Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, tất cả mọi người trong đại bản doanh đang vì một việc mà làm chuẩn bị, đó chính là di chuyển tới xưởng quân công.

Sở Chích Thiên vừa về đại bản doanh, còn chưa kịp uống một ngụm nước đã bị Trần Cảnh Văn kéo đi áp trận, lưu lại một mình Tiêu Tử Lăng nhàn đến phát hoảng tới trong hoa viên của biệt thự.

Tuy rằng hiện tại là tháng một, nhưng cỏ trong hoa viên vẫn bóng xanh mơn mởn, không chút nào chịu giá lạnh ảnh hưởng, mặc sức bày ra phong tư của nó.

Lúc này trên mặt cỏ truyền đến một giọng trẻ con trong trẻo có chút hổn hển: “Bọn em đừng chạy a, chạy nữa? Chị sẽ không cho các em sữa bò uống.” Nói chuyện chính là đội viên nhỏ nhất của tiểu đội Duẫn Thư, lúc này cô bé đang dẫn theo năm con chó con đi hóng gió.

Tiêu Tử Lăng hăng hái dạt dào nhìn sự tương tác giữa Tiểu Duẫn Thư với năm con chó con, đang muốn tiến lên chào hỏi Tiểu Duẫn Thư, lại bởi vì lời nói kế tiếp của Tiểu Duẫn Thư mà dừng lại.

“Các tiểu cẩu cẩu, bọn em có phải nhớ papa momy hay không? Chị cũng nhớ, rất nhớ rất nhớ.” Tiểu Duẫn Thư vuốt lông của một con chó con trong đó, tựa hồ là đang giao lưu với cẩu cẩu lại hoặc là chỉ đang lẩm bẩm.

“Tất cả mọi người nói papa momy đã đi thiên đường, chị biết bọn họ đều đã không còn nữa, thế nhưng chị vẫn rất nhớ rất nhớ bọn họ, rất muốn bọn họ ôm chị thêm một chút, cho dù trong mộng cũng tốt. . .” Tiểu Duẫn Thư thấp giọng nức nở, mất đi song thân là sự đau xót khó có thể phai mờ trong lòng cô gái nhỏ này. Cho dù từ từ sáng sủa hơn, cũng không cách nào khiến cho cô bé quên phần đau đớn đó.

Năm con chó con dường như cảm thụ được sự bi thương của Tiểu Duẫn Thư, nhao nhao dựa qua dành cho an ủi, đặc biệt là con của Tiêu Tử Lăng, lại càng nhảy lên trên người Tiểu Duẫn Thư, vươn đầu lưỡi liếm vệt nước mắt chưa khô trên mặt Tiểu Duẫn Thư, khiến cho Tiểu Duẫn Thư ngứa nín khóc mỉm cười.

Khi thấy Tiểu Duẫn Thư cố nén bi thương, âm thầm tưởng niệm phụ mẫu của bản thân, tâm Tiêu Tử Lăng rung động, cậu nhớ tới thân nhân duy nhất hiện tại của cậu, tiểu cô Tiêu Tình Vân, sau khi mạt thế giáng lâm, liền mất đi liên hệ, loại tưởng niệm này vô cùng bức thiết, đều cường liệt hơn so với bất cứ thời gian nào ở dĩ vãng.

Thi triều sắp tới, lần thi triều này sẽ trực tiếp đào thải phân nửa người sống sót, nếu tiểu cô còn sống, trong thành thị kia có thể tránh được một kiếp này hay không?

Đoạn thời gian trước Tiêu Tử Lăng không dám nghĩ sâu vấn đề này, cậu sợ hãi tiểu cô biến thành tang thi, hoặc sau khi ngày diệt vong giáng lâm chết vào trong miệng tang thi, ở sâu trong nội tâm, cậu vẫn luôn sợ hãi. Vì vậy cậu lừa dối chính bản thân, không ngừng ám chỉ cho bản thân, tiểu cô đang ở chỗ nào đó an toàn mà sống, chỉ có nghĩ như vậy, cậu mới có thể an tâm đứng ở nơi đây.

Nhưng lời nói ngày hôm nay của Tiểu Duẫn Thư lại đánh nát sự lừa mình dối người của cậu, trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng cho tiểu cô, vì vậy nghe thấy thi triều tới, liền tâm thần bất định, trong nôn nóng mang theo một phần lo lắng. Kỳ thực lấy thực lực hiện tại của Tiêu Tử Lăng, hơn nữa theo cường giả là Sở Chích Thiên, tuy rằng thi triều đối với người thường mà nói là một trận đại kiếp nạn, nhưng đối với bọn họ mà nói, tuyệt không có uy hiếp quá lớn.

Tiêu Tử Lăng đột nhiên lĩnh ngộ, một đoạn thời gian gần đây không cách nào tu luyện Thanh Tâm Thuật, thủy chung học không được kỹ năng tiến cấp của tầng hai, không phải bởi vì bản thân tu luyện không tới nơi, mà là trong lòng mình có tâm ma, bị vây khốn.

Xem ra, nhất định phải trước khi thi triều giáng lâm, đi chỗ của tiểu cô một lần, bằng không cậu không cách nào tha thứ cho chính mình.

Tiêu Tử Lăng làm ra quyết định này, tâm tình vốn kiềm nén thoáng cái nhẹ nhõm hơn. Kỹ năng phòng thủ Thủy Kính bị quấy nhiễu hồi lâu, vẫn luôn không học được, thoáng cái nước chảy thành sông, cứ như thế học được. Mà Thanh Tâm Thuật đình chỉ bất động cũng bắt đầu lưu động lên, lại có thể tiếp tục tu luyện.

Tiêu Tử Lăng vui mừng trong lòng, cứ như vậy, đi chỗ tiểu cô, bản thân lại nhiều thêm một tầng bảo đảm. Hiện tại phải đến chỗ lão đại cậu xin nghỉ, tốt nhất có thể xin một chiếc xe, nếu như nhanh một chút, thời gian hai ngày là có thể hoàn thành, vừa vặn tranh thủ trở về trước khi thi triều giáng lâm.

Vì tranh thủ thời gian, Tiêu Tử Lăng không có bất kỳ dừng lại nào, trực tiếp đi chỗ Trần Cảnh Văn tìm được Sở Chích Thiên, nói ra quyết định của cậu. Việc xin của Tiêu Tử Lăng không thể nghi ngờ có chút đột ngột, bất quá Sở Chích Thiên rõ ràng cảm thụ được sự kiên quyết của Tiêu Tử Lăng, anh suy tư chốc lát, vẫn đáp ứng. Bất quá anh lại kêu Lục Vân Đào với Tào Dương cùng đi theo Tiêu Tử Lăng, cũng an bài một chiếc phòng xe việt dã đã trải qua xử lý gia cố đặc thù, mang đủ xăng đi lại.

Sau cùng Sở Chích Thiên rất thận trọng nói với Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Lăng, cậu chỉ có thời gian chưa đến ba ngày, cần phải trở về trước khi thi triều giáng lâm, chú ý an toàn.”

“Vâng, Sở ca!” Tiêu Tử Lăng cảm động trong lòng, lão đại Sở Chích Thiên này thực sự là không cần phải nói, bản thân đã theo đúng người rồi.

Rất nhanh, Trần Cảnh Văn đã kêu người lái phòng xe việt dã đến. Lục Vân Đào với Tào Dương mang đủ thức ăn với quần áo tắm rửa cũng chạy qua, Tiêu Tử Lăng ngượng ngùng nói với hai người: “Phiền phức hai vị ca ca vất vả đi một chuyến.”

Lục Vân Đào cười nói: “Vừa vặn buồn chán, đi ra hóng cái gió, hơn nữa. . .” Anh vỗ vỗ thứ bự con bên cạnh, “Xe này, anh vẫn luôn muốn ngồi, lại không có cơ hội, lần này nhờ phúc của Tiểu Lăng a, ha ha!”

Tào Dương thì ở một bên cười mà không nói, vẻ mặt không có gì bất mãn, nghe xong lời nói của Lục Vân Đào, gật đầu theo, anh đang nói cho Tiêu Tử Lăng anh cũng nghĩ như vậy.

Tiêu Tử Lăng đương nhiên biết hai người là đang khuyên mình, để cho mình không cần để ở trong lòng. Cậu không cách nào cự tuyệt ý tốt đó, chỉ có thể dí dỏm cười nói: “Vậy kính nhờ hai vị ca ca chiếu cố.”

Lục Vân Đào cười xua tay, sau đó sạch sẽ lưu loát ngồi lên ghế lái, xem ra anh muốn là người đầu tiên lái cho đã nghiền, mà Tào Dương thì ngồi ở ghế phó lái, Tiêu Tử Lăng thấy hai người nhanh hơn một bước chiếm cứ hết phía trước, chỉ có thể bất đắc dĩ mở ra sương sau, đi vào bên trong phòng xe tương đối xa xỉ này.

Trong phạm vi thế lực của Sở Chích Thiên, đường cái cơ bản đều thông suốt, nhưng một khi lái ra khỏi vòng tròn đó, trên đường đều là xe tông nhau, có một số thậm chí ngăn chặn cả con đường, may mắn phòng xe việt dã rất rắn chắc, vài lần đều là cố leo lên đường đi bộ mới lái qua được. Cứ như vậy coi như thuận lợi lái ra khỏi Thân Thành, trực tiếp lái đến thành thị Phụ Thành mà tiểu cô đặt chân.

Trên đường, Tào Dương thế chỗ Lục Vân Đào lái xe, Tiêu Tử Lăng cũng ngồi lên ghế phó lái, Lục Vân Đào thì trở lại trong phòng xe ngủ nghỉ ngơi. Dọc theo đường đi, từng thấy qua người sống sót chặn đường xin giúp đỡ, nhưng căn cứ vào sự cẩn thận, ba người không nhìn những người đó, trực tiếp lái qua. Khi lên đường cao tốc, tuy rằng thường thường có tang thi du đãng, trên đường cũng có không ít xe cộ tông nhau cháy, nhưng tổng thể mà nói coi như thông suốt, rốt cuộc cũng để cho bọn họ thuận lợi tới được Phụ Thành.

Vừa đến địa giới Phụ Thành, liền thấy không ít người tổ đội đi ra ngoài tìm thức ăn, thấy phòng xe việt dã của bọn họ, không hề nghi ngờ dẫn tới lòng tham của bọn họ, có mấy tiểu đội muốn trực tiếp chặn lại, lại bị dị năng của Lục Vân Đào trực tiếp ném bay đi, về phần có chết hay không, vậy phải xem vận khí của bọn họ.

Khi xử lý đánh lén của tiểu đội thứ năm, Lục Vân Đào có chút phiền: “Đám người đó thế nào không có đầu óc như thế, nếu chúng ta đã dám lái, đương nhiên là có thực lực, thế nào còn tre già măng mọc đi tìm cái chết như vậy?”

Tiêu Tử Lăng cười nói: “Xe này quá chói mắt, chói mắt đến mức khiến cho lý trí của bọn họ hoàn toàn không còn, chỉ để lại lòng tham. Vì vậy cũng chỉ có thể là kết cục này.”

Lời nói thản nhiên của Tiêu Tử Lăng khiến cho Lục Vân Đào hiếu kỳ nhìn cậu một cái, không ngờ tới tên nhóc này tuổi không lớn lắm, lại rất có kiến giải, cũng lãnh được tâm, là hạt mầm tốt, khó trách Sở ca coi trọng như vậy.

Lục Vân Đào quá coi trọng Tiêu Tử Lăng rồi, Tiêu Tử Lăng có thể hình thành loại tính cách thờ ơ lạnh nhạt hiện tại này, cũng bởi vì đã lăn lộn mười năm trong ngày diệt vong ở kiếp trước, đã nhìn quen quá nhiều sinh ly tử biệt, tâm nhiệt thành thế nào cũng sẽ đông lại, huống hồ cậu vốn không phải là một người quá nhiệt thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK