Đỗ Thiên đứng ở cuối gian phòng, hắn cũng không có rảnh rỗi mà ngưng thần quan sát. Dù sao hắn làm việc ở đây suốt một năm, cho nên nói không chừng còn học hỏi được đôi chút. Một cô gái xinh xắn ở gần hắn đang xử lý một tấm gia thú màu lông trắng như thỏ, chỉ lớn cỡ hai bàn tay. Nàng này rắc một thứ bột màu vàng, màu cam và màu đỏ lên tấm da, sau đó thổi vào một hơi linh lực rồi bắt đầu luyện hóa. Nàng đánh ra một đạo phiêu phù thuật cho tấm da lơ lửng trước mặt rồi khồng ngừng đánh vào đó từng đạo pháp quyết, chừng ba mươi phút sau tấm da đã thu nhỏ lại rất nhiều, đồng thời có màu vàng chói, lớp lông bên ngoài đã biến mất, nhìn tấm gia lúc này không khác gì một mảnh giấy. Nàng này cho tấm da tới gần quan sát tỉ mỉ rồi lại cho thêm một ít phụ gia, tiếp tục luyện hóa, đến khi tấm da hơi chuyển sang màu cam mới dừng lại, gật đầu ưng ý, chuyển sang bước thứ hai luyện hóa mực và họa phù. Bút để vẽ lên phù không phải tùy tiện lấy bút của phàm nhân cũng được, mà là một kiện pháp khí đặc thù, nhưng nhìn cũng không thấy điểm gì đặc biệt. Nàng vỗ túi trữ vật lấy ra một cục máu đã đông cứng, hẳn là máu của một loại yêu thú nào đó, hai tay hơi chập lại, dường như đang thi triển một phép thuật hỏa thuộc tính nào đó. Cục máu đông nhanh chóng chuyển thành dạng lỏng phiêu phù trước mặt, nàng này vô cùng thuần thục rắc lên đó mấy loại phụ liệu nữa, luyện hóa tới khi đoàn máu chuyển sang vàng óng thì dừng lại, xuất ra bút điểm lên đó, bắt đầu quá trình vẽ. Rất nhanh những nét vẽ hoàn thành, những họa đồ vô cùng kỳ lạ hình thành. Phù lục đến đây xem như hoàn thành. Nhưng khi nữ tử nọ chưa kịp vui mừng thì trương phù lại lóe sáng một chút rồi trở lại bình thường, nhưng rõ ràng màu sắc trương phù đã ảm đạm. Phế Phù, luyện chế thất bại. Nàng này thở dài một hơi, hơi đắn đo xem là do quá trình nào mắc lỗi, rồi lại tiếp tục chế phù. Đỗ Thiên nhìn đến hai mắt phát sáng. Quả nhiên xin gia nhập Xích Diễm Môn là một quyết định sáng suốt, tuy hắn nhìn cái hiểu cái không, nhưng nếu ở bên ngoài thì còn lâu mới có cơ hội tận mắt chứng kiến người ta họa phù.
Nhưng hắn cũng chỉ có một ít thời gian quan khán mà thôi, rất nhanh một gã chế phù thất bại, gần hao hết tài liệu đưa tay lên vẫy vẫy. Đỗ Thiên bước tới thì gã đưa ra thẻ bài của mình nói nhanh :
“ mười tấm da hàn thử, hai cân huyết thủy nguyên quy”
Đỗ Thiên gật đầu nhận lấy thẻ bài rồi không một tiếng động rời đi, nhanh chóng chạy tới Phù Khố xin thêm tài liệu. Cũng may Phù Khố lại nằm sát bên Luyện Phù Đường nên không mất mấy thời gian hắn đã lấy xong tài liệu cần thiết và đưa tới cho gã đệ tử nọ. Xích Diễm Môn môn quy sâm nghiêm, cũng không phải ngươi muốn luyện loại phù lục nào là có thể luyện loại đó, mà phải báo với quản sự Phù Phong, được sự đồng ý mới được luyện chế. Tài liệu cần thiết cũng chỉ được cấp trong một khoảng nhất định, nếu luyện chế thất bại quá nhiều sẽ không được cấp tài liệu luyện chế loại phù đó nữa, cho nên mỗi đệ tử được tới đây luyện phù đều có một thẻ bài ghi lại số tài liệu đã lấy và số phù thành phẩm giao lại.
Đỗ Thiên ban đầu còn có chút nhàn nhã nhừng trời càng về chiều thì số lần chạy đi chạy lại càng nhiều, có lúc còn chưa kịp thở đã phải chạy lần nữa. Lại một cánh tay vẫy vẫy, Đỗ Thiên nhanh chóng bước lại. Người vẫy tay hóa ra là Đinh sư tỷ nọ. Nàng mỉm cười với Đỗ Thiên một chút rồi đưa thẻ bài của mình nói :
“ Da cốt viêm lang ba phần, máu viêm ưng một cân, làm phiền sư đệ”
Đỗ Thiên thấy nàng khách khí với mình thì cũng có chút thiện cảm, mỉm cười lại rồi quay đi. Nụ cười đó đối với hắn chỉ là đáp lễ, nhưng lại làm cho Đinh sư tỷ kia tim đập thình thích một hồi
Khi vầng dương đã ngả hẳn về tây, đang muốn trốn sau mấy dãy núi trập trùng xa xa thì mấy đệ tử luyện phù ở Luyện Phù Đường cũng kết thúc một ngày học tập, công việc của Đỗ Thiên lúc này là xác nhận số thành phẩm và số tài liệu đã sử dụng của từng người, hơi mất thời gian nhưng cũng không có gì phức tạp, sau đó hắn cầm túi trữ vật chứa phù thành phẩm và tài liệu còn chưa dùng đến đưa tới thủ khố, dọn dẹp Luyện Phù Đường từ trong ra ngoài, gom toàn bộ phế phù và phế liệu tới vực sâu gần đó vứt xuống. Công việc một ngày cứ như vậy kết thúc. Đến lúc mặt trời đã khuất hẳn cuối núi, đêm đen đang dần bao phủ thì Đỗ Thiên mới trở về thạch thất của mình. Sau khi tắm rửa và ăn một viên ích cốc đan xong, hắn leo lên giường, cầm trên tay mấy trương phế phù lúc trước hắn giữ lại nghiên cứu một chút. Phế phù linh khí đã thoát hết không thể tái luyện lại, chính là phế thải, nhưng nét vẽ thì vẫn có một chút giá trị tham khảo. Nhưng chế phù chi đạo đâu có dễ dàng nắm bắt, Đỗ Thiên xem một lúc lâu cũng chẳng thu hoạch được gì, đành gác lại rồi tiếp tục ra bãi đá cũ tu luyện.
Đỗ Thiên cứ buổi ngày làm tạp vụ ở Luyện Phù Đường, buổi tối ra bãi đá tu luyện, hầu như thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày rất ít, hai tuần rất nhanh đã trôi qua. Đêm nay hắn lại ngồi trên bãi đá tĩnh tu, trời không mây, hàng vạn ngôi sao lấp lánh, gió nhè nhẹ thổi. Đột nhiên màn đêm tĩnh mịch bị phá vỡ bởi tiếng bước chân nện xuống mặt đất, đạp vào lá khô xào xạc. Đỗ Thiên trong đả tọa mở bừng mắt tỉnh dậy, chưa vội vàng đứng lên mà quay đầu nhìn phía sau, thấy một bóng đen cao lớn đang từ từ tiến tới, một điệu cười ghê rợn vang lên :
“ Hà hà, tiểu tử ngươi trốn chỗ này tưởng ta không biết sao, đêm nay, chỗ này, rất thích hợp chôn xác ngươi”
Nghe giọng nói không cần nhìn mặt Đỗ Thiên cũng đã biết kẻ đến là ai. Từ Lập Hưng, trước đây là đệ tử luyện khí phong, khảo hạch không qua bị đuổi khỏi phong, trở thành một tên tạp vụ, hai năm trước, vô cùng hống hách, không ít kẻ đã mềm xương với hắn. Đây là những thông tin mà Đỗ Thiên từ nhiều nguồn thu được, tuy nói hắn không sợ kẻ này, nhưng không có nghĩa là Đỗ Thiên không có chuẩn bị. Đỗ Thiên đứng dậy, hơi vận động các khớp tay nghe răng rắc, bình thản nói :
“ Tại hạ vốn không thù không oán với các hạ, nhưng các hạ hiếp người quá đáng, Đỗ mỗ xin lĩnh giáo “
Từ Lập Hưng lúc này đã bước tới cách Đỗ Thiên khoảng hai trượng, nghe nói vậy thì nhếch môi khinh bỉ :
“ Hiếp người quá đáng ? ngươi chẳng qua chỉ là một gã phàm nhân, vậy mà giám từ chối đề nghị của ta, rõ ràng chán sống rồi, còn bày đặt cái gì lĩnh giáo, cỡ như ngươi ta chỉ dùng một ngón tay”
Gã nói xong cũng không chần chừ, hai tay bắt quyết, trước mặt liền ngưng tụ những đạo phong nhận vô hình xẹt nhanh về phía Đỗ Thiên. Phong nhận thuật, pháp thuật sơ cấp, nhưng nếu so với thần binh lợi khí của thế tục thì còn sắc bén hơn mấy lần. Phong vốn vô hình, nhưng khi di chuyển lại tạo ra tiếng, Đỗ Thiên cũng không giám khinh thường, Thiên Phong Bộ vận chuyển tới cực hạn lách qua những đạo phong nhận bay sát bên người, lưu lại một loạt tàn ảnh, chỉ chốc lát đã tiếp cận trước mặt Từ Lập Hưng, tung ra một quyền như trời giáng. Thiên Phong Bộ là bộ pháp do phụ thân hắn Tử Phong Kiếm Khách lững lẫy giang hồ sáng tạo ra, tuy là võ công thế tục, nhưng vẫn còn có tác dụng đối với tu sĩ cấp thấp. Tu sĩ luyện khí kỳ dù đã được tẩy kinh phạt tủy một lần, nhưng vẫn còn là phàm thể, Từ Lập Hưng bị Đỗ Thiên bất ngờ giáng cho một quyền đổ nhào về phía sau, trượt ra chừng hai mét mới dừng được, nhưng hai cái răng đã không thấy ở trong hàm nữa. Đỗ Thiên ra đòn xong không hề nhân cơ hội đánh tiếp mà lùi lại khoanh tay đứng nhìn. Đối với những kẻ tiểu nhân này phải triệt để làm cho kinh sợ, cho chúng biết rằng chọc vào hắn sẽ tự chuốc khổ đau, như vậy chúng mới không còn quấy phá mình nữa.