Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Liệt lắc đầu nói: “Vương tổ trưởng trăm ngày trước liền thất tung, trong khoảng thời gian này vẫn luôn chưa từng xuất hiện, ông chủ trên danh nghĩa của tiệm cơm Hữu Gian là phó tổ trưởng Tề Long, gần như đồng thời thất tung với Vương tổ trưởng. Hiện tại cũng không biết là người nào phản bội căn cứ, lại hoặc là đều đã phản bội căn cứ.” Có thể bắt gọn tiệm cơm Hữu Gian, cũng chỉ có phần tư liệu mật thám Tần Lĩnh mà chính phó tổ trưởng nắm giữ, vì vậy hai người đó đều có khả năng phản bội.

“Vậy anh thế nào sẽ đi làm đầu bếp cho tiệm cơm Hữu Gian?” Lý Liệt vào hiện tại đi làm đầu bếp cho tiệm cơm Hữu Gian, phiêu lưu rất lớn, nếu như đối phương ôm tâm tính thà rằng giết sai một trăm cũng không buông tha một người, không thể nghi ngờ cách làm của Lý Liệt là tự chui đầu vào lưới, dê vào miệng cọp.

“Tôi phát hiện tiệm cơm Hữu Gian đột nhiên thay đổi nhân viên phục vụ, cảm thấy không ổn, lại thấy bọn họ tuyển nhận đầu bếp mới, liền tới cửa xin việc.” Lý Liệt giải thích nguyên nhân vì sao hắn ở Hữu Gian.

“Như vậy rất mạo hiểm.” Tiêu Tử Lăng cho rằng tuyệt không thỏa đáng.

“Đích xác rất mạo hiểm, nhưng cũng là cơ hội, không có ai ngờ đến thực sự có người không sợ chết như thế, hơn nữa tôi cũng đã làm công tác chuẩn bị, cố ý đói gần chết mới đi qua.” Lý Liệt cười nói, nụ cười của hắn ngốc nghếch trước sau như một, “Khuôn mặt này của tôi rất có sức thuyết phục, hơn nữa vốn thân phận của tôi chính là dân du cư trong căn cứ, cũng không sợ bọn họ tra.” Dân du cư là cách nói dễ nghe, không dễ nghe chút thì chẳng khác nào là ăn xin trước ngày diệt vong, không có nguồn gốc thu nhập, một đám người không có năng lực sinh tồn chạy khắp mọi nơi.

“Làm khó anh rồi.” Tiêu Tử Lăng biết nhân viên Minh Ám vì ẩn nấp, sinh hoạt của bọn họ thường thường đều rất gian khổ, cũng chỉ có người như vậy mới không bị bất kỳ kẻ nào hoài nghi.

“Căn cứ nuôi sống tôi với người thân của tôi, đây là điều tôi nhất định phải làm.” Lý Liệt nhàn nhạt nói, nếu hắn với người thân của hắn dựa vào căn cứ Lăng Thiên, như vậy hắn nhất định phải trả giá, không có cái gọi là trung thành, chỉ có một phần cảm kích cùng trách nhiệm đối với người đối với mình.

Đại thể hiểu rõ được tình huống mới nhất, Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên đã hiểu rõ căn cứ Tần Lĩnh đánh chủ ý gì. Tiêu Tử Lăng tức giận nói: “Xem ra căn cứ Tần Lĩnh hạ quyết tâm lấy chúng ta khai đao.” Không hề nghi ngờ, vào lúc đàm phán, Tần Lĩnh chuẩn bị dùng võ lực uy hiếp nhóm thủ lĩnh các đại căn cứ tây bộ. Mà bọn họ lựa chọn dùng chèn ép căn cứ Lăng Thiên để hoàn thành mục tiêu này.

“Ừ, thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh này rất thông minh, là một kiêu hùng, gã chuẩn bị bắt hết thảy thủ lĩnh tây bộ lên chiếc thuyền tặc của gã.” Sở Chích Thiên đã suy tính ra nguyên nhân căn cứ Tần Lĩnh làm như vậy.

Tiêu Tử Lăng ngồi trên ghế hiếu kỳ nhìn thoáng qua Sở Chích Thiên bên cạnh, trong mắt có hỏi thăm. Đối với loại chuyện mưu lược này, Tiêu Tử Lăng rõ ràng có chút ngốc, tuy rằng hiểu rõ căn cứ Tần Lĩnh muốn bắt bọn cậu làm đá kê chân, nhưng không rõ đối phương thế nào có thể bắt nhiều thủ lĩnh căn cứ như vậy cùng liên thủ.

Lý Liệt cũng rất mê mang, hắn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một loại hành động nhổ gai trong mắt tầm thường của căn cứ Tần Lĩnh, không ngờ hai người do bộ an giám phái đến kia sau khi hiểu rõ tình hình liền suy đoán ra được kết quả ngoài dự đoán lại hợp tình hợp lý này. Bất quá căn cứ việc muốn tiếp tục hiểu rõ, Lý Liệt cũng mang vẻ mặt mong đợi nhìn Sở Chích Thiên, hy vọng có thể được cho một giải thích tỉ mỉ.

Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng nghi vấn, đương nhiên sẽ không thừa nước đục thả câu, liền mở miệng nói: “Anh nghĩ căn cứ Tần Lĩnh sẽ khiến hết thảy thủ lĩnh căn cứ tham dự vào lần hành động trấn áp này, đương nhiên thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh sẽ không nói tình hình chân thực cho bọn họ, chờ sau khi những người đó nhiễm lên máu của thành viên căn cứ Lăng Thiên. . .”

“Những thủ lĩnh căn cứ đó vì ứng phó sự trả thù của chúng ta, không thể không đoàn kết lại cấu thành liên minh. . .” Tiêu Tử Lăng là người coi như thông minh, một chút liền thông, tiếp lời Sở Chích Thiên nói ra suy luận của anh ta, dẫn tới Sở Chích Thiên liên tục gật đầu biểu thị Tiêu Tử Lăng nói không sai.

Tiêu Tử Lăng than thở: “Như vậy xem ra, quả nhiên rất vướng tay chân. Bất quá, tôi rất hoài nghi bọn họ thực sự có thể tìm được chúng ta?”

Sở Chích Thiên lặng yên hiện lên một vẻ châm chọc trên khóe miệng, anh nói: “Chúng ta tới hay không, bọn họ tìm được hay tìm không được, đều sẽ không ảnh hưởng kết quả bọn họ muốn, trận trấn áp này nhất định sẽ phát sinh.”

Tiêu Tử Lăng biến sắc: “Bọn họ chuẩn bị chế tạo sự kiện? Tùy tiện tìm một đội săn bắt ngoại lai rồi giết chết, sau đó giả mạo họ thành người của căn cứ Lăng Thiên? Phắc, đến cùng bọn họ còn có tính người hay không?”

“Vì đạt được mục tiêu, rất nhiều thủ lĩnh đã sớm từ bỏ lương tâm của bọn họ. Tính khả năng phát sinh chuyện này là tám chín phần mười, hơn nữa anh khẳng định, căn cứ Tần Lĩnh sẽ không cho đội săn bắt không may đó có cơ hội mở miệng phủ nhận.” Sở Chích Thiên nhàn nhạt nói.

“Vậy. . . Chúng ta xem trận kịch hay?” Khóe miệng Tiêu Tử Lăng hơi hơi nhếch lên, vậy mà có chút cảm giác xấu xa gây sự, biểu cảm khó gặp này khiến cho ánh mắt Sở Chích Thiên tối xuống, anh trầm thấp nói: “Nếu bọn họ ra sức biểu diễn như thế, chúng ta không thể không nể mặt.” Cho Tiểu Lăng với anh giải trí một chút cũng không tệ.

Lý Liệt rốt cục hiểu rõ, hắn âm thầm líu lưỡi, quả nhiên làm thủ lĩnh không có một ai là đơn giản, một án kiện thanh lý mật thám nho nhỏ, phía sau nó thế mà có thâm ý lớn như vậy, xem ra hắn còn phải học nhiều a.

Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên đã lấy được tin tức mình cần ở chỗ Lý Liệt, liền rời khỏi nơi ở của Lý Liệt, trở lại khách sạn của bọn cậu nghỉ ngơi, mà Sở Chích Thiên dùng tinh thần lực cấp tám làm một ký hiệu trên thân thể Lý Liệt, thiết trí điều kiện khởi động, nếu như Lý Liệt nói ra tin tức của anh với Tiêu Tử Lăng cho bất kỳ một người nào khác, tinh thần lực sẽ bùng nổ, khiến cho hắn bị thương nặng, trừ phi tinh thần lực đó được Sở Chích Thiên lần nữa thu hồi, bằng không suốt đời Lý Liệt đều phải sinh tồn dưới tình huống cực độ nguy hiểm, đương nhiên chính hắn tuyệt không biết, vì vậy coi như vẫn sống thoải mái.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng tiếp tục đi dạo phố, đương nhiên hai người lặng yên mở ra Linh Nhãn với tinh thần lực, đặc biệt là chỗ tiệm cơm Hữu Gian, kiểm tra một lần trong ba tầng ngoài ba tầng, lại không thấy được gì hữu dụng, nhóm những mật thám lúc trước bị bắt, sợ rằng đã bị chuyển đến nơi khác rồi, bọn cậu không có chút manh mối nào.

Mà ba người Hoắc Chinh Vũ Diệp Văn Tiền Lộ vẫn đi trung tâm nhiệm vụ nhìn chằm chằm nhiệm vụ nhận người của bọn họ. Tới buổi tối, Tiêu Tử Lăng trở về trong tay xách theo cơm hộp tập thể mang ra từ Tử Phủ, chuẩn bị đưa cho bọn họ, vì vậy cậu gõ gõ cửa phòng của bọn họ, qua nửa ngày không có phản hồi, dùng Linh Nhãn kiểm tra biết bên trong không có ai, lại đến tiền sảnh hỏi thăm tình hình, biết ba người bọn họ đích xác chưa trở về.

Tiêu Tử Lăng cho rằng ba người bọn họ có chuyện gì bị lưu lại, nhưng đến khi màn đêm giáng lâm, vẫn không thấy bóng người của ba người kia, Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên mơ hồ cảm thấy không ổn, quả nhiên không bao lâu sau, đã chứng thực được điểm này. Bởi vì bọn cậu nhận được một phong thư được người ta chuyển đến, bên trong đó nói cho Tiêu Tử Lăng, ba người của tiểu đội cậu đã rơi vào trong tay bọn chúng, nếu muốn để cho bọn chúng an toàn phóng thích ba người kia, như vậy hết thảy hành động ngày mai phải nghe theo bọn chúng an bài. Về phần ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì? Chủ nhân bức thư nói đùa kêu cậu cứ chờ một buổi tối sẽ rõ.

Tiêu Tử Lăng hung hăng bóp bức thư kia cười lạnh nói: “Sở ca, không ngờ chúng ta là bên diễn xuất, mà không phải khán giả a. Bất quá nếu thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh có lòng như thế, chúng ta cũng không thể để cho gã thất vọng, đúng không?”

“Nếu Tiểu Lăng muốn chơi, vậy thì cứ vui vẻ mà chơi đi.” Sự sủng nịch chợt lóe mà qua trong mắt Sở Chích Thiên, anh cuối cùng cũng hiểu rõ được vì sao Chu U vương vì có được nụ cười của mỹ nhân, mà có thể làm ra loại việc ngốc đốt lửa hiệu giỡn chư hầu*. Anh vì Tiêu Tử Lăng, cho dù quấy cho căn cứ Tần Lĩnh đến gió tanh mưa máu cũng sẽ không tiếc. (*1 điển tích xưa, Chu U vương vì muốn mỹ nhân Bao Tự cười, nhiều đốt lửa hiệu cầu cứu khiến chư hầu quay về kinh cứu viện trong khi không có chuyện gì, đùa giỡn chư hầu mua vui, sau này thực sự xảy ra chuyện đốt lửa hiệu thì không còn ai tin quay về cứu -> mất nước, vì vậy sau này có câu ‘nhất tiếu khuynh thành’ - vì 1 nụ cười mà mất nước.)

Một ngày mới, mặt trời mới dâng, hội quán Tần Lĩnh như được phủ thêm một tầng tơ lụa màu đỏ, có vẻ u tĩnh mà mỹ lệ. Tòa hội quán Tần Lĩnh này là nơi thương vụ xa hoa nhất căn cứ Tần Lĩnh, tuy rằng hoàn cảnh bên trong so không bằng loại hội sở xa xỉ quá phận như trước ngày diệt vong, nhưng cũng tinh xảo đến mức khiến người ta trố mắt líu lưỡi.

Mà hiện tại, hội quán Tần Lĩnh đã dẫn tới một nhóm khách. Thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh tập trung hết thảy thủ lĩnh tới phòng hội nghị này, bắt đầu tiến hành hiệp đàm đa phương.

Du Hoa mang theo Lôi Vân Chương ngồi ở hàng vị trí sau cùng, anh lãnh nhãn bàng quan tình hình trong phòng hội nghị, cho dù ngôn từ của các thủ lĩnh căn cứ kịch liệt cũng không ảnh hưởng đến tâm tính của anh, Lôi Vân Chương ở bên cạnh Du Hoa lặng lẽ hỏi: “Thế nào cậu không tham gia thảo luận?” Lôi Vân Chương cho rằng, chỉ có ý kiến của Du Hoa mới là hoàn mỹ, người khác đều không đáng so sánh với người yêu của anh.

Du Hoa cười lắc đầu nói: “Không cần, tớ không coi trọng thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh, gã còn chưa có năng lực với bức lực ứng đối được áp lực của liên minh khắp nơi, gã đi không được xa.”

“Nga?” Lôi Vân Chương không ngờ Du Hoa căn bản chướng mắt thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh, điều này làm cho anh rất kinh ngạc, phải biết rằng thời gian rất sớm trước đây, Du Hoa đã tốn rất nhiều tâm tư nghiên cứu thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh.

“Thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh được xem là một kiêu hùng, nhưng cũng chỉ có thể là kiêu hùng mà thôi, gã khuyết thiếu tâm tính của vương giả.” Du Hoa thở dài nói, “Gã áp chế không được những thủ lĩnh tây bộ dũng mãnh kia. Vì vậy cho dù liên minh cũng chỉ là danh còn thực mất, đến tột cùng có mấy thủ lĩnh nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của người gọi là minh chủ đó?”

Lôi Vân Chương hiểu rõ gật đầu, nếu Du Hoa không coi trọng căn cứ Tần Lĩnh, vậy thì từ bỏ thôi, dù sao điều kiện địa lý của căn cứ Kỳ Nguyên bọn anh không tồi, đều có hợp tác với mấy liên minh khác, vì vậy chỗ trống bọn anh lựa chọn rất nhiều.

Đúng lúc này, một thủ hạ nào đó của thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh lặng yên đi tới, báo cáo chút gì đó ở bên tai gã, sau cùng liền thấy thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh hơi hơi gật đầu, gã đợi người nọ rời khỏi, lúc này mới khụ một tiếng nằng nặng, tập trung tầm mắt của mọi người trong phòng hội nghị tới trên người gã, trong lòng gã âm thầm đắc ý, kéo cổ họng lớn tiếng nói: “Mới vừa nhận được tin tức truyền đạt, khách của chúng ta đã tới.”

Lúc này, thủ hạ kia dẫn theo Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng đi đến, thấy hai người này, Du Hoa với Lôi Vân Chương lắp bắp kinh hãi, không biết vì sao hai người này sẽ được thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh mời đến. Mà hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng vào sáng sớm đã thức dậy, bận rộn đấu trí đấu mưu với căn cứ Tần Lĩnh cả buổi sáng, sau cùng rốt cục được cho biết địa chỉ gặp mặt chính xác.

Thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh mỉm cười nhìn hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng, mang một bộ ôn hòa nói: “Các người tìm tôi có chuyện gì?”

Tiêu Tử Lăng đi lên một bước, vẻ mặt lúc đầu vốn phẫn nộ bởi vì nơi này nhiều người chú ý mà yếu đi rất nhiều, điều này khiến cho thủ lĩnh căn cứ Tần Lĩnh âm thầm hài lòng, lúc này chợt nghe thấy Tiêu Tử Lăng đáp: “Thủ hạ của tôi bị ông bắt, không biết vì chuyện gì? Xin thủ lĩnh có thể mở một mặt lưới, để cho tôi mang đội hữu của tôi về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK