• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn thuyền cứ nửa tháng ghé vào đất liền tiếp tế lương thực nước uống một lần, rốt cuộc cũng một đường bình an tới được cửa Thị Nại sau gần một tháng rưỡi. Xa xa phía đất liền đã thấy người chen chúc chật cứng cả một vùng, cờ hoa lọng xí trải dài, lại có cả mấy đàn voi đợi sẵn. Trần Khắc Chung thấy cảnh này cũng phải gật đầu tán thưởng :

“Xem ra Chiêm Thành tiếp đón con dâu Đại Việt cũng vô cùng chu cẩn”

Phó đoàn Nguyễn Giải tướng quân cũng bước lên mũi thuyền nhìn một lúc rồi nói

“Đại nhân nhìn xem, đích thân quốc vương Chế Mân cũng ra đón kia”

Lúc này trong thuyền hoa, Huyền Trân đang được mấy người thị nữ trang điểm nhẹ. Một thị nữ nói :

“ Thưa công chúa, chúng ta đã đến Chiêm Thành rồi, người ta đến đón đông lắm “

Huyền Trân vuốt nhẹ hai dải tóc nói :

“ Chắc cũng là người của hoàng tộc thôi, chứ ta nghĩ nhân dân Chiêm Thành sẽ không ưa ta, dù sao thì cũng vì ta mà đất nước họ mất đi hai vùng đất biên giới “

Thị nữ xấu hổ không nói gì nữa.

Trần Khắc Chung lệnh cho đoàn thuyền dừng lại, rồi ông bước qua thuyền hoa của công chúa cùng với mấy tùy tùng bên cạnh, sau đó thuyền hoa của công chúa và thuyền của sứ đoàn Chiêm Thành cùng nhau tiếp cận đất liền. Trước khi đi ông quay ra sau nói với phó tướng Nguyễn Giải :

“ Phiền tướng quân cho những thuyền còn lại quay về Đại Việt, công chúa đã bình an tới đây là đã kết thúc nhiệm vụ rồi, tránh người Chiêm Thành nghi ngờ Đại Việt ta có ý thăm dò gì “

Nguyễn Giải liền ứng tiếng :

“Vâng, đại nhân, mạt tướng xin quay về trước”

Sau đó đoàn thuyền binh linh Đại Việt quay thuyền trở về. Lúc này quốc vương Chế Mân đích thân dẫn đầu đoàn bước tới nói bằng tiếng Chiêm Thành :

“ Hoan nghênh Đại Hành Khiển đại nhân ghé thăm tệ quốc”

Dù hiểu tiếng Chiêm Thành nhưng Khắc chung vẫn đợi thông dịch viên thông dịch sang tiếng Đại Việt rồi mới đáp lời bằng tiếng Đại Việt :

“ Thần cũng rất vinh hạnh được tới Chiêm Thành chuyến này, tạ ơn quốc vương đã thịnh tình đón tiếp. Lần này thần không nhục mệnh của Anh Tông hoàng thượng đã đưa Huyền Trân công chúa đến nơi an toàn”

Huyền Trân được một thị nữ dìu ra, thấy quốc vương Chiêm Thành thì nở một nụ cười xinh tươi nói bằng tiếng Chiêm Thành :

“ Huyền Trân xin diện kiến quốc vương “

Chế Mân nhất thời ngơ ngẩn dưới nụ cười của Huyền Trân. Ông tuy nghe sứ đoàn báo lại rằng nàng công chúa Đại Việt đẹp không bút mực nào ta nổi nhưng ông vẫn không tin. Bây giờ ông mới biết họ nói vậy là còn nhẹ. Nàng còn đẹp hơn cả ngàn lần những gì ông tưởng tượng. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, câu này đặt vào đâu cũng đúng, Chê Mân là một quốc vương vô cùng tài ba xuất chúng, hai lần Nguyên Mông đánh tới ông đều dẹp tan. Thế nhưng đứng trước Huyền Trân ông thấy mình thật quá may mắn khi có người vợ như vậy. Chế Mân mất một lúc mới khôi phục lại cười nói

“ Công chúa trên đường chắc đã mệt, hay là chúng ta vào hoàng thành rồi nói chuyện”

Sau một thoáng lễ nghi khách khí, cả đoàn đã cưỡi voi vào kinh thành Đồ Bàn. Tuy Chiêm Thành trong mắt người Đại Việt là một xứ sở chỉ toàn gió và cát, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì kinh đô Đồ Bàn phồn hoa cũng không thua gì kinh thành Thăng Long. Quốc vương Chế Mân vô cùng cao hứng mở đại tiệc suốt ba ngày. Sau đó là lễ sắc phong công chúa Huyền Trân làm hoàng hậu Paramecvari .

( *Lời tác giả : vì cái tên tiếng chăm này dài và khó nhớ nên tại hạ tiếp tục gọi là Huyền Trân, mọi người đừng ném đá @@!)

Huyền Trân bước đi trong một cung điện nguy nga, lại gần một cửa sổ hình vòm rộng lớn thì dừng lại, nhìn ra ngoài có thể thấy được một phần của kinh đô Đồ Bàn. Lúc mới tới nàng còn chút bỡ ngỡ sợ hãi, nhưng mấy ngày nay nàng đã cảm thấy thoải mái hơn. Thái thượng hoàng lúc trước nói với nàng quốc vương Chế Mân là con người tài hoa phong nhã, đúng là thái thượng hoàng có mắt nhìn người. Quốc vương chế Mân đối với nàng rất tốt. Nàng đang suy nghĩ mông lung thì quốc vương Chế Mân từ xa bước lại, nhìn nàng cười hiền hòa nói :

“ Nàng nhớ nhà sao? “

Huyền Trân cúi chào rồi nói :

“ Thiếp đúng là có chút nhớ nhà”

Chế Mân hình như vừa có việc gì đó vui mừng, cao hứng nói :

“ Ta vừa bàn bạc với Đại Hành Khiển Trần đại nhân về mối bang giao giữa hai nước cùng với sự hợp tác về nhiều mặt khác, tin rằng tương lai Đại Việt và Chiêm Thành sẽ cùng nhau phát triển, đây là công lớn của nàng “

Huyền Trân cười nói :

“ Thiếp đâu có giúp được gì đâu mà giám nhận công”

Chế Mân nói :

“ Nàng không cần khiêm tốn, ta biết nàng vốn từ đầu đã không hề phản đối cuộc hôn nhân này, hẳn nàng cũng đã suy nghĩ thấu đáo. Nhiều người nghĩ cuộc hôn nhân này chỉ có ý nghĩa chính trị, nàng nói xem có phải vậy không ?”

Huyền Trân đáp :

“ Quốc vương nghĩ nhiều rồi, tuy thời gian chưa lâu nhưng thiếp rất yêu mến con người Chiêm Thành, những người thật thà và tốt bụng, còn ngài thì đối xử với thiếp không còn chỗ nào để chê, cho dù những lợi ích kia không có thì thiếp cũng không hối hận vì quyết định của mình. Nhớ ngày nào phụ hoàng từ Chiêm Thành trở về khoe với thiếp rằng người tìm được cho thiếp một lang quân rất tuyệt, thiếp chưa bao giờ nghi ngờ người “

Chế Mân nghe mỹ nữ nói vậy thì ha ha cười lớn, cao hứng có thể nghĩ :

“ Nàng nghĩ như vậy ta vô cùng hạnh phúc, bây giờ nàng và đất nước Chiêm Thành này là hai thứ quý giá nhất của đời ta, ta không cho phép bất kỳ ai khiến nàng buồn, kể cả đó là ta”

Huyền Trân gật đầu mỉm cười. Người chồng này của nàng đúng là vô cùng yêu thương nàng, nhớ lại thì hình như nhân dân Đại Việt hơi có thành kiến với người phương nam rồi. Chế Mân vuốt khẽ mái tóc nàng, nâng niu từng ngọn tóc, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó nói :

“ Đúng rồi, những tỳ nữ của nàng ta đều gọi tới bên ngoài, nếu nàng muốn hãy chọn mấy người ở lại, ta không đành lòng để nàng mang cảm giác xa quê “

Huyền Trân mừng rỡ nói :

“ Như vậy xin tạ ơn quốc vương “

Chế Mân gạt tay nói :

“ Giữa ta và nàng đừng nói những lời khách sáo, chỉ cần nàng vui, dù phải hi sinh cả thiên hạ ta cũng cam lòng “

Nói xong Chế Mân quay lưng bước ra ngoài. Huyền Trân đứng lặng người nhìn theo bóng dáng thoạt chừng có chút già nua ấy. Một lúc sau từ bên ngoài có mười mấy thị nữ bước vào, Huyền Trân vui mừng bước lại. Mấy người vội vàng thi lễ :

“ nô tỳ diện kiến công chúa “

Huyền Trân đang tươi cười bước tới thì bỗng dưng đứng lại, bởi vì có một thị nữ vẫn đứng nhìn nàng mà không quỳ. Nàng giật mình một lúc, sau đó vội vàng nói :

“ Mọi người ra ngoài trước đi, lúc nào ta gọi hãy vào”

Mấy người nô ty thi lễ xong lui ra ngoài. Huyền Trân lúc này mới nhịn không nổi cười nói :

“ Ngài thật giỏi, không ngờ đất Chiêm Thành cũng không ngăn được bước ngài, ngài định bắt cóc hoàng hậu Chiêm Thành sao ?”

Thị nữ kia đúng là Đỗ Đăng Phong cải trang. Nhìn bộ dáng cậu bây giờ mà để người quen nhìn thấy chắc ôm bụng cười đến chết. Kiếm khách Tử Phong khét tiếng giang hồ đây sao?

Đăng Phong không để ý đến bộ dạng của mình, mà nhìn Huyền Trân rồi nói :

“ Hạ thần sợ công chúa gặp đau buồn mới cả gan cải trang đến đây, nhưng xem ra quốc vương kia thực lòng yêu thương công chúa”

Huyền Trân mỉm cười nói :

“ Cảm tạ ngài đã lo lắng, nhưng ta bây giờ không còn là công chúa Đại Việt nữa, mà là hoàng hậu của xứ Chiêm Thành, và ta đang hạnh phúc “

Đăng Phong cười chua xót nói :

“ Công chúa mãi là Huyền Trân công chúa trong lòng hạ thần”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK