Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên điều này là không có khả năng, con tang thi trước mắt này có lẽ trước đây là một nữ diễn viên,

lại hoặc là đang quay phim nghệ thuật nào đó các loại, nói chung có rất nhiều loại khả năng. Chẳng qua kỹ năng mà con tang thi này có được khiến cho Tiêu Tử Lăng mê mang nghi hoặc, khác với kỹ năng của con tang thi còn lại đều rất trắng ra, của nó thì lại không có biện pháp suy tính ra được tình hình tỉ mỉ trên tên gọi, chẳng lẽ Giám Định cũng có phân nam nữ? Đặc biệt tôn trọng đối với nữ tính? Không muốn tiết lộ tư ẩn của nó?

“Thoạt nhìn là cấp ba.” Sở Chích Thiên liếc mắt một cái liền phán đoán ra cấp bậc của con tang thi mới xuất hiện đó. Bất quá đầu mi của anh tuyệt không thả lỏng, vẫn nhíu chặt lại.

Tuy rằng không phải tang thi cấp bốn nói như thế nào cũng là một chuyện tốt, nếu như lại đến thêm một con cấp bốn, anh chỉ có thể kêu mọi người của doanh địa đột phá vòng vây, đi được một người thì là một người, căn bản không cần đánh. Nhưng tang thi cấp ba cũng không tốt hơn được chỗ nào, hiện tại khu bắc cũng không có ai có thể chống lại.

Anh rốt cục tiếp nối với bên Trần Cảnh Văn: “Cảnh Văn, bên cậu đối phó xong chưa?”

Trần Cảnh Văn không thể đúng lúc trả lời, truyền đến chỉ là tiếng đánh nhau kịch liệt đinh tai nhức óc. Sở Chích Thiên lập tức sáng tỏ sợ rằng tình hình bên đó cũng không tốt hơn được bao nhiêu so với nơi đây. Quả nhiên chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng trả lời gián đoạn của Trần Cảnh Văn. Hóa ra hai con tang thi ở cửa chính nam đều là cấp ba đỉnh cấp, đồng thời dẫn theo không ít đàn em cấp hai, không chỉ có anh cùng với Đổng Hạo Triết đánh rất vất vả, ngay cả thành viên khác của tổ chiến đấu đều lâm vào khổ chiến, căn bản không có biện pháp giải quyết trong ngắn hạn.

Sở Chích Thiên không tiếp tục nói gì nữa, chỉ kêu bọn họ cẩn thận. Anh cũng không tiếp nối với hai địa phương khác, đến bây giờ Lục Vân Đào với Ngô Khánh Vân không liên hệ với anh, đã biết tình hình bên đó cũng sẽ không quá tốt. Tuy rằng Tiểu Kỳ với Tiểu Tát đều là khuyển biến dị cấp ba, nhưng khác với người, rõ ràng kinh nghiệm chiến đấu thô sơ hơn rất nhiều, nghĩ chắc cũng không có khả năng giải quyết được đối thủ quá nhanh, hiện tại anh chỉ hy vọng hai con cẩu đó đừng bị tang thi giải quyết.

Tiêu Tử Lăng đứng ở bên người Sở Chích Thiên, đã nghe rõ đối thoại giữa hai người. Biết khẳng định khu bắc sẽ không có viện quân. Sở Chích Thiên phải chuyên biệt đối phó con tang thi cấp bốn kia, không cách nào phân tâm ứng phó nữa, vì vậy con tang thi cấp ba mới xuất hiện kia nhất định phải để người khác ứng phó. Cậu biết quyết định kế tiếp của bản thân rất mạo hiểm. Nhưng cậu không thể không làm như vậy, bằng không mọi người ở hiện trường khu bắc, trừ cường giả cá biệt có thể tránh được một kiếp, những người khác đều khó thoát vận rủi.

“Sở ca, con tang thi cấp ba đó giao cho em đi.” Tiêu Tử Lăng nói như thế.

Sở Chích Thiên nghe thấy lời nói của Tiêu Tử Lăng, quay đầu lại, đôi mắt của anh rất u ám. Chuyên chú nhìn Tiêu Tử Lăng, ánh mắt vậy mà mang theo một luồng ý lạnh khôn kể.

Tiêu Tử Lăng cười thản nhiên, cậu không có ý đồ bất lương nào căn bản không sợ đường nhìn bén nhọn của Sở Chích Thiên.

Chậm rãi gật gật đầu, Sở Chích Thiên thu hồi ánh mắt bức người của anh, thấp giọng phân phó: “Hết thảy cẩn thận!”

Anh đột nhiên chỉ về phía con tang thi cấp ba tiếp cận kia. Cao giọng mệnh lệnh: “Hết thảy người thức tỉnh cấp hai chặn lại con tang thi đó!”

Vừa dứt lời, Tiêu Tử Lăng bay ra đầu tiên, trực tiếp nghênh đón về phía thân ảnh màu đỏ kia. Cậu bỏ qua roi nước, lấy ra đường đao với dị năng tốc độ cậu sở trường nhất. Kiếp trước cậu chính là dựa vào hai đại pháp bảo này sống sót tròn mười năm ở mạt thế, không có gì để cho cậu quen thuộc hơn so với hai dạng kỹ năng này, đối mặt cường địch, Tiêu Tử Lăng quả quyết lựa chọn.

Đương nhiên khiến cho Tiêu Tử Lăng từ bỏ thuật thức roi nước, quan trọng nhất là do con tang thi cấp ba đó là dị năng hệ thủy, chơi roi nước ở trước mặt nó, căn bản là múa rìu qua mắt thợ, tuyệt đối chiếm không được chỗ tốt nào.

Dương Bình Chương là người thứ hai nhào qua, là người phụ trách khu bắc, ông nhất định phải làm gương tốt, đảm nhiệm trọng trách. Huống hồ ông nhất định phải có điều biểu hiện ở trước mặt Sở Chích Thiên, bằng không ông thực sự không còn mặt mũi nào làm người phụ trách khu bắc này.

Cường giả cấp hai khu bắc kỳ thực cũng không nhiều. Cộng thêm Tiêu Tử Lăng chỉ có năm người, tuy rằng ba người khác phản ứng chậm hơn Tiêu Tử Lăng Dương Bình Chương, nhưng vẫn đúng lúc chặn lại được con nữ tang thi cấp ba đó, khiến cho nó không có biện pháp hội hợp với con tang thi cấp bốn kia.

Tang thi cấp ba thấy một đám kiến nhỏ cũng dám ngăn cản nó, phi thường phẫn nộ. Không nói hai lời, hai dải thủy tụ nhất tề đánh ra. Chợt nghe thấy hai tiếng đánh nặng nề, hai cường giả cấp hai phản ứng tương đối kém bị đánh bay đi.

Nó còn muốn làm lại trò cũ, Tiêu Tử Lăng lại đoạt trước một bước xông qua. Cổ tay cậu rung lên, đường đao vẽ ra vô số vòng trong phạm vi nhỏ ở không trung, gắt gao cuốn lấy một dải thủy tụ của tang thi.

Tang thi cấp ba nhìn thấy một dây thủy tụ của mình bị giam cầm, thập phần tức giận. Thủy tụ này là vũ khí của nó, cuốn lấy thủy tụ bằng phong bế vũ khí của nó. Nó không thể bị một con kiến ràng buộc tay chân, vì vậy liền không công kích người khác nữa, mà toàn lực muốn giải quyết Tiêu Tử Lăng, nó thu hồi dải thủy tụ bay lượn ở không trung còn lại, trực tiếp bắn ra, công kích Tiêu Tử Lăng.

Tiêu Tử Lăng dù sao cũng là người dị năng tốc độ, cho dù tốc độ của cậu còn chưa phục hồi lại đến đỉnh phong nhất, nhưng dưới sự tăng phúc của Thanh Tâm Thuật, tuyệt đối không kém người thức tỉnh tốc độ cấp ba nào. Chỉ cần không phải tang thi biến dị tốc độ trên cấp ba, muốn thắng cậu trên tốc độ, cơ bản không có kịch. Cậu chỉ nghiêng người né tránh, liền né qua được công kích như tiếng sấm thiểm điện đó, khiến cho công kích của tang thi cấp ba uổng công vô ích.

Lúc này, Dương Bình Chương vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, rốt cục tìm được khe hở phòng bị của tang thi cấp ba, Thiên Ngoại Phi Thạch của ông lặng yên tới. Đây là một kỹ năng công kích phạm vi nhỏ.

“Né!” Dương Bình Chương nhắc nhở một tiếng, kêu Tiêu Tử Lăng cấp tốc tránh ra.

Lúc này tang thi cấp ba không có Tiêu Tử Lăng ngăn trở đường nhìn rốt cục thấy được phi thạch đập tới trước mắt nó.

Nữ tang thi không hề phòng bị một chiêu này nên không có cơ hội né tránh, chỉ có thể cố mà ăn một kích này. Trước người nó đột nhiên xuất hiện một lồng nước có thể thấy được cấp tốc mở rộng ra xung quanh, khi tiếp xúc với phi thạch của Dương Bình Chương, phi thạch bị đẩy lùi, mà lồng nước cũng bị phi thạch liên miên không ngừng đập nát, biến thành một bãi nước đổ xuống mặt đất.

Tiêu Tử Lăng nhắc nhở: “Là kỹ năng phòng thủ.” Thủy Hoàn, hẳn là không sai.

Tang thi cấp ba phẫn nộ, nó không ngờ vậy mà bị năm con kiến nhỏ đùa giỡn, nó phẫn nộ múa loạn thủy tụ, tất cả mọi người dường như bị đặt trong một thế giới vũ đạo xa hoa, nhất thời quên mất đây là một trận chiến sinh tử, công kích trong tay dừng lại.

Tiêu Tử Lăng cắn răng một cái, một trận đau nhức, để cho thần trí của cậu thanh tỉnh một chút, kỹ năng Thủy Vũ vậy mà có chứa kỹ năng mê hoặc. . . Khó trách Phân Tích sẽ có câu nói kia, thoạt nhìn chính là ám chỉ kỹ năng này. (cái câu ‘sắc không mê người người tự mê’ ấy)

Tiêu Tử Lăng tỉnh táo lại, liền thấy trước mắt vô số cái bóng màu đỏ đánh tới phía cậu, Tiêu Tử Lăng đúng lúc né tránh. Lại nghe thấy bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên bên cạnh, thoạt nhìn bốn người khác đã trúng chiêu.

Quả nhiên, bốn người khác đều ở dưới lúc không có phòng bị, bị hung hăng đánh bay đi. Nện nặng nề trên mặt đất. Một người thức tỉnh cấp hai sơ cấp yếu nhất trong đó lại càng hộc ra mấy ngụm máu tươi, xem ra một kích này khiến cho anh ta bị trọng thương.

Dương Bình Chương cấp tốc bò lên, liền cảm thấy ngực nặng nề muốn nôn. Có thể thấy được một kích đó phi thường lợi hại, may mà lúc đó cảm thấy không ổn, vì vậy dùng tới kỹ năng phòng ngự Thạch Bì, ăn hết phần lớn lực đạo, vì vậy không có bị thương. Đáng tiếc Đàm Á Bân không may mắn như vậy, ông không dám quay đầu kiểm tra, gắt gao nhìn chăm chú tang thi trước mắt la lớn: “Á Bân. Không có việc gì chứ.”

Đàm Á Bân gian nan bò lên, thở hổn hển thấp một hơi lúc này mới khàn khàn nói: “Dương đại ca, tôi không sao.” Anh là đội trưởng của một tiểu đội khác, với Dương Bình Chương là một trong những đội ngũ kết minh, vì vậy Dương Bình Chương phi thường săn sóc.

Mà người quan chiến xung quanh chỉ có thể xiết chặt nắm tay. Mật thiết nhìn chăm chú vào trong trận, những người thực lực thấp như bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn, căn bản giúp không được gì.

Hứa Tấn Dương trong lúc quan chiến, trong lòng có một luồng dục vọng muốn trở nên mạnh mẽ cường liệt, khi Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa bị con tang thi cấp ba kia đâm chết, bản thân lại chỉ có thể bất lực nhìn, cái loại cảm giác vô lực đó kích thích anh thật sâu. Anh không thể tiếp tục như vậy, dùng tâm lý may mắn để vượt qua mỗi một ngày, vì bằng hữu của anh, đội viên của anh, cùng với những đứa trẻ kia, anh nhất định phải trở nên mạnh mẽ.

Đúng vậy, tiếp theo, khi bằng hữu chiến đấu, bản thân sẽ không còn là một người đứng xem nữa. . . Trong ánh mắt Hứa Tấn Dương lộ ra một loại quyết tâm. Anh muốn đứng ở bên người bằng hữu mà không phải phía sau.

Trong trận, năm người Tiêu Tử Lăng cùng nữ tang thi cấp ba đánh hừng hực khí thế, bên kia Sở Chích Thiên cùng tang thi cấp bốn lại vẫn xa xa nhìn nhau, không có giao thủ. Đặc biệt là Sở Chích Thiên, lại càng khép hờ hai mắt, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, không có một tia dục vọng muốn chiến đấu.

Kỳ thực đó chỉ là hiện tượng mặt ngoài, tình hình chân thực, chiến đấu bên Sở Chích Thiên lại càng hung hiểm hơn, bởi vì chiến đấu giữa Sở Chích Thiên với tang thi cấp bốn là đối kháng trên tinh thần. Hóa ra hai bên thoạt nhìn ung dung thản nhiên, ngầm đã giao thủ mấy hồi.

Đối kháng tinh thần theo lý hẳn là Sở Chích Thiên ở vào thế hạ phong, dù sao Công Kích Tinh Thần là kỹ năng sở trường của con tang thi cấp bốn đó, hơn nữa con tang thi cấp bốn đó đã ở vào cấp bốn đỉnh cấp, mà Sở Chích Thiên mới chỉ vừa đột phá cấp bốn, đồng thời dị năng thức tỉnh cũng không phải hệ tinh thần.

Thế nhưng Sở Chích Thiên là người dị năng thức tỉnh song hệ, đặc biệt là hệ thứ hai, là dị năng không gian cực kỳ hiếm thấy, thức tỉnh dị năng không gian, tinh thần lực được tăng trưởng tuyệt đối không kém hơn hệ tinh thần, huống hồ, kỹ năng Hư Không trong dị năng không gian là một kỹ năng rất biến thái, trước đây Sở Chích Thiên còn chưa phải quá hiểu rõ, cho rằng chỉ có thể miễn dịch công kích vật lý, mà lần này so đấu tinh thần lực cùng con tang thi cấp bốn này, lại bất ngở để cho anh phát hiện một công năng khác, cùng với chỗ tốt vô hạn của Hư Không.

Hóa ra kỹ năng Hư Không có thể miễn dịch áp lực tinh thần vượt qua cực hạn của năng lực thừa nhận, nói cách khác, Công Kích Tinh Thần của tang thi cấp bốn, chỉ cần vượt qua cực hạn thừa nhận của Sở Chích Thiên, kỹ năng Hư Không sẽ trực tiếp miễn dịch bộ phận tinh thần lực dư ra kia. Phải biết rằng phương pháp tu luyện tinh thần lực nhanh nhất chính là vẫn luôn ở vào điểm giới hạn dưới loại áp bách cực hạn tinh thần này, rất dễ để cho tinh thần lực đột phá.

Vì vậy, Sở Chích Thiên dưới Công Kích Tinh Thần của tang thi cấp bốn, bất ngờ đạt được chỗ tốt, để cho tinh thần lực vốn ngưng kết của anh nhất thời được dư dả lên.

Dưới lần Công Kích Tinh Thần thứ mười, trong đầu Sở Chích Thiên liền vang lên một tiếng vang nhẹ đánh vỡ lá chắn, tinh thần lực của anh dưới sự đối kháng với tang thi cấp bốn bất ngờ được đề cao một cấp. Anh vốn còn ở vào cấp bốn sơ cấp thoáng cái nhảy vọt đến cấp bốn trung cấp. Chênh lệch của hai bên nhất thời được kéo gần lại.

Sở Chích Thiên đột nhiên mở mắt ra, mọi người chỉ cảm thấy thần quang chợt lóe trong đôi mắt anh, chợt nghe thấy con tang thi cấp bốn kia đột nhiên ngửa mặt lên trời quát chói tai, hóa ra Sở Chích Thiên đã đột phá không lưu tình chút nào trực tiếp bắn một đạo Liệt Điện về phía mắt của tang thi cấp bốn. . .

Kỹ năng của Sở Chích Thiên đã được anh chơi xuất thần nhập hóa, ngay cả mắt cũng có thể phát sinh ra một sợi điện quang cực kỳ ẩn mật, tang thi cấp bốn không có phòng bị điểm này, trực tiếp trúng chiêu.

Chỉ thấy hai mắt tang thi cấp bốn đen xám, vậy mà còn có một mùi khét nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, hai mắt của nó bị một kích bất ngờ của Sở Chích Thiên thiêu hủy triệt để.

Giây tiếp theo, mọi người bị động tác của tang thi cấp bốn làm cho tóc gáy dựng đứng. Chỉ thấy tang thi cấp bốn giơ cao tay phải, vươn ngón trỏ ngón giữa, cắm vào viền mắt của bản thân, kiên quyết móc ra nhãn châu đã bị thiêu hủy.

Hai tiếng vang nhẹ thịch thịch, hai hạt nhãn châu cháy đen rơi xuống trên mặt đất, lăn hồi lâu mới đình chỉ bất động.

Thấy một màn kinh hãi này, có một số nữ nhân, nam nhân lá gan có chút nhỏ, thiếu niên tuổi trẻ nhịn không nổi nữa, nhao nhao nôn mửa.

Thế nhưng, kế tiếp, toàn trường kinh hô lên, một tràng cảnh quỷ dị xuất hiện. . .

Trong viền mắt của tang thi cấp bốn, đột nhiên xuất hiện một điểm nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn, đến sau cùng một đôi tròng mắt hoàn hảo mới tinh lại xuất hiện. . .

Chữa Trị Chi Đứt! Quả nhiên kỹ năng nghịch thiên không chỗ nào không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK