Nhân viên phục vụ khó xử nhìn Tiêu Tử Lăng nói: “Chuyện này. . .”
Tiêu Tử Lăng có chút xấu hổ nói: “Hiếm thấy được món ăn quê nhà, có chút hoài niệm, nếu không thuận tiện thì thôi vậy.” Ai biết món này xuất phát từ địa phương nào a?
Thấy trên mặt Tiêu Tử Lăng lộ ra một chút thương cảm, nhân viên phục vụ thực có chút không đành lòng, liền mở miệng nói: “Nếu như anh không sốt ruột, tôi giúp anh hỏi ông chủ một chút vậy.”
Tiêu Tử Lăng cảm kích nhìn nhân viên phục vụ một cái, mang nụ cười có chứa sự mong đợi nói: “Vậy phiền anh.”
Nhân viên phục vụ xoay người rời đi, trong mắt nhanh chóng hiện lên sự vui sướng cơ hồ không thể thấy được. Điều này làm cho Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên lần nữa không tiếng động đối mắt nhìn nhau một chút, Sở Chích Thiên lặng lẽ cầm tay Tiêu Tử Lăng, chuyên chú chơi đùa cái tay nhỏ bé trắng noãn đó, dường như tay nhỏ bé trong tay là thứ trân quý nhất trên thế giới.
Động tác này của Sở Chích Thiên khiến cho Du Hoa với Lôi Vân Chương nhìn nhau cười, bọn họ nhớ lại bản thân lúc mới bắt đầu, cũng từng làm việc ngốc tương tự.
Trên thực tế, Sở Chích Thiên chỉ là dùng phương pháp này, thông qua Tử Phủ dùng ý thức giao lưu với Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Lăng, nhân viên phục vụ này có vấn đề, nhất định phải dừng ám hiệu, tốt nhất có thể che giấu qua.”
Tiêu Tử Lăng trả lời: “Ừm, tôi cũng thấy khác thường, tôi sẽ chú ý.”
Hai người còn chưa giao lưu mấy câu, nhân viên phục vụ kia đã rất nhanh trở về, chỉ thấy mặt hắn mang nụ cười nói: “May mắn không làm nhục mệnh, vừa rồi ông chủ nói, phần lớn nguyên liệu của món ăn này trong quán chúng tôi còn có, chỉ là thiếu mấy loại, nếu như anh không ngại dùng nguyên liệu khác thay thế, ngược lại có thể giúp anh làm một lần.”
Tiêu Tử Lăng nghe vậy vui vẻ, vừa định trả lời, lại thu nhỏ miệng lại nghĩ nghĩ, sau đó cẩn cẩn thận thận hỏi: “Như vậy giá cả tính thế nào? Nếu như giá gốc vậy chúng tôi không cần nữa.”
Câu trả lời ngoài dự đoán của Tiêu Tử Lăng khiến cho nhân viên phục vụ sửng sốt, bất quá hắn rất nhanh khôi phục lại, trên mặt đẩy lên một vẻ áy náy, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi. Vừa rồi quên nói, ông chủ nói bởi vì món ăn này có tì vết, vì vậy chỉ lấy nửa giá.”
Tiêu Tử Lăng nghe vậy vẻ mặt kinh hỉ, vội vã đáp: “Thực sự? Vậy quá tốt rồi. Món ăn này tôi lấy.” Biểu tình trên mặt cậu khiến ‘một người thức tỉnh vật hy sinh lăn lộn tầng dưới chót, sinh hoạt tuyệt không sung túc, mọi chuyện đều tính toán tỉ mỉ, thích chiếm tiện nghi’ cứ rõ ràng sống sờ sờ như thế xuất hiện ở trước mặt mọi người. Không có nửa điểm cảm giác không hài hòa.
Loại thần thái tự nhiên này của Tiêu Tử Lăng khiến cho trong mắt nhân viên phục vụ hiện lên một vẻ hoang mang. Chẳng lẽ bọn họ lầm? Hắn lấy lại bình tĩnh, lần nữa hỏi: “Vậy các anh còn cần kêu món nào nữa không?”
Sở Chích Thiên vừa định đưa tay lấy menu chuẩn bị kêu vài món ăn, liền thấy ánh mắt lăng lệ của Tiêu Tử Lăng quét đến. Anh bị kinh hách, lập tức cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tay nhỏ bé của Tiêu Tử Lăng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiêu Tử Lăng lầm bà lầm bầm lật xem menu. Lại chọn thêm hai món ăn giá cả thực tế lại có thể điền đầy bụng. Rồi kêu thêm hai phần canh mì giá rẻ nhất, lúc này mới hài lòng trả menu lại cho nhân viên phục vụ, tuyệt không quên nhắc nhở: “Món kia nhớ thu tôi nửa giá, lượng cũng không thể ít hơn so với giá đầy đủ nha.”
Trên mặt nhân viên phục vụ cứng đờ, xấu hổ đẩy lên nụ cười nói: “Tiệm cơm của chúng tôi tuy nhỏ, nhưng thành tín tuyệt không kém nhà hàng lớn khác. Vì vậy, xin yên tâm, chúng tôi sẽ không làm thiếu cân ít lượng.” Nói xong liền mang menu rời khỏi, khi xoay người, che giấu không được sự xem thường trong mắt nữa.
Hừ, còn tưởng rằng bắt được cá lớn, không ngờ lại là một trận hiểu lầm vớ vẩn, để cho tên nhóc đó chiếm tiện nghi lớn. Nhân viên phục vụ phiền muộn muốn chết. Hắn hậm hực trở lại nhà bếp, hô với đầu bếp đang nấu ăn hừng hực khí thế bên trong: “Làm một phần số 03.”
Chỉ thấy tay đầu bếp dừng một chút, rất nhanh tiếp tục đảo xào thức ăn trong tay, nhanh chóng nấu cho xong, dường như một tiếng ban nãy của nhân viên phục vụ căn bản không tồn tại.
Mà trợ thủ đang cúi đầu phối thức ăn trong nhà bếp, nghe thấy tiếng la của nhân viên phục vụ, nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu nói: “A? Chí ca, không phải ngày hôm nay không bán món ăn đó sao?”
Chỉ thấy nhân viên phục vụ kia cười nhạo một tiếng nói: “Tới một tên hám lợi, còn để cho hắn mèo mù đụng phải chuột chết, thực sự là tiện nghi cho hắn. Đúng rồi, món ăn đó cứ tùy tiện chọn dùng mấy nguyên liệu khác thay thế. . .”
“Đã biết, Chí ca.” Trợ thủ phối thức ăn rất khôn khéo, rất nhanh đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu món thức ăn đó, đặt ở trên bàn xử lí phía sau đầu bếp.
Đầu bếp nấu xong một món, xoay người lại cầm lấy nguyên liệu, hắn xoay người nhìn về phía lò lửa cháy hừng hực, cùng với dầu nóng đang sôi sùng sục, hắn dường như đang suy nghĩ làm món ăn này như thế nào, dù sao có một số nguyên liệu đã cải biến, nếu muốn làm ra mùi vị vốn có, còn cần kỹ thuật của hắn.
“Đây là cơ hội sao?” Đầu bếp rũ đầu xuống, ngoại trừ tóc trên trán, gần như nhìn không thấy mặt của hắn, vì vậy cũng không có bất kỳ ai có thể phát hiện được lúc này ánh mắt của hắn dấy lên một ngọn lửa.
“Mặc kệ bọn họ có phải hay không, mình nhất định phải làm chút gì đó. . .” Đầu bếp rất nhanh làm ra quyết định, hắn bắt đầu tỉ mỉ nấu món ăn này.
Rất nhanh, món ăn nguyên liệu không đủ trong truyền thuyết kia rốt cục cũng làm xong đưa lên, Tiêu Tử Lăng thấy món thức ăn đó, ánh mắt đột ngột co rụt lại.
Cậu rất nhanh lộ ra nụ cười, vẻ mặt hài lòng bắt đầu ăn. Sở Chích Thiên rất không khách khí cướp ăn với cậu, thần thái động tác hai người ăn cơm thực không được tốt lắm, so sánh với Du Hoa Lôi Vân Chương ưu nhã ăn cơm bên kia, thực sự là khác nhau một trời một vực. Điều này làm cho một tia nghi ngờ còn lại sau cùng của nhân viên phục vụ biến mất, đương nhiên thay thế chính là sự xem thường càng đậm hơn.
Du Hoa ngược lại rất thưởng thức đối với loại phương pháp ăn cơm trung thành với bản năng của Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên, thái độ vẫn ôn hòa đáp lời với Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, hai người càng nói càng ăn ý. Sau cùng, Tiêu Tử Lăng hưng phấn mời đối phương đến khách sạn cậu tạm thời ở làm khách, Du Hoa không chút do dự vui vẻ đồng ý, hai người hẹn gặp mặt vào năm giờ chạng vạng ngày hôm nay, lúc này mới mỗi người đi một ngả.
Nhìn bóng lưng Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên từ từ rời đi, Lôi Vân Chương ngồi ở bên cạnh Du Hoa bất mãn nói: “Du, vì sao đối với tên nhóc đó tốt như vậy?” Tốt đến mức sắp khiến cho anh ghen tị, Du Hoa tuyệt không phải người dễ dàng thổ lộ tình cảm như vậy, anh không hiểu được vì sao Du Hoa sẽ có vài phần coi trọng đối với Tiêu Tử Lăng.
Du Hoa trầm tư một chút nói: “Có lẽ, cậu ta rất giống tớ.” Đồng dạng bị tình làm khó, đồng dạng mê man, đồng dạng do dự.
Lôi Vân Chương nghĩ nghĩ, sau đó rất nghiêm túc nhìn Du Hoa nói: “Du, cậu ta thực không giống với cậu.” Hai người bất kể dung mạo khí chất động tác, điểm tương tự gần như bằng không, anh thực không hiểu Du Hoa cho ra được kết luận này thế nào.
Du Hoa tức giận liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Tớ không nói những cái đó, tớ chỉ cảm thấy tình huống hiện tại của cậu ta rất giống tớ trước đây, bị một nam nhân thối bức bách.” Anh vỗ vỗ mặt Lôi Vân Chương nói: “Khi đó, cậu bức rất chặt, tớ luống cuống, không biết nên làm gì, Nguyên Kỳ hiện tại giống hệt tớ trước đây, như một con thú bị vây nhốt. Nếu như tiếp tục như thế, cậu ta rất dễ bị phần cảm tình đó đè sụp đổ.”
Du Hoa còn nhớ rõ, lúc đó Lôi Vân Chương đột nhiên tuyên cáo chuyện anh ta yêu anh, đồng thời còn muốn thượng anh, cả người anh đều mờ mịt. Điều này không thể nghi ngờ đã phá vỡ thường thức của anh, khiến cho cả người anh lâm vào hỗn loạn. Vốn hẳn nên đoạt tuyệt ân nghĩa với nam nhân trước mắt, thế nhưng anh lại không nhẫn được tâm. . .
Cuối cùng anh nhẫn tâm không lại Lôi Vân Chương, chỉ có thể bị ép từ anh em biến thành tình nhân. Bất quá cả con đường đó bọn họ đi tuyệt không thuận lợi, anh thậm chí có một đoạn thời gian bị chứng uất ức, ở sát rìa tan vỡ. Mà tình huống hiện tại của Nguyên Kỳ khiến cho anh thấy như đã từng quen biết, cậu ta cũng đang đứng trên khu vực sát rìa thiếu chút nữa tan vỡ mà mình trước đây từng chịu, nếu như cuối cùng Nguyên Kỳ nghĩ không thông sẽ thực sự tan vỡ, loại tin tức nguy hiểm này khiến cho anh rất muốn giúp Nguyên Kỳ một phen. Du Hoa biết thế này thực ra có ý muốn tự mình cứu chuộc ở trong đó, cứu Nguyên Kỳ thật giống như cứu vớt chính mình khi xưa.
Lôi Vân Chương nghe thấy lời nói của Du Hoa, hai mắt vốn sáng sủa bắt đầu âm u, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, thân thể bắt đầu run rẩy. Anh nhớ lại thảm trạng trước đây của Du Hoa, đến bây giờ vẫn nghĩ mà sợ không thôi, nếu không phải sau cùng Du Hoa nghĩ thông suốt, có lẽ anh với Du Hoa chính là một loại bi kịch.
“Xin lỗi, đều là sự ích kỷ của tớ là lỗi của tớ.” Lôi Vân Chương ôm nhẹ lấy Du Hoa, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương, lúc này mới xua đi được luồng rét lạnh vô biên trong lòng, Lôi Vân Chương biết, nếu như anh mất đi Du Hoa, anh nhất định sẽ điên.
Du Hoa cười ôm lại Lôi Vân Chương một chút, an ủi: “Hiện tại tớ rất hài lòng, có đôi khi, tớ thậm chí sẽ cảm kích sự ích kỷ cường thế của cậu trước đây, nếu như cậu vô tư hơn một chút, tớ sẽ bỏ qua cậu, vạn nhất ngày sau tớ nghĩ thông, khẳng định sẽ hận cậu.”
Lôi Vân Chương cầm tay Du Hoa nói: “Du, bắt đầu từ khi tớ hiểu chuyện, cậu là hết thảy của tớ, tớ chưa từng nghĩ sẽ để cậu rời khỏi tớ.”
Du Hoa nghe xong lời này, vẻ mặt kinh ngạc: “Lôi, hóa ra cậu nhỏ như vậy đã mơ tưởng đến tớ. . . Trưởng thành cũng quá sớm đi.”
Lôi Vân Chương yên lặng nhìn Du Hoa, không trả lời, hai tai ẩn trong tóc anh bắt đầu chậm rãi đỏ lên, cuối cùng lan tới cổ. Du Hoa thấy vậy đã biết người yêu của anh xấu hổ, Lôi Vân Chương đáng yêu như thế khiến cho Du Hoa nhịn không được yêu say đắm nắm vành tai của anh ta, dùng sức day day.
Lôi Vân Chương biết Du Hoa phát hiện, càng thêm xấu hổ, anh lập tức nói sang chuyện khác: “Vậy chúng ta nên giúp bọn họ thế nào?” Nếu Du không có loại cảm tình đó đối với tên nhóc kia, Lôi Vân Chương rất rộng lượng tỏ vẻ anh cũng nguyện xuất chút lực.
“Cậu khuyên nhủ Phương Dật kia đi.” Du Hoa nghĩ nghĩ nói.
“Hừ, Phương Dật kia cũng thật là, chẳng lẽ không biết phải thả lỏng tay chút sao?” Lôi Vân Chương mang vẻ mặt phỉ nhổ nói.
“Nói thật dễ nghe, lúc đó cậu thế nào không nghĩ tới thả lỏng tay cho tớ?” Du Hoa trào phúng liếc nhìn anh ta, tên này còn không biết xấu hổ khinh bỉ người khác, trước đây cậu ta làm còn quá phận hơn so với Phương Dật kia.
Lôi Vân Chương nghe vậy hắc hắc cười ngây ngô vài tiếng, anh sờ sờ ót, tuyệt không phản bác lời của Du Hoa. Loại tình hình trước đây, loại tiến thêm một bước sẽ có thể lấy được hạnh phúc cả đời, nam nhân nào nỡ buông tay?
Thấy Lôi Vân Chương chuẩn bị lấy cười ngu để ứng phó sự chất vấn của anh, Du Hoa bất đắc dĩ nói: “Tớ chỉ muốn kêu cậu nói cho Phương Dật kia một chút, tình huống hiện tại của Nguyên Kỳ, để cho anh ta chú ý một chút tâm tình của Nguyên Kỳ, tuy rằng chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng tớ cảm thấy Phương Dật kia không đơn giản, anh ta hiện tại là trong cuộc u mê, chỉ cần cảnh tỉnh một chút, nghĩ chắc sẽ không làm sai chuyện.”
“Ừ, Phương Dật kia cho tớ cảm giác rất không xác định. . .” Lôi Vân Chương hồi tưởng lại lúc cùng nhau ăn cơm, luôn cảm thấy có một luồng áp lực như có như không, chẳng lẽ là ánh mắt ghen ghét của Phương Dật quá mức sắc bén?
“Mặc kệ thế nào, dù sao cậu cứ giúp tớ đối phó Phương Dật.” Du Hoa không quấn quýt chuyện của Phương Dật nữa, dù sao bọn họ không có xung đột lợi hại nào với bọn Nguyên Kỳ Phương Dật.
“Tuân lệnh, người yêu của tôi!” Câu phân phó của Du Hoa để cho Lôi Vân Chương lập tức lĩnh mệnh, thái độ cực kỳ đoan chính.
Sự nghe lời của Lôi Vân Chương lấy lòng được Du Hoa, khi không ai chú ý, Du Hoa lặng lẽ hôn người yêu bên cạnh một cái lấy làm phần thưởng.