• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương bắc!

Một con thuyền nhỏ lướt nhẹ trên sông, đứng đầu thuyền là một người trung niên râu quai nón, hay tay chống vào một vật gì khá to và dài dựng thẳng, cuốn đầy vải đen bên ngoài. Chiếc thuyền từ từ tới một bến đò, nói bến đò nhưng thực chất chỉ là một cái cầu gỗ dài bắc từ bờ xuyên qua đám cỏ lác. Người trung niên nhảy lên cầu, hít một hơi thật sâu rồi bước đi. Trên bờ có một gian nhà làm từ ván gỗ nhỏ, phía trước, một con ngựa đen to khỏe đang gặm cỏ. Người trung niên bước tới bên ngoài gian nhà thì có tiếng nói vọng ra :

“ Lục Tuyết Đao dài ba thước năm tấc, được rèn từ một khối thiên ngoại thiết thạch, trải qua mười hai đời trang chủ Lục Ma Trang, gần đây trở thành vũ khí của trang chủ Từ Hội Lâm”

Người trung niên dừng chân, thả vật quấn vải dựng thẳng xuống, mở lớp vải bên ngoài ra, bên trong đúng là một thanh đao cán chạm hình bọ cạp. Người trung niên ánh mắt ngưng trọng nói :

“ Tại hạ cũng đoán rằng sau Chư, Hà hai lão già kia các hạ sẽ tìm đến tại hạ, nhưng không ngờ lại đến sớm vậy, chẳng lẽ cả Trần Quảng - càn khôn kiếm cũng đã bại dưới tay các hạ ?”

Trong nhà gỗ bước ra hai người một lớn một bé, đúng là Đỗ Đăng Phong và Đỗ Thiên, không biết đã tới vùng sông nước phương bắc từ bao giờ. Đăng Phong mỉm cười nói :

“ Tứ đại cao thủ chỉ còn mình Từ huynh là tại hạ vô duyên chưa có cơ hội gặp mặt”

Người được gọi là Từ Hội Lâm ôm quyền hướng Đăng Phong kính phục nói :

“ Tại hạ vẫn ngày đêm luyện kỹ, chờ ngày Tử Phong đại hiệp tìm đến, hôm nay quả là hữu hạnh, nhưng tại hạ còn chút chuyện phải làm, hay các hạ đợi vài ngày nữa”

Đăng Phong cười cười nói :

“ Tại hạ chu du khắp nơi cũng chỉ muốn được giao đấu với anh hùng trong thiên hạ, đương nhiên không bao giờ ép buộc ai. Nếu tại hạ đoán không nhầm thì Từ huynh chuyến này đi hội họp cùng người khác bàn bạc chuyện tiêu diệt đám thổ phỉ Giang Mã Trại trên Yên Thế Sơn ?”

Từ Hội Lâm cũng không suy nghĩ gì nhiều gật đầu thú nhận:

“ Đúng vậy, Tử đại hiệp có cao kiến gì chăng ?”

Đăng Phong ôm quyền nói :

“ Cao kiến thì không giám, tại hạ chỉ có một chút chủ ý”

Từ Hội Lâm tò mò hỏi :

“ Các hạ nói thử xem ?”

Đăng Phong hướng tay về phía ngọn Yên Thế Sơn xa tít phía chân trời nói :

“ Tại hạ nghĩ, hay là tại hạ cùng Từ huynh so tài bằng cách đánh lên Yên Thế, ai bắt sống được trại chủ thì xem như người đó cao tay hơn”

Từ Hội Lâm cũng không hề bất ngờ, cười lớn nói :

“ Ha ha, quả nhiên là phong cách hành sự của Tử Phong kiếm khách, được, tại hạ đáp ứng, nhưng để cuộc so tài thêm vui, tại hạ sẽ mời thêm vài người, không biết ý các hạ ra sao “

Đăng Phong gật đầu nói :

“ Không vấn đề gì”

Lúc này Từ Hội Lâm mới nhìn thấy Đỗ Thiên, buột miệng khen :

“ Hài tử này là con trai Tử Phong đại hiệp sao, quả nhiên cha nào con nấy, đúng là rồng trong loài người”

Hai năm sau, Đỗ Thiên tròn chín tuổi, lại cùng với Đỗ Đăng Phong cưỡi một con ngựa đi trên con đường hoang vu lên núi, một bên là núi cao, một bên là thung lũng đầy lá vàng lá đỏ, cảnh sắc đẹp không sao ta nổi. Trời cao trong xanh, mây trắng lượn lờ, những cơn gió nhẹ thổi qua như vỗ về vạn vật. Hai người đứng trên đỉnh núi cao ngất, toàn bộ giang sơn như thu vào tầm mắt

Một năm nữa, Đỗ Thiên mười tuổi, trên đầu Đăng Phong đã có một số sợi bạc, hai người cùng với thủy thủ đoàn cùng nhau chống trọi với cơn bão biển. Gió to giận dữ, sóng biển cuộn trào, mây đen giăng kín, mưa như trút nước làm con thuyền nhỏ bé như chiếc lá giữa dòng nước lũ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm. Cơn bão qua đi, hai người lại đứng trên mũi thuyền mặc cho gió biển táp vào mặt, mang theo mùi vị mằn mặn của biển cả, đón bình minh và hoàng hôn giữa lòng đại dương bao la.

Lại qua một năm nữa, Đỗ Thiên mười một tuổi, giữa sa mạc mênh mông chỉ toàn cát và gió, hai người cưỡi trên lạc đà chậm rãi xuyên qua, phía sau là một đoàn buôn lớn người Chiêm Thành. Sa mạc nóng như chảo lửa, hai người mồ hôi nhễ nhãi, song ánh mắt Đỗ Thiên tràn đầy kiên quyết, còn Đăng Phong tay nắm một cái trâm cài tóc tinh xảo mà tâm thần ngẩn ngơ

Ba năm nữa cũng trôi qua, Đỗ Thiên mười bốn tuổi, hôm nay hai cha con họ cưỡi hai con ngựa lực lưỡng phi như bay trên một đồng cỏ bạt ngàn, xa xa nhìn chỉ thấy những ngọn núi như ẩn như hiện. Hai người dừng lại bên một dòng sông, đốt lửa nướng cá.

Trong chín năm trời, hầu như khắp mọi miền đều lưu lại dấu chân của hai người, dù là ngọn Hoàng Liên Sơn hùng vỹ, hay thảo nguyên Thương Khung rộng lớn, và kể cả Thái Bình Dương bao la vô tận. Đánh thổ phỉ trên núi cao, diệt cường đạo nơi sông lớn, trừng trị tham quan, giúp đỡ dân nghèo, hầu như không có việc gì hai người chưa từng làm. Cuộc đời này của Đỗ Thiên đã bắt đầu như vậy, một hình bóng đã khắc sâu trong tâm khảm và vạn vạn năm sâu cậu cũng không thể quên. Đó là một người cha vĩ đại !.

Đỗ Thiên năm nay mười bốn tuổi, khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, làn da trắng như đóa hương trà, đôi mắt long lanh đen trắng rõ ràng, dáng người khôi ngô tuấn tú.

Đỗ Đăng Phong năm nay đã ba mươi bốn tuổi, đã bước vào trung tuần, khuôn mặt điển trai đã lưu nhiều dấu vết năm tháng, chỉ có ánh mắt tang thương vạn cổ là không hề thay đổi. Đăng Phong đã đứng trên đỉnh cao của võ học, khiêu chiến anh hùng trong thiên hạ luôn luôn thắng, thỉnh giáo cao nhân ẩn thế chưa bao giờ bại, đã dẫn Đỗ Thiên đi khắp núi cao đèo sâu biển lớn, đã hoàn thành giấc mộng của một cố nhân, và hoàn thành lời hứa với một cố nhân

Nhân sinh như mộng !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK