• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng tù và thổi vang lên, sau đó gần cả trăm gã thị vệ lao đến, một gã hét lớn :

"Có thích khách, đại nhân đã bị hại, mau truy bắt hung thủ"

Cả tòa phủ đệ đèn đuốc thắp lên sáng như ban ngày, tiếng huyên náo làm mấy nhà hàng xóm cũng phải choàng tỉnh. Tất cả thị vệ bắt đầu lùng sục khắp nơi, một lúc sau đó thị về hoàng thành cũng từng tốp kéo đến, bao vây khu vực đó mấy vòng ruồi muỗi cũng không lọt, xử lý vô cùng nhanh. Xem ra đám thị vệ này cũng không hẳn là một đám toi cơm. Gã sát thủ sau khi xong việc lập tức phi thân ra khỏi phủ đệ, lẩn vào bóng tối, muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi hoàng thành. Đáng tiếc thị vệ hoàng thành phản ứng quá nhanh, đã thiết lập ba bốn vòng vây, nhưng vẫn chưa hết mà càng lúc có càng nhiều người kéo đến. Thấy vậy gã sát thủ cũng không hề hoảng hốt, nhẹ nhàng di chuyển sát vách tường một tòa phủ khác cách đó khá xa, lẩn vào một góc tối ngồi im. Một đội nhân mã khoảng gần năm mươi người đang từ từ kiểm tra khắp các con phố, dần tiến lại gần chô gã ẩn nấp. Tới lúc chỉ cách gã một dãy phủ đệ nữa vẫn chưa thấy gã động thân. Đúng lúc này có tiếng hét lên :

"Phát hiện tung tích hung thủ ở phía tây, tập trung mọi lực lượng truy bắt"

Lập tức hàng loạt nhân mã chuyển hướng, nhanh chóng bỏ qua khu vực này mà kéo cả về phía tây. Đợi lực lượng thị vệ đi gần hết chỉ còn mấy người cảnh giới gã mới đứng dậy, phi thân lao đi. Nếu cả đội quân san sát thì gã khó lòng tránh thoát, nhưng chỉ một vào tên riêng lẻ thì còn chưa đủ trình độ phát hiện ra hành tung của gã.

Bên bờ một đoạn nào đó của nhánh sông Tô Lịch ngoài kinh thành có buộc sẵn ba con ngựa đen bên gốc liễu, hòa lẫn vào màn đêm. Bất chợi một bóng đen vô thanh vô thức từ trên cây liễu phi thân xuống ngồi sẵn trên lưng ngựa. Con ngựa tuy giật mình nhưng không hề kêu lên tiếng nào, có vẻ được huấn luyện vô cùng tốt. Một lúc sau lại có một người nữa nhanh như gió lao ra, cũng nhảy lên lưng ngựa, người này quay sang nói :

" Đã xong nhiệm vụ lần này rồi chứ Đỗ Huynh ?"

Người tới trước gật đầu nhưng không nói thêm gì. Người kia nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm cười nói :

" Gã này quá nhát gan, suốt ngày ru rú trong hoàng thành, may lần này có Đỗ Huynh nếu không cũng vô cùng rắc rối"

Một lúc sau người cuối cùng cũng tới hội họp, nhưng gã thở hồng hộc, xem ra cũng phải trổ ra chân công phu mới chạy thoát. Gã tới liền nhảy lên ngựa, ba người đồng thời xé rách bộ quần áo màu đen và tháo khăn bịt mặt, để lộ bên trong đã mặc sẵn những bộ quần áo khác nhau. Một kẻ là quan viên cấp thấp, hai kẻ còn lại mặc quần áo vải nâu tầm thường giống như gia đinh trong nhà quan lại vậy. Một trong ba người đúng là Đỗ Đăng Phong, ba người thúc ngựa lao đi, biến mất trong màn đêm

Phủ Đại Hành Khiển đại nhân, trong thư phòng ánh nến còn leo lắt, có một người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, đầu đã lấm tấm điểm bạc, ngồi sau chiếc bàn rộng, trên đó để chi chít các giấy tờ. Hai hàng lông mày ông nhíu lại, hai tay bóp trán lộ rõ vẻ suy tư và mệt mỏi, nhưng ánh mắt thì lấp lánh hữu thần, tinh quang như điện xẹt. Bỗng có bóng người đứng bên ngoài, gõ cửa theo một tiết tấu vô cùng đặc biệt, rõ ràng là ám hiệu. Người trung niên ngồi ngả người sau ghế tựa cất tiếng :

" Vào đi !"

Một gia nô có vẻ hơi ốm yếu, lưng còng một chút bước vào, nhưng sau khi khép cửa xong thì khí chất hoàn toàn thay đổi, nào còn là một ông lão bạc nhược nữa, rõ ràng là một cao thủ võ lâm thân thủ không hề tầm thường. Ánh mắt vốn mờ đục cũng bắn ra từng luồng tinh quang , bước tới hai bước cúi người thi lễ :

" Trang chủ , thuộc hạ vừa nhận được tin nhóm Đỗ Đăng Phong vừa triệt hạ được Hưng Việt Hội, đã lấy đủ đầu lâu của toàn bộ giới lãnh đạo hội này, hiện đang chờ ở phân đà Châu Nhật Nam đợi nhận nhiệm vụ"

Người được gọi là trang chủ đúng là người trước đây đã đích thân đón Đăng Phong, đại quan Trần Khắc Chung đang được hoàng thượng trọng dụng. Ông ta vỗ mạnh bàn cao hứng cười nói :

"Ha ha, lại là Đỗ Đăng Phong, quả nhiên bổn nhân không nhìn nhầm người !"

Gã cao thủ đối diện cũng gật đầu tán thưởng :

" Cậu ta trước khi xuống núi đã đánh bại được tất cả những cao thủ mạnh nhất của Thần Bí Sơn Trang chúng ta, tiềm lực còn vô hạn lượng. Cậu ta còn sáng tạo ra một bộ pháp mà ngay cả thuộc hạ muốn nhìn ra điều gì cũng khó, chứ đừng nói gì là phá"

Vẻ cao hứng trên mặt trang chủ ngày càng nồng đậm, cười không thể khép miệng. Trần Khắc Chung ông vốn là một viên quan nhỏ, chèo chống trong chốn quan trường, nhờ vào thực tài mà được hoàng thượng yêu mến, có địa vị như ngày nay. Thế nhưng trong triều đình có rất nhiều kẻ muốn chọc phá ông, cũng bởi ông không mang họ Trần chân chính, mà chỉ là do lập công lớn nên được đổi từ họ Đỗ sang họ Trần. Những kẻ đó trong tối ngoài sáng đều dở mọi thủ đoạn đối phó với ông, cho nên ông đã không tiếc hết thảy mời cao thủ trong thiên hạ về lập nên Thần Bí Sơn Trang, trước tự bảo vệ mình, sau đó là phản kích. Con người ông học rộng tài cao, tầm nhìn lại vô cùng bao quát nên dù trải qua bao nhiêu sóng gió vẫn vững vàng không ngã.

Trần Khắc Chung suy nghĩ chốc lát rồi nói :

" Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện rồi, báo cho Đăng Phong tạm thời án binh bất động. Hẳn những kẻ kia cũng đã nhận được bài học đắt giá, cứ cho chúng từ từ suy ngẫm đi !"

Gã cao thủ ôm quyền nói :

" Tuân mệnh !"

Gã định quay lưng lui ra thì Khắc Chung đột nhiên nói :

" Sắp tới ta cần đại diện triều đình đi thị sát dân chúng ở trấn Tây Bình, ngươi báo Đăng Phong tới đó, ta sẽ đích thân gặp mặt cậu ta !"

" Trang chủ, người..." Gã kia vội muốn khuyên can, nhưng Khắc Chung đã khoát tay nói tiếp :

"Nhân tài phải được tin dùng mới chân chính là nhân tài, bổn nhân muốn hoàn toàn thu phục cậu ta, như vậy lực lượng của chúng ta mới mạnh lên thêm nhiều được"

Gã kia nghe trang chủ nói vậy cũng không nhiều lời ngăn cản nữa, trang chủ xưa nay luôn nhìn xa trông rộng, đối nhân xử thế cực kỳ lão luyện nên không có gì phải lo lắng :

" Được, thuộc hạ sẽ chuyển lời"

Hai tuần sau !

Phúc Khang là một huyện khá giàu có trực thuộc Tây Bình, dù là hai lần chiến tranh cũng không hề bị tổn hại, kinh tê giao thông đều vô cùng phát triển. Trên dòng sông Lệ Thủy thơ mộng có một đoàn thuyền đang trôi đi chậm rãi, một chiếc lớn đi đầu và sáu chiếc nhỏ hơn xung quanh, tất cả đều cắm cờ Đại Việt, cho biết thân phận của người trên thuyền là đại quan của triều đình. Tới một đoạn bờ sông đi qua trung tâm Phúc Khang, trên đó đã có mấy chục người đợi sẵn, đa số đều mặc quan phục, xung quanh binh lính thủ vệ nghiêm cẩn. Đoàn thuyền nhẹ nhàng táp vào bờ, quân lính trên thuyền nhảy xuống bến, bắc một cái cầu nối thuyền lớn với bờ sông, sau đó đứng làm hai hàng hai bên. Từ thuyền lớn có bốn người bước ra, trong đó một người mặc quan phục lộng lẫy, gương mặt uy nghiêm, những người còn lại đích thị là hộ vệ thân tín, đúng là đoàn người Trần Khắc Chung. Thấy người này xuất hiện, lập tức quan lại trên bờ liền tươi cười ôm quyền cung kính nói :

" Đại Hành Khiển đại nhân giá đáo chúng hạ quan không kịp nghênh đón từ xa, mong đại nhân thứ tội"

Khắc Chung đảo mắt một chút, thấy đa số quan lại lớn bé trong Tây Bình gần như có mặt đầy đủ, cũng gật đầu ôm quyền cười nói :

"Bản quan không ngờ lại được các vị đại nhân tận tình tiếp đón thế này, thật là hữu hạnh !"

Đám quan lại luôn miệng không giám, sau đó lui bước tạo thành một lối đi lớn nhường Đại Hành Khiển đại nhân đi trước, họ mới giám theo sau. Khắc Chung cũng không làm ra vẻ gì ung dung bước đi, đám cận vệ xung quanh cũng không rời nửa bước. Nhiệm vụ duy nhất của họ là đảm bảo an nguy cho đại nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK