên có được ba thành có thể tỉnh lại.
Lại là một màu đen huyền ảo!
Ý thức của Đỗ Thiên xuất hiện ở nơi này không biết đã bao lâu, nhưng hắn cũng không còn quá kinh ngạc. Hắn không cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, hắn phiêu phù trong không gian hắc ám, không ngừng bắt gặp những hình ảnh đã trải qua trong đời hắn.
Từ lúc mới có ý thức, hắn đã bắt gặp ánh mắt phụ thân thơ thẩn nhìn một chiếc trâm cài tóc, ẩn chứa vô vàn yêu thương, ánh mắt thấu hiểu nhân gian
Hắn cùng phụ thân phiêu bạt khắp trời nam đất bắc, cưỡi sóng lớn nơi đại dương, săn dã thú nơi rừng thẳm, diệt ác quan, phá cường đạo....
Những hình ảnh liên tục hiện ra. Một thôn làng yên bình, mọi người vui vẻ đón phụ tử hắn, ăn món ăn dân dã, uống bát nước đạm bạc. Phụ tử hắn vừa rời đi, thổ phỉ tràn xuống, máu tươi nhuốm đỏ. Hai người trở lại, Tử Phong Trường Kiếm quét ngang, đánh tan thổ phỉ.
Nhưng!
Một bà mẹ đứng lặng trước nấm mồ mới đắp, một đứa bé côi cút giữa đường !
Sinh là gì ?
Người thanh niên hôm qua còn xin bái cha hắn làm thầy, nhiệt huyết phương cương, muốn đem sức mình bảo vệ yên bình cho thôn xóm. Đó là sinh
Một đôi vợ chồng trẻ hiền lành ngồi trò chuyện với cha con hắn, ước mơ dành dụm chút tiền để đứa con được ăn học đàng hoàng. Đó cũng là sinh
Tử là gì ?
Người hôm nay nằm dưới nấm mồ lạnh lẽo, đó là tử. Thôn làng tan nát, đó là tử. Người mẹ già ngày ngày đứng nhìn nấm mồ xanh, nước mắt đã cạn, sinh nhưng cũng là tử
Hình ảnh lại chậm rãi mờ nhạt rồi tiêu tan, trước mặt Đỗ Thiên lúc này là quang cảnh ở Hàn Long Môn, phụ thân hắn nắm một sợi dây thừng thô dài cưỡi ngựa chậm rãi, hắn ngồi trước ngựa, còn phía sau là chừng hơn hai mươi đầu lĩnh Hàn Long Môn bị trói gô lôi đi, xung quanh có không ít xác chết.
Nhân quả là gì?
Hàn Long Môn thu thuế thương nhân, chèn ép mọi người, bắt bớ con gái nhà lành vào kỹ viện, đó là nhân. Hàn Long bị phụ thân hắn một kiếm diệt môn, bắt toàn bộ đầu lĩnh lên quan quy án, đó là quả
Thế còn... tình là gì ?
Phụ thân hắn dùng gần nửa đời phiêu bạt bên cạnh hắn, cho hắn những bài học mà không lời nói nào có thể sánh bằng, đó là tình. Bà mẹ âu yếm nhìn người con, đó là tình. Hai vợ chồng tay nắm chặt tay, đến chết không rời, đó cũng là tình
Đỗ Thiên có cơ hội chiêm nghiệm lại cuộc đời mình, sinh tử, chân giả, nhân quả, tình và vô tình... hóa ra một cuộc sống bình phàm lại bao hàm những thứ mà người tu đạo luôn muốn khám phá. Đạo, hóa ra cũng chính là cuộc đời...
Đỗ Thiên có một đột phá cực kỳ to lớn mà lúc này hắn chưa nhận biết. Hắn đã trải qua một quá trình ngộ đạo, tâm hồn hắn được tẩy rửa, mở rộng dường như vô hạn, bao chấp niệm trong cuộc đời bị xóa đi. Sinh là sinh, tử là tử, nhưng đôi khi sinh chính là tử mà tử cũng là sinh. Chân giả nan phân, nhân quả khó lường. Tình và vô tình, nhân sinh như mộng. Thiên đạo hư vô mờ mịt nhưng Đỗ Thiên có thể thấy sự hiện diện của nó khắp mọi nơi, khắp mọi lúc. Linh hồn của hắn đang không ngừng thăng hoa, so với trúc cơ kỳ tu sĩ, thấu hiểu về đạo của hắn đã không hề thua kém, thậm chí còn vượt trội hơn. Nhưng quá trình ngộ đạo của hắn chỉ là mới bắt đầu...
Ba năm sau!
Những tia sáng đầu tiên xuyên qua tầng mây ửng hồng chiếu xuống, bình minh trải khắp thiên không, vương những dải sáng lung linh lên ngọn núi cao vút trong mây. Gió nhẹ vỗ về vạn vật, mang theo mùi hương hoa cỏ thanh tẩy lòng người. Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, chỉ khi lòng người bình yên, buổi sáng cũng đẹp lạ lùng. Một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi làn da trắng mịn, cực kỳ tuấn lãng bước ra khỏi động phủ hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn vầng dương đang nhô lên sau những dãy núi chập chùng. Hắn chính là Đỗ Thiên, suốt hơn ba năm tĩnh dưỡng cuối cùng đã bình phục. Gương mặt Đỗ Thiên hồng hào, khóe miệng như ẩn chứa nét cười, hai con mắt lấp lánh đen trắng rõ ràng, trong sáng như đôi mắt trẻ nhỏ. Đỗ Thiên cất bước đi xuống vườn hoa, ngửi mùi hương một đóa kỳ hoa màu tím nhạt, khẽ gật đầu rồi lại bước qua một đóa hoa màu lam giản dị gần đó. Không bao lâu sau một đạo độn quang lam vàng hai màu nhẹ nhàng đáp xuống, hiện ra một nữ tử chừng hai sáu hai bảy tuổi đẹp tựa thiên tiên. Nàng đứng đó nhìn thiếu niên mỉm cười, ánh mắt tang thương như đã trải qua cả một đời người. Đỗ Thiên tu vi toàn bộ bị phế nhưng thần thức vẫn còn, liền nhận ra có người mới tới, ngước lên buông một lời trêu chọc:
“Đinh sư tỷ hôm nay thật xinh đẹp”
Người tới đúng là Đinh Huyền, nàng thản nhiên gật đầu chấp nhận lời khen, giọng nói đầy ngọt ngào dịu dàng cất tiếng:
“Đỗ sư đệ cơ thể hãy còn yếu lắm, đừng nên vận động quá sức”
Đỗ Thiên mỉm cười vẫy tay nói:
“Sư tỷ yên tâm, tiểu đệ cảm thấy trong người vô cùng tốt, còn đang muốn chạy một vòng quanh Phù Phong đây”
Nói như vậy nhưng Đỗ Thiên đã bắt đầu thở nhanh, chỉ một chút hoạt động nhẹ nhàng cũng làm cơ thể có chút miễn cưỡng. Đỗ Thiên bước tới sánh vai cùng Đinh Huyền bước vào động phủ
* Lời tác giả : Ta phế toàn bộ tu vi của hắn, cho hắn làm phàm nhân, hehe