Đỗ Thiên vỗ túi trữ vật lấy ra một bình nhỏ, mặc kệ ba bảy hai mốt, dốc ngược bình đổ toàn bổ đan dược bên trong vào miệng. Đây là phục huyết hoàn, mỗi tuần chỉ được sử dụng tối đa là hai viên, nếu không sẽ để lại hậu họa. Số lượng Đỗ Thiên vừa nuốt cũng không dưới bốn mươi viên, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm. Đỗ Thiên bên này vừa kết thúc động tác thì bên kia một đạo hoàng quang to như cột đình quét tới, va cham với bản thể cự khiên trước người Đỗ Thiên phát ra những tiếng trầm đục. Đỗ Thiên bị đánh văng mấy trượng, khí huyết nhộn nhạo, miệng lại trào ra mấy dòng máu tươi. Trên bề mặt cự khiên không ngờ bắt đầu xuất hiện một vết nứt mờ nhạt. Tuy bản thân nó là cổ pháp khí nhưng lại không có pháp lực đầy đủ truyền vào, đã bắt đầu chống đỡ không nổi. Muốn phát huy uy lực chân chính của cổ pháp khí phải có tu vi trúc cơ kỳ trở lên mới được. Đỗ Thiên vừa gắng gượng bò dậy thì cây sáo pháp khí đã biến lớn của đối phương lại mang theo nhiệt hỏa đánh tới. Huyền Long nhếch miệng nói:
“Tiểu tử ngươi lúc trước mạnh miệng lắm cơ mà, sao bây giờ đến sức hoàn thủ cũng không có?”
Huyền Long bây giờ nếu muốn giết chết Đỗ Thiên đã có phần nắm chắc không hư hao gì. Nhưng lúc này Đinh Huyền đã sớm rời đi, đuổi đã không còn kịp. Một kẻ chán sống giám phá hư chuyện tốt của lão, như thế nào lão cho đối phương chết dễ dàng được. Chuyện một tiểu bối từ trong tay mình đào thoát mà để lộ ra ngoài thì khác nào làm trò cười cho cả tu chân giới, lão còn mặt mũi nào mà gặp người khác? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối phương chỉ có tu vi tầng mười một mà có thể cầm cự tới bây giờ, công pháp bí thuật nhất định không tầm thường, sau khi hành hạ một lúc phải cẩn thận sưu hồn mới được. Hơn nữa pháp khí của đối phương cũng là cường đại không hợp thói thường, rất có thể là cổ pháp khí trong truyền thuyết, sau này tế luyện một chút hẳn thực lực bản thân sẽ tăng lên không ít. Vừa nghĩ đến đó gương mặt nhăn nhó của lão mới giãn ra chút ít, nhưng lại lập tức nhướng mày quát:
“Còn chưa chịu buông tay?”
Thì ra Đỗ Thiên vừa liên tục ném một loạt phù lục công kích sơ cấp về phía lão, hóa thành nào là băng châm, nào là hỏa cầu... Những thứ này tuy không thể uy hiếp được trúc cơ kỳ nhưng để chúng vướng vào người cũng không hề thoải mái. Huyền Long đánh ra một chưởng, trức tiếp biến toàn bộ công kích thành hư vô, đanh muốn thúc dục Hỏa Linh Đích đánh cho đối phương một phát thì cảm thấy kinh ngạc. Đối phương đang muốn làm trò gì?
Phía dưới lão, Đỗ Thiên không ngờ giám khoanh chân ngồi một chỗ, hai mắt nhắm lại, hai lòng bàn tay hướng vào nhau nắm lấy phi đao, cự khiên luôn che chắn trước người không được pháp lực duy trì “bụp” một tiếng biến thành tiểu khiên ảm đạm thất sắc rớt xuống. Huyền Long đấu pháp với người khác không ít, nhưng ngồi đả tọa ngay giữa chiến trường thì đừng nói thấy, đến nghe cũng chưa từng nghe. Tiểu bối này bày ra âm mưu gì sao? Không đúng, chỉ với chút hơi tàn thì liệu còn làm được gì? Huyền Long một tay vân vê cằm trầm tư, nhưng chốc lát sau như nghĩ tới điều gì bật cười tự nói:
“Ôi, bản chân nhân đúng là bị kẻ điên điên khùng khùng này làm cho lú lẫn hết cả rồi, đối với một kẻ sắp chết có gì đáng quan tâm chứ, cứ diệt sát sưu hồn trước rồi tính sau”
Huyền Long nói xong đáp xuống trước mặt Đỗ Thiên mấy chục trượng, đánh ra một đạo pháp quyết lên cây sáo khổng lồ trên không. Cây sáo thu nhỏ lại xoay quanh đỉnh đầu lão, sau đó lão nâng tay hướng cổ Đỗ Thiên chém tới. Đầu năm ngón tay bắn ra một quang nhận xé gió lao đi. Nhưng đúng lúc tưởng chừng sắp kết thúc dị biến lại phát sinh. Đỗ Thiên hai mắt nhắm nghiền mạnh mẽ mở ra, giữa hai lòng bàn tay phi đao đã biến thành một đạo huyết quang. Đỗ Thiên dùng hết sức bình sinh bật dậy rống lên:
“Lão già khốn khiếp, đi chết đi!”
Toàn bộ pháp lực còn lại bị đạo huyết quang hút sạch, không những pháp lực, mà cả tinh huyết và tinh nguyên cũng không ngừng cuồn cuộn đổ vào, huyết quang đại thịnh kích bắn ra, như một ánh chớp màu máu đánh tới lão giả. Dị biến quá mức bất ngờ, Huyền Long hai tròng mắt co rút cực hạn, cảm giác sinh tử mãnh liệt dâng lên. Nhưng lão dù sao cũng là một cao thủ trúc cơ kỳ, lâm nguy bất loạn, liền đánh ra mấy đạo pháp quyết khiến tiểu đích biến lớn chắn trước người. Lão còn chưa yên tâm mà tiếp tục không tiếc hao tinh huyết và pháp lực thi thêm triển bí thuật bảo mệnh nào đó
Oành ầm ầm ầm!
Hàng loạt tiếng bạo liệt đinh tai nhức óc vang lên hòa cùng một tiếng thét dài kinh sợ :
“Khô-ông...!”
Bụi mù màu máu bao phủ cả một góc Tiểu Mộ Sơn. Đỗ Thiên đổ gục xuống, chỉ chốc lát mà hắn như già đi mấy chục tuổi, máu huyết khô héo, làn da hồng hào mịn màng trở nên nhăn nheo trắng ngắt, toàn thân cũng bắt đầu teo tóp lại, mái tóc màu đen từng chút một ngả bạc và rơi rụng xuống. Đỗ Thiên từ một mỹ nam tử nhanh chóng biến thành một lão già xấu xí cực điểm. Đây là cái giá để đổi lấy chiêu thức vừa rồi. Huyết quang nọ chính là phá huyết phá thiên kiếm, kết hợp uy lực tự bạo của phi đao pháp khí và cực hạn phá huyết phá thiên kiếm khí. Đỗ Thiên ngay từ đầu đã biết không thể địch lại đối phương, nên đành quyết định dùng đến tuyệt chiêu mạnh nhất mà hắn không hề muốn thi triển. Ban đầu hắn ăn một lần rất nhiều phục huyết hoàn, nếu lúc bình thường chắc chắn sẽ bạo thể mà chết. Nhưng khi tinh huyết được nén ép không chỉ trong mạch máu, mà cả trong toàn bộ kinh mạch đã đến cực hạn, hắn liền ngồi xuống dồn toàn bộ thần thức ngưng kết phá thiên kiếm khí lên phi đao, ẩn chứa toàn bộ tinh huyết và phần lớn tinh nguyên, uy lực gấp mấy chục lần phá huyết phá thiên kiếm khí bình thường, nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt. Nhìn tình cảnh Đỗ Thiên lúc này, e rằng thọ nguyên còn lại của hắn không quá mười năm, hơn nữa lượng máu quá ít, nếu không lập tức được chữa trị và có vài ba năm nằm một chỗ tĩnh dưỡng thì đừng mong sống sót. Đỗ Thiên đánh cuộc lần này không khác đồng quy vu tận là mấy, dù hắn sống sót cũng chỉ trở thành phế nhân bởi rất nhiều đoạn kinh mạch đã bị đứt vỡ. Đỗ Thiên run rẩy yếu ớt ngước mặt lên, hai mắt xám đục nhìn về phía trước, hi vọng có thể thấy được thi thể đối phương, có chết cũng cam lòng. Nhưng ông trời không hề chiều lòng hắn, huyết vụ tan đi, xuất hiện trước mắt là một vết nứt rộng mấy trượng ăn sâu vào vách núi, từ bên trong vết nứt đen ngòm có hai đốm sáng màu đỏ gần kề nhau, ngày càng tiến ra ngoài. Nơi ánh sáng có thể chiếu vào miệng vết nứt xuất hiện một người, hai đốm đỏ đúng là cặp mắt người này, không ai khác chính là Huyền Long Chân Nhân. Hắn tuy sống sót nhưng tình trạng thê thảm còn hơn cả Đỗ Thiên lúc trước, cả người đạo phục rách nát, huyết nhục mơ hồ, tay trái bị đoạn tới tận vai không ngừng có huyết dịch nhúc nhích chảy ra, nhịp thở vô cùng hỗn loạn.
“Cho ta thêm một năm nữa, nhất định ta có thể giết chết ngươi” Đỗ Thiên nhắm mắt lại, không cam lòng mà bị đau đớn cực hạn làm ngất đi. Hắn mới tới tay huyết ảnh độn, nhưng chưa kịp học. Hắn đã mơ hồ nắm giữ được một chút cốt lõi của bí thuật phá huyết phá thiên, tin tưởng chỉ cần một năm sẽ lĩnh ngộ được, phá huyết phá thiên kiếm sẽ đủ sức giết chết trúc cơ sơ kỳ. Nhưng tất cả lúc này đã muộn. Huyền Long đã phải tự hủy Hỏa Linh Đích để triệt tiêu phần nào uy lực một kiếm nọ, cùng với thần thông bảo mệnh mà may mắn không chết, nhưng bây giờ cũng chỉ còn nửa cái mạng. Đau đớn từ thể xác vẫn không thể so sánh vơí nỗi khiếp sợ đến từ tâm phế. Mạnh không thể tưởng. Đạo huyết quang nọ nếu hắn chuẩn bị chu tất sợ còn có chút chật vật đối phó, không cần nói đến tình cảnh lúc nãy. Huyền Long cơ thể run lên từng hồi, mất một lúc mới có thể ổn định thân hình, tàn thủ vỗ túi trữ vật lấy ra mấy trương phù dán kín cả người cầm máu, đồng thời đổ vào miệng liên tục mấy loại đan dược ngồi xuống luyện hóa. Lần trọng thương này nặng nhất trong quãng đời đã qua của lão, không có mấy năm phục dụng đan dược tĩnh dưỡng thì đừng mong trở lại như cũ, nếu không cẩn thận còn rất dễ rớt xuống một đại cảnh giới, trở lại làm tiểu tu sĩ luyện khí kỳ. Mất một lúc khá lâu Huyền Long mới mở mắt, oán hận cực độ từng bước đi tới Đỗ Thiên:
“Tiểu tử ngươi giám làm bổn chân nhân ra nông nỗi này, không trừu hồn luyện phách ngươi không thể nào hả giận được”
Huyền Long bước tới cạnh Đỗ Thiên, hữu thủ dơ lên hướng đầu lâu hắn chụp xuống
*Chú Thích :
Phá huyết phá thiên kiếm khí chính là dùng bí thuật phá huyết phá thiên trong phá thiên quyết kích phát uy lực cho phá thiên kiếm khí.
Phá huyết phá thiên kiếm có điểm bất đồng, nó là “kiếm” chứ không còn là “kiếm khí”, chính là dung nhập kiếm khí vào pháp khí tạo thành “kiếm”, “kiếm” này phát sáng màu máu nên gọi là “đạo huyết quang”. Sau khi thi triển phá huyết phá thiên kiếm thì pháp khí cũng tan thành tro bụi, phẩm chất pháp khí liên quan trực tiếp tới uy lực của “kiếm”