Nguyễn Đức Thọ cơ duyên xảo hợp có được một ma đạo pháp khí không những uy lực gần sánh với trung phẩm, hơn nữa lại có nhiều biến hóa thần thông, khiến hắn tuy tu vi chỉ tầng mười hai nhưng thi đấu nội phong lại dành được thứ hạng khá cao, được các sư thúc trúc cơ coi trọng. Lần đại hội này hắn mơ tưởng có thể oanh oanh liệt liệt đi vào tốp mười người thứ hạng cao nhất. Nhưng thật không ngờ ngay trận đầu tiên đã đụng phải đối thủ khó chơi như vậy, không những thanh thế không thua hắn mà thần thông biến hóa ra còn trên một bậc. “Chẳng lẽ trong tay nàng ta là trung phẩm pháp khí?” Nguyễn Đức Thọ lo lắng thầm nghĩ. Pháp khí của hắn tiêu hao rất nhiều pháp lực, nếu gặp đối thủ bình thường thì không sao, nhưng bây giờ không những đối thủ có pháp khí không kém, mà tu vi bản thân lại cao hơn, càng về sau càng bất lợi. Nguyễn Đức Thọ đã bắt đầu nôn nóng không thể giữ được bình tĩnh nữa. Hắn đang muốn biến chiêu thì bạch phượng hóa thành cả trăm phong nhận công kích như muốn xé rách hắc vân nơi hắn trú thân. Nguyễn Đức Thọ cặp mắt co rút, cũng không kịp nghĩ nhiều mà vỗ túi trữ vật ném ra một trương kim cương phù. Phù lục rời tay liền hóa thành một màn sáng kim sắc nhàn nhạt bao phủ quanh thân hắn, che chắn được toàn bộ phong nhận. Nhưng hắn chưa kịp thở ra thì một hỏa cầu đã ập đến đánh mạnh vào quang tráo, khiến nó lung lay một lúc rồi “bụp” một tiếng tan biến mất, trở lại bản thể là một tấm phù ảm đạm đã hao hết linh lực. Hiển nhiên tấm kim cương phù đắt giá đã trở thành phế phù.
Đinh Huyền ẩn thân trong đóa bạch vân tuy thần thức không xâm nhập vào sâu trong hắc vân được nhưng cũng biết hai lần công kích của mình đã bị đối phương hóa giải. Nàng cũng không mấy tiếc nuối, mà nhanh tay đánh ba đạo pháp quyết lên bản thể pháp khí trăn lụa trôi nổi trước người, quyết định dùng tuyệt chiêu mà Đỗ Thiên đã nghiên cứu ra cho nàng. Công pháp nàng trước đây tu luyện cũng chỉ là công pháp cơ sở bình thường, ngoài ra còn dành dụm được ít linh thạch đi phường thị mua được vài bí thuật nhưng uy lực không lớn, trước đây thực lực của nàng cũng chỉ vào dạng trung bình mà thôi. Nhưng sau khi được Đỗ Thiên cải tiến công pháp thì nàng cảm thấy gần như thoát thai hoán cốt vậy, không những pháp lực điều động trôi chảy hơn mà uy lực của mấy loại pháp thuật cũng tăng lên một ít. Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất. Công pháp sau khi sửa đổi được nàng và Đỗ Thiên thống nhất gọi là Hóa Vân Quyết. Mây trắng quanh nàng là do linh lực chạy qua pháp khí biến ảo thành, không những chứa không ít uy năng phòng ngự của thiên linh thuẫn mà còn có thể biến hóa tiếp. Bạch vân lại kịch liệt quay cuồng một trận, đường kính thu hẹp lại chỉ còn non nửa, thanh thế rõ ràng giảm sút so với hắc vân. Nhưng Nguyễn Đức Thọ ẩn trong hắc vân không những không vui mừng mà toàn thân căng lên đề phòng. Hắn có thể mơ hồ cảm giác được linh dực dao động cường đại từ bạch vân truyền ra, tuy chỉ là vài tia thất thoát ra ngoài nhưng cũng đủ để biết đòn tiếp theo của đối phương nhất định hơn xa những công kích vừa rồi. Xa luân pháp khí của hắn còn có mấy loại thần thông công kích nhưng xem ra phải phòng thủ qua chiêu này rồi nói sau. Mặc Cư Thăng tuy lúc trước có hơi kinh ngạc nhưng cũng không mấy quan tâm. Đám tiểu bối nếu may mắn có được pháp khí tốt một chút thì cũng có thể tạo ra thanh thế như vậy. Nhưng lúc này khi dùng thần thức quét qua bạch vân thì lập tức hai mắt mở to không thể giữ được bình tĩnh. Bạch vân tuy có tác dụng ngăn cản thần thức nhưng đối với cao thủ trúc cơ trung kỳ như hắn thì cũng như màn sương trong suốt, một chút tác dụng cũng không có. Hắn dễ dàng thấy được một thanh kiếm do mây mù xung quanh đang không ngừng ngưng tụ trước người Đinh Huyền. Thanh kiếm trong suốt không có cán, chỉ dài nửa cánh tay, nhưng linh lực dao động trong đó đã có được ba thành uy năng một kích của trúc cơ sơ kỳ. ba thành, nghe có vẻ không nhiều, nhưng mà trúc cơ với luyện khí chênh lệch như trời với đất, với đạo kiếm khí này, chẳng phải người này đã có thể tung hoành vô địch trong giới luyện khí kỳ rồi hay sao? Phải biết rằng dù là luyện khí kỳ đại viên mãn cùng lắm cũng chỉ có được hai thành thực lực của trúc cơ kỳ mà thôi. Mặc Cư Thăng đang không biết có nên ngăn cản Đinh Huyền hay không, vô tình đảo mắt qua thì thấy Vô Tuyệt cũng tỏ thái độ khẩn trương. Để hai cao thủ trúc cơ trung kỳ tỏ ra như vậy cũng đủ để nói lên kết quả. Mặc Cư Thăng không tiếp tục trì hoãn mà lớn tiếng nói:
“Dừng tay, chiêu tiếp theo này Nguyễn sư điệt đỡ không nổi, Đinh sư điệt mau thu chiêu”
Lời vừa nói ra khiến mọi người đang quan sát trở nên thất vọng, màn đấu pháp đang đến hồi gay cấn cứ thế mà kết thúc sao? Hơn nữa rõ ràng tuy Nguyễn Đức Thọ có hơi yếu thế nhưng cũng không hề chật vật gì, hai người gần như ngang sức ngang tài cơ mà? Nhưng lời nói của một sư thúc thì không ai giám phản đối, đều đoán già đoán non trong bụng xem chiêu mà Mặc sư thúc cho rằng Nguyễn Đức Thọ không đỡ nổi là thần thông gì. Chỉ chốc lát tiếng nghị luận lại vang lên khắp khán đài, có vài phan hâm mộ Đinh Huyền đã điên cuồng hò hét tên nàng, trừ Chủ Phong ra thì bốn mạch còn lại đều ồn ào hẳn lên. Không khí so với chiến thắng của Hạ Vũ lúc trước rõ ràng không cùng lượng cấp. Đinh Huyền lúc này đã thu chiêu, nhưng trên trán còn vương lại không ít mồ hôi. Tuyệt chiêu này nàng thi triển vẫn còn quá sức miễn cưỡng, hơn nữa với tu vi tầng mười ba của nàng thì cũng chỉ thi triển được một lần là phải nghỉ ngơi cả ngày phục hồi pháp lực rồi. Tuy vậy nhưng không thể chối cãi hóa vân phá thiên kiếm khí này là thần thông bảo mệnh tốt nhất của nàng. Đinh Huyền theo tiềm thức đưa mắt lên vị trí đệ tử Phù Phong tìm kiếm, rất nhanh đã thấy một bóng áo xanh tiêu sái nổi bật giữa đám đông. Nàng mỉm cười khẽ vẫy tay. Rất may hành động của nàng bị mọi người lầm tưởng là vẫy tay với chúng đệ tử Phù Phong, nếu không sợ rằng Đỗ Thiên không thể yên ổn những ngày sau rồi.
Nguyễn Đức Thọ lúc này cũng đã thu công, tuy không giám cãi lời Mặc Cư Thăng nhưng trên mặt tỏ ra không phục. Hắn vẫn cho rằng tuy tuyệt chiêu của đối phương mạnh nhưng nếu hắn không tiếc hao pháp lực điều động bản thể pháp khí thì vẫn có thể đỡ được. Nhưng không biết vị Mặc sư thúc truyền âm gì mà gương mặt hắn lập tức trắng bệch, lúc nhìn lại Đinh Huyền đã nhiều hơn mấy tia kinh sợ, vội ôm quyền:
“Đinh sư tỷ pháp thuật tinh thông, tiểu đệ cam bái hạ phong”
“Không giám, Nguyễn sư đệ khiêm nhường rồi”
Đinh Huyền tươi cười đáp lễ, sau đó hướng lên Vô Tuyệt trên thạch trụ vái một vái. Vô Tuyệt lúc này cũng không thể giữ được vẻ lạnh lùng nữa, nàng mỉm cười gật đầu. Lần đại hội này không ngờ Phù Phong xuất hiện một cao thủ như vậy, quả là niềm vui ngoài ý muốn. Nàng đương nhiên có tò mò về đạo kiếm khí nọ của Đinh Huyền, nhưng so với lợi ích thu được nếu Phù Phong dành được thứ hạng cao thì không mấy quan trọng. Hơn nữa kiếm khí đó tuy mạnh nhưng đối với cao thủ trúc cơ kỳ như bọn họ thì không đáng bận tâm.
Trái ngược với Vô Tuyệt, gương mặt Mặc Cư Thăng xám xịt như nhà có tang. Chủ Phong xưa nay làm mưa làm gió, không ngờ đại hội lần này mới thi đấu hai người đều đã bị thua, đến cả nửa điểm cũng chưa kiếm tới tay. Gã Phục Lâm rất nhanh đã lại xuất hiện trên vũ đài vẫy vẫy tay ra hiệu mọi người im lặng rồi tuyên bố:
“Trận thứ ba Đinh Huyền chiến thắng, đi tiếp vòng sau, Phù Phong được thêm ba điểm, Nguyễn Đức Thọ bị loại, trận tiếp theo, xin mời hai đệ tử cặp thăm số bốn”
Sau đó đại hội lại diễn ra như thường, không khí đại hội dâng cao đến cực điểm, những màn đấu pháp đặc sắc liên tục diễn ra khiến mấy vị trúc cơ cao thủ vô cùng cao hứng. Môn phái có thêm nhiều nhân tài thì ai lại không vui cơ chứ, đặc biệt là những mạch dành được chiến thắng. Phù Phong sau đó có thêm một đệ tử thi đấu nhưng không may đụng phải luyện khí đại viên mãn đến từ Đan Phong nên thất bại. Đến cuối ngày, Phù Phong có được hai người vào vòng trong và sáu điểm, Đan Phong dẫn đầu với chín điểm, Chủ Phong, Trận Phong và Khí Phong mỗi mạch được được ba điểm. Tuy nhiên kết quả ngày đầu tiên cũng không nói lên được quá nhiều. Thi đấu dựa vào bốc thăm nên nhân số mỗi phong tham gia thi đấu ngày đầu là không giống nhau, như Phù Phong có tới ba người đã thi đấu, còn Khí Phong chỉ mới có một người.
Quãng đường từ Chủ Phong trở về, toàn bộ đệ tử Phù Phong đều phi hành cực kỳ chậm chạp sát nhau, thần tình ai cũng không giấu được hưng phấn, có mấy gã cười không khép được miệng. Phù Phong lần này quá mức vẻ vang rồi, có tới hai người đã lọt vào vòng trong. Nhớ lịch sử trước đây, đa phần đệ tử Phù Phong đều thua ngay từ trận đầu. Tiếng chuyện trò rôm rả vang lên:
“Các ngươi có điều không biết, ta nghe nói gần đây Đinh sư tỷ gặp được cơ duyên, không những tu vi tăng lên mà thần thông cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ”
“Ồ, ngươi nói rõ một chút coi”
“Đương nhiên, việc sư tỷ dẫm chân bình cảnh suốt bốn năm chắc mọi người ai cũng biết, nhưng lần trước ra ngoài nàng gặp một cao nhân, chính tiền bối đó đã chỉ giáo nàng ta, còn tặng nàng mấy viên luyện khí đan trân quý”
“Sao ngươi biết được”
“Hắc Hắc, các ngươi quên rằng Liễu sư muội bên Đan Phong là gì của ta sao, mà Đinh sư tỷ lại thường tâm sự cùng Liễu sư muội”
“Hóa ra là vậy, không rõ chiêu thức mà Đinh sư tỷ chuẩn bị thi triển lúc trước là thần thông gì nhỉ”