• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Khắc Chung ngồi xe ngựa đi tới bên ngoài cấm thành rồi bước xuống. Một tên thị vệ cấm thành nhìn thấy vội bước tới cúi người vái :

" Ra mắt Đại Hành Khiển đại nhân !"

Trần Khắc Chung gật đầu một chút rồi nhanh chóng bước vào. Thân phận ông vô cùng đặc biệt nên cũng không có thị vệ nào tới kiểm tra gì hết. Trần Khắc Chung đang một bụng nộ hỏa, nhất định buổi chầu hôm nay phải cho vài kẻ mất ăn mất ngủ. Vụ Hắc Long Đàm mai phục chắc chắn có quan viên trung ương nhúng tay vào, nếu không một môn phái nho nhỏ như vậy cho dù mạng lưới tình báo có biến thái thì còn chưa có tiền tài mua nổi nội gián trong sơn trang. Diện nghi vấn ông đã điểm danh được mấy người, nhưng nhất thời còn chưa biết cụ thể là ai, nhưng ông cũng tự tin có thể làm cho chúng phải đái cả ra quần

Một đại điện xa hoa rộng lớn, tám cây cột to cao chia làm hai hàng chống đỡ trần nhà, trên đó điêu khắc chín con rồng bằng vàng vô cùng tinh xảo. Đại điện được lót thảm đỏ thêu chỉ vàng hình ngũ long tranh châu. Đây chính là Điện Diên Hồng. Phía trước, chính giữa Diên Hồng điện là một dãy bậc thang nối lên một đài cao hình cung, trên đó một ngai vàng uy nghiêm, đại biểu cho người có quyền lực lớn nhất Đại Việt. Lúc này trong đại điện bá quan văn võ đã đến đầy đủ, trên ngai vàng một người đàn ông trẻ tuổi đã ngồi ngay ngắn. Người này chính là đương kim hoàng đế Trần Anh Tông, dù chưa động nhưng xung quanh đã có long khí lượn lờ, đúng là khí chất của kẻ nắm quyền sinh sát trăm vạn người trong tay. Lúc này ngài vô cùng tức giận một tay đập lên ngai vàng nói :

" Thật là không coi triều đình ra gì rồi, còn có kẻ giám xúi dục đám giang hồ mưu sát đại quan do ta đích thân phái đi thị sát dân chúng sao, chư khanh, việc này nên như thế nào ?"

Một người đứng hàng thứ ba đã tách ra đứng giữa đại điện, đúng là Trần Khắc Chân. Sau khi dâng tấu về tình hình sinh sống của nhân dân ở hai trấn được giao thì ông đã nói tới vụ việc bị mai phục mưu sát, làm Anh Tông hoàng đế tức giận như vậy.

Một người trung niên mặt râu nghiêm nghị đứng đầu hàng quan võ, gương mặt không giận mà uy bước ra nói :

" Bệ hạ, sự việc dường như không hề đơn giản, gần đây số quan cấp cao bị mưu hại cũng không ít, chúng ta nhất quyết phải điều tra tới cùng làm rõ chuyện này "

Anh Tông nói :

" Chiêu Văn vương có cao kiến gì chăng ?"

Người vừa cất tiếng đúng là thái úy quốc công Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, chiến tướng hùng mạnh của Đại Việt, đã hai lần lãnh đạo quân đội đánh tan cường địch Nguyên Mông, ngoài ra còn là một nhà ngoại giao tài tình, dẹp nội loạn không dùng đến một binh một tướng. Chiêu Văn Vương cung kính nói :

" Chuyện này sợ rằng gúc mắc không ít, nhưng thần tin rằng Đại Hành Khiển cũng đã có chút đầu mối, vả lại ông cũng mới là người bị hại, chi bằng giao việc này cho ông ta đi !"

Anh Tông gật đầu quay sang Trần Khắc Chung hỏi :

" Đại Hành Khiển thấy thế nào ?"

Khắc Chung nói :

" Bẩm bệ hạ, thần đúng là đã có một số manh mối, nhưng do chưa có chứng cứ sát thực nên chưa thể nói lung tung ở đây được, nếu bệ hạ đã tin tưởng thì thần nhất định sẽ tận lực"

Quả Nhiên đúng như Khắc Chung dự liệu, chỉ cần việc điều tra toàn bộ tới tay mình thì những kẻ kia tối về chắc chắn mất ăn mất ngủ, chỉ là không ngờ Chiêu Văn Vương lại tiếp lời giúp mình như thế. Tất nhiên những suy nghĩ này cũng chỉ ở trong bụng ông mà thôi, thi lễ xong đang định quay về chỗ mình thì Anh Tông hoàng đế bỗng nhiên hỏi :

" Đúng rồi, Khanh có nói được một kiếm khách giang hồ tương cứu, không biết người này thế nào ?"

