Nhạc Thành nhận lại pháp khí liền nhếch miệng cười nói :
“ Đỗ huynh suy nghĩ thật là hay, huynh định độc chiếm bảo vật trong động phủ một mình hay sao ? Nên nhớ tại hạ mới là người phát hiện ra nó, bảo vật trong đó ngươi chỉ có thể được một phần mà thôi”
Đỗ Thiên nhíu mày, pháp lực toàn thân vận chuyển không ngừng tỏ ra tức giận nói :
“ Nhạc đạo hữu muốn như thế nào ? Chẳng lẽ đạo hữu cho rằng tại hạ không giám ra tay với ngươi ?”
Nhạc Thành cho rằng Đỗ Thiên đang tạo áp lực để kiếm lợi nhiều hơn một chút nên cũng không thực sự sợ hãi, chỉ xua tay nói :
“ Đỗ huynh đừng vội tức giận, tại hạ và đạo hữu cùng xông vào động phủ, bảo vật chia đều, đạo hữu thấy sao ?”
Đỗ Thiên đáp “được “ một tiếng khiến Nhạc Thành hớn hở, đang định trình bày cụ thể kế hoạch một chút thì Đỗ Thiên nói tiếp “ Ngươi có thể đi chết được rồi “
Lời vừa dứt thì một đạo phá thiên kiếm khí hình thành giữa hay lòng bàn tay đang hướng vào nhau, nhìn màu sắc và linh lực dao động cũng đủ biết kiếm khí này mạnh hơn đạo phóng ra trước đó nhiều. Nhạc Thành ánh mắt co lại tế ra tiểu khiên pháp khí, nhưng hắn lập tức sợ ngây người hét lên :
“ Ngươi!.... Không !”
Tiểu khiên được pháp quyết thôi động chỉ phát ra một vòng sáng bạc nhược sau đó chớp động không hề ổn định, mà lúc này đạo kiếm khí cũng đã ngưng tụ thành công, lấy tốc độ cực nhanh lao tới phá tan màn sáng yếu ớt rồi cắt thân hình Nhạc Thành làm hai nửa. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến Nhạc Thành không kịp trở tay, cứ vậy trở thành một con ma hồ đồ. Đỗ Thiên lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, dùng khinh thân thuật bay tới thi triển sưu hồn thuật. Một lúc sau đứng dậy mỉa mai nói :
“ Hừ, còn muốn dựa vào cấm chế nơi động phủ cổ tu sĩ để diệt sát ta sao ?”
Lúc nãy hắn giả vờ tức giận mà điều động pháp lực, thực chất là ngụy trang để thi triển kiếm khí với uy lực mạnh nhất. Dù đã động tay động chân lên pháp khí đối phương nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, biết đâu đối phương lại có thủ đoạn bảo mệnh khác. Lúc sưu hồn hắn đã biết được địa điểm động phủ kia, ngoài ra còn biết được cách hành sự của gã Nhạc Thành này. Lúc trước gã nói chỉ một nửa là sự thật. Nhạc Thành là người duy nhất phát hiện ra động phủ, nhưng gã lại không thể nào phá được cổ trận tiến vào. Gã đầu óc cũng không tầm thường, khi tìm tán tu hạ thủ nếu gặp kẻ có thực lực cao cường thì lại lấy động phủ thượng cổ ra làm mồi dụ dỗ, trước nay thành công không ít. Cái gọi là đám bằng hữu cùng tiến vào xúc động phải cấm chế mà vong mạng thực chất đều là con mồi mà gã dẫn tới.
Đỗ Thiên không khách khí thu lại tiểu khiên và túi trữ vật của đối phương rồi phát ra hỏa cầu hủy thi diệt tích. Hắn vốn từ đầu đã không tin tưởng những gì đối phương nói, nhưng thực lực chênh nhau không nhiều cũng đành phải vận dụng cái đầu mới có thể nhẹ nhàng giết chết đối phương.
Hai ngày sau Đỗ Thiên ngồi khoanh chân ngay ngắn trong động phủ của mình, phía trước là tiểu khiên màu vàng kim đang lơ lửng. Đây đúng là cổ pháp khí đoạt được của Nhạc Thành. Theo như Đỗ Thiên đánh giá thì pháp khí này uy lực phải ngang với thượng phẩm pháp khí thời nay, thậm chí còn hơn nữa. Mà điều kỳ diệu hơn là khi truyền đầy đủ linh lực ngũ hành thuộc tính thì uy lực của tiểu khiên lại tăng thêm không ít. Điều này làm Đỗ Thiên cực kỳ phấn chấn, chỉ cần pháp lực hắn tiến thêm một tầng cộng với vận dụng tiểu khiên này thì đã có thể miễn cưỡng thừa nhận được một kích tùy tay của cao thủ trúc cơ kỳ. Trúc cơ và luyện khí chỉ cách nhau một cảnh giới nhưng thực ra như trời cao với vực thẳm, chỉ cần một trúc cơ sơ kỳ thôi cũng đủ để diệt sát cả mấy chục luyện khí kỳ đại viên mãn rồi. Đối với loại đẳng cấp này rất khó dùng số lượng để bổ khuyết.
Đỗ Thiên phun ra một luồng linh lực sau đó liên tục đánh vào tiểu khiên rất nhiều pháp quyết khác biệt để luyện hóa. Gã Nhạc Thành xấu số cầm trong tay bảo vật mà lại không có phúc hưởng. Cổ pháp khí sau khi có đủ linh lực ngũ hành quán chú thì có thể lưu lại thần thức của mình trên đó. Đây chính là mánh khóe mà Đỗ Thiên đã vận dụng để làm suy giảm phần lớn uy năng của nó trước đây. Nhạc Thành hiển nhiên không biết đến điều này, dù sao một tán tu cũng không thể có hệ thống kiến thức đầy đủ như một đệ tử đại phái được.
Sau khi hấp thu hàng loạt pháp quyết thì tiểu khiên bắt đầu phập phồng lúc lớn lúc nhỏ. Đỗ Thiên ánh mắt ngưng trọng đánh ra một đạo pháp quyết khác rồi dùng thần thức liên tục lạc ấn trên đó. Bình thường chỉ có pháp bảo mới có thể chứa thần thức của chủ nhân được, nhưng vào thời thượng cổ thì kể cả pháp khí cũng có thể nhận chủ. Chỉ cần thần thức lạc ấn thành công lên pháp khí thì lúc điều khiển sẽ vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa uy năng của nó sẽ nâng lên một tầng.
Ba canh giờ sau, Đỗ Thiên lật tay lấy ra một viên đan dược cho vào miệng, đợi đan dược giúp khôi phục pháp lực xong lại liên tục đánh ra các đạo pháp quyết. Tế luyện liên tục bảy ngày bảy đêm vẫn chưa dừng lại. Pháp khí có thể nhận chủ đã tiếp cận rất gần đến pháp bảo, vào thời thượng cổ cũng không có nhiều, đa phần đều rơi vào tay các cao thủ trúc cơ kỳ. Chính vì vậy dù Đỗ Thiên liên tục phục dụng đan dược gắng gượng duy trì nhưng cũng có cảm giác ăn không tiêu. Luyện hóa phải liên tục, nếu dừng lại thì coi như mọi công sức đều xuống sông xuống biển. Đỗ Thiên lúc này trán vã đầy mồ hôi, pháp lực trong cơ thể lại lần nữa gần hao hết, mà trong tay hắn cũng vừa cạn đan dược. Chẳng lẽ đợi luyện được nhiều đan dược một chút rồi tế luyện lại từ đầu ? Đỗ Thiên chán nản suy nghĩ. Nhưng đúng lúc này thì tiểu khiên bỗng ông lên một tiếng rồi tỏa ra hào quang năm màu sáng chói, sau đó chớp động một chút tự động thu liễm, lộ ra một tiểu khiên vàng kim kích thước màu sắc không thay đổi nhưng hình dáng thì lại có khác biệt. Bên ngoài tiểu khiên đã không còn gai nhọn mà thay vào đó là những hoa văn cổ xưa. Đỗ Thiên mừng rỡ khẽ vẫy tay một cái, tiểu khiên nhẹ nhàng phiêu phù trên tay hắn. Lúc này đây Đỗ Thiên có một cảm giác kỳ lạ, giống như tiểu khiên là một phần máu thịt của hắn vậy, tâm niệm khẽ động tiểu khiên đã ông lên một tiếng rồi hình thành màn sáng ngũ sắc bao quanh người. Đỗ Thiên thu lại màn sáng cầm tiểu khiên đánh giá kỹ hơn một chút rồi cười ha ha. Không ngờ tế luyện đến phút cuối tưởng rằng sẽ thất bại lại thành công. Hơn nữa xem ra lúc trước vẫn còn đánh giá thấp cổ pháp khí này. Đỗ Thiên yêu thích không muốn buông tay, mãi sau đó mới tự cười diễu cợt mấy tiếng rồi bình ổn tâm tư, nhắm mắt thổ nạp khôi phục pháp lực. Hiện tại địa hỏa phù đã tới tay nhưng Đỗ Thiên không vội rời đi. Tuy rằng Xích Diễm Môn không hạn chế đối với đệ tử xuất ngoại, nhưng nếu một gã luyện khí kỳ tầng ba tầng bốn đi lại quá nhiều cũng sẽ khiến người khác chú ý. Cho nên Đỗ Thiên quyết định tạm thời ở lại một thời gian. Hắn cũng không thực sự ngồi chơi không mà ngược lại có rất nhiều việc cần làm, trong đó luyện tập chế phù và nghiên cứu điển tịch thượng cổ trận pháp là hai việc quan trọng nhất