Trần Khắc Chung không hiểu tại sao hoàng thượng lại hỏi việc này nhưng cũng không giấu diếm gì trả lời :

" Bẩm bệ hạ, người này tên là Đỗ Đăng Phong, kiếm thuật vô cùng cao minh, lại là người chính trực thẳng thắn, hiện tại đang làm môn khách tại phủ vi thần"

Anh Tông hoàng đế mỉm cười nói :

" Trẫm muốn mời người này làm thầy dạy võ cho các hoàng tử, khanh thấy như thế nào ?"

Lời hoàng thượng vừa nói ra khiến trong lòng mọi người như dậy sóng, biểu hiện ra mặt cũng vô cùng phong phú, song không một ai giám đứng ra nói gì hết. Trần Khắc Chung cũng hết sức bất ngờ trước lời nói của hoàng thượng. Một tâm phúc của mình làm thầy cho các hoàng tử, điều này có ý nghĩa như thế nào thì ở đây bất cứ ai cũng biết. Địa vị của Trần Khắc Chung đã rất cao, nếu có thêm chuyện này nữa thì lại càng như diều gặp gió. Đầu óc xoay chuyển trong chốc lát, Trần Khắc Chung đáp :

" Việc này quá mức trọng đại, vi thần cũng không giám có nhiều ý kiến. Song người này đúng là nhất đẳng nhân tài, nếu trọng dụng ắt sẽ lập kỳ công. Chỉ là cậu ta thân vốn ở giang hồ, vi thần cúi xin bệ hạ cho thần ba tháng để cậu ta học những phép tắc cơ bản trong cung, đồng thời đảm bảo an toàn nhất cho chư vị hoàng tử !"

Anh Tông hoàng đế gật đầu :

" Tốt, nếu giao cho Đại Hành Khiển thì trẫm cũng không có gì lo ngại nữa"

Tiếp đó mọi việc lại diễn ra như những buổi chầu triều bình thường khác. Chỉ có điều lúc này Trần Khắc Chung tâm trạng đang lên mây, dù là xuất thân từ chính phái Thiền Tông cũng không ngăn được niềm vui sướng lâng lâng trong lòng

Trưa hôm đó, Trần Khắc Chung vừa về tới phủ lập tức gọi Đăng Phong tới dặn dò một lúc rồi hai người mới dùng bữa.

Sau đó ít lâu trên giang hồ truyền đến những tin tức khiến người ta nghẹt thở. Hắc Long Đàm trong một đêm bị huyết tẩy, Ngọa Long Sơn Trang bị thiêu trụi, không tìm được một người còn sống, Song Sát nổi danh giang hồ bị người ta chặt đầu treo ở cầu Nguyệt Sương... Nhất thời, một màn gió tanh mưa máu lan rộng khắp võ lâm, khiến nhân tâm chấn động, mọi người đều nghi thần nghi quỷ. Tất cả mọt việc đều liên quan đến một kiếm khách được mệnh danh Tử Phong - Ngọn gió chết chóc

Phủ Đại Hành Khiển, hai tháng sau !

Đăng Phong hay tay chắp sau lưng đứng nhìn cành liễu đung đưa trước gió, không biết đang nghĩ gì. Một ông lão râu tóc đã bạc phơ nhưng tình thần còn khá sung mãn bước lại gần cất tiếng :

" Thiếu gia có tâm sự sao ?"

Đăng Phong quay người lại, cung kính vái ông lão nói :

" Trà Hoa tiên sinh, ngài không phải đang cùng cha nuôi đàm đạo sao ?"

Ông lão nói :

" Đại nhân vừa rồi nhận được thánh chỉ đã vội vàng vào cung rồi"

Đăng Phong mỉm cười đưa tay ra làm cái tư thế mời, rồi cả hai cùng ngồi xuống bàn đá gần đó uống trà. Trà Hoa tiên sinh này là một người gốc Chiêm Thành, được cha nuôi cậu cứu về trong trận chiến với Nguyên Mông lần trước, cũng có thể coi là một bậc kỳ nhân, được mọi người trong phủ đối đãi như môn khách, cho nên cùng với cha nuôi cậu thường hay đàm đạo đủ mọi thứ chuyện lạ trên đời. Đặc biệt nhờ tiên sinh này mà cha nuôi hắn đã có thể nói thông thạo tiếng Chiêm Thành và biết được rất nhiều phong tục Chiêm Thành

Chiêm Thành là một nước láng giềng chung biên giới phía nam với Đại Việt, có nền văn hóa rất khác biệt với Đại Việt, cho nên trước đây khi Trà Hoa tiên sinh giảng dạy Đăng Phong cũng thường đến nghe cùng với cha nuôi. Đăng Phong rót cho ông lão một chén trà rồi nhận một bộ bàn cờ từ tay thị nữ đưa tới cười nói :

" Lần trước tiên sinh hạ thủ lưu tình, lần này mong tiên sinh chỉ giáo thêm"

Trà Hoa vuốt râu cười nói :

" Thiếu gia khiêm tốn rồi, kỳ đạo của thiếu gia lão hủ cam bái hạ phong, mời !"

Hai người bắt đầu trận so tài trên bàn cờ, vừa chơi vừa đàm đạo những chuyện thú vị đủ từ trên trời đến dưới đất ( Chính là chém gió đó mà ^_^ )

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK