Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Tử Lăng tắm sạch sẽ bản thân xong, nhìn nhìn ngoài cửa sổ đã tối đen một mảnh, ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ treo tường, thời gian đã gần kề tám giờ, thời gian cơm tối còn chưa qua.

“Quá tốt rồi!” Tiêu Tử Lăng không hề chần chừ liền xông ra ngoài. Cậu phải đến nhà ăn ăn sạch phần cơm thuộc về cậu, tuyệt đối không thể lãng phí.

Có lẽ xông quá nhanh, Tiêu Tử Lăng mới ra khỏi thông đạo thì trước mặt đã đụng phải một người.

Tiêu Tử Lăng thấy đột nhiên xuất hiện bóng người, muốn cấp tốc dừng lại, nhưng cậu quên dị năng tốc độ của cậu còn chưa có khôi phục, căn bản không có biện pháp khống chế thân thể của chính mình, vì vậy cậu giương nanh múa vuốt hô to: “Tránh mau a!”

Người nọ không có phản ứng lại, dường như bị dọa đến mức đứng thẳng bất động, để cho Tiêu Tử Lăng vừa vặn đụng phải.

Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy mũi nặng nề đánh lên trên một tấm sắt, sự đau đớn này lập tức khiến cho cậu nức nở chảy nước mắt.

“Đau đau đau. . .” Tiêu Tử Lăng bưng mũi của mình nức nở, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đầu sỏ gây nên trước mắt.

“Vì sao mỗi lần cậu đều xông đến cứ như muốn đầu thai?” Trong thanh âm thanh lãnh mang theo bất mãn, đối với loại hành vi ẩu tả này của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên thực sự nhìn không nổi.

“Sở ca, ăn cơm. . . sắp kết thúc.” Câu trả lời của Tiêu Tử Lăng trong sự lo lắng mang theo ủy khuất, nếu không phải sắp đến thời gian, cậu đâu cần chạy vội như thế a.

Nghe thấy câu trả lời của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên nhíu nhíu đầu mày, anh hỏi: “Chẳng lẽ không ai thông tri cho cậu thời gian cơm tối đêm nay kéo dài đến mười giờ?”

Thấy trên mặt Tiêu Tử Lăng một mảnh mờ mịt, Sở Chích Thiên biết hỏi cũng như không, khẳng định tên nhóc này không biết chuyện này, bằng không sẽ không vội như thế.

Ngón trỏ tay phải anh nâng nâng cổ tay áo trái, khóe miệng dẫn ra một tia ý lạnh như có như không, thoạt nhìn tổ hậu cần phải được tận tình chỉnh đốn một chút. Sở Chích Thiên rất tức giận, không ngờ tới vậy mà cũng dám lãnh đạm người của anh.

Tiêu Tử Lăng bên cạnh cuối cùng cũng nhịn xuống được đau nhức ở mũi, dùng sức day day, cậu bất mãn nói: “Sở ca, ban nãy vì sao anh không tránh a.” Dựa theo năng lực của Sở Chích Thiên, thế nào có thể không né được, rõ ràng là cố ý.

“Hừ, không cho cậu một giáo huấn, cậu sẽ không biết sửa.” Câu trả lời của Sở Chích Thiên chứng thực điểm ấy.

Tiêu Tử Lăng bi ai a, chẳng lẽ đại ca không phải nên bảo hộ đàn em sao? Vì răng đại ca của cậu luôn đả kích cậu chứ? Sở Chích Thiên tuyệt đối là một phúc hắc, bụng dạ gà con, vô sỉ đáng hận. . .

Thấy biểu tình phong phú của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên không nghĩ cũng biết khẳng định tên nhóc này đang bôi nhọ mình, anh tức giận cốc đầu Tiêu Tử Lăng một cái: “Biểu tình của cậu. . . Về sau kéo căng một chút cho tôi.” Nói xong liền cất bước đi phía trước, không đi quá hai bước lại quay đầu lại nghiêm túc giao phó một câu, “Còn có, trước mặt người khác không cho phép cười loạn.”

Ách? Ý tứ chi mô? Tiêu Tử Lăng bị lời nói của Sở Chích Thiên làm cho mê mang, chẳng lẽ đi theo Sở Chích Thiên làm đàn em của anh ta, biểu tình cũng phải giống anh ta? Tiêu Tử Lăng quấn quýt, vốn cậu là một người thích cười, thế này không phải làm khó người sao. . .

“Sở ca, Sở ca. . . Anh nói rõ ràng a, vì sao không cho em cười? Đây là tự do của em a!” Tiêu Tử Lăng đuổi theo, vì quyền tự do bộ mặt của cậu, nhất định phải nói rõ ràng với Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên lãnh nhãn đảo qua, thanh âm kháng nghị của Tiêu Tử Lăng nhất thời nhỏ xuống: “Sở ca, không cười rất khó chịu.”

“Chẳng lẽ cậu không biết nụ cười của cậu tiết lộ quá nhiều tin tức, nếu như không thay đổi, không thích hợp đi theo bên cạnh tôi.” Lời nói của Sở Chích Thiên rất thẳng.

Tâm tình Tiêu Tử Lăng suy sụp, cúi đầu không nói.

“Thế nào, cậu không muốn theo tôi.” Sở Chích Thiên thấy cậu như vậy, tâm tình rất không tốt.

Tiêu Tử Lăng lắc lắc đầu, ngẩng đầu vẻ mặt quấn quýt khổ não: “Em đang suy nghĩ, về sau có phải nên cười cho đủ ở trong mơ trước hay không, bằng không rất khó khống chế một ngày đều không cười a.”

“Ngốc!” Sở Chích Thiên thực hoài nghi cậu có phải đầu heo hay không, anh rõ ràng nói chính là trước mặt người khác, không có nghĩa là cậu không thể cười ở trước mặt anh a. Anh ngứa tay lần nữa cốc đầu một cái. “Thời điểm chỉ có tôi với cậu, mặc cậu cười đủ.”

Nghe nói như thế, Tiêu Tử Lăng cười, là cực ngọt cực ngọt, lão mẹ lúc còn sống từng nói qua, nụ cười này có thể khiến cho người ta đào tim đào phổi ra mà sủng.

Vì vậy, liền thấy Sở Chích Thiên cấp tốc quay đầu đi, nhanh hơn một bước đi vào nhà ăn.

Tiêu Tử Lăng phía sau đắc ý: Mợ nó! Cho anh hạn chế tôi cười. . .

Trong nhà ăn hết thảy đội viên đều có mặt, thấy Sở Chích Thiên đi vào, không hẹn mà cùng đứng dậy hô: “Sở đội trưởng!”

Sở Chích Thiên gật gật đầu, tỏ ý mọi người tiếp tục, nhóm đội viên lúc này mới ngồi xuống tiếp tục ăn.

Mà Tiêu Tử Lăng khi mọi người cùng hô Sở đội trưởng, liền nhanh chóng dừng lại ở cửa, trong lòng lặng lẽ đếm ba trăm, mới lặng lẽ đi vào nhà ăn.

Người của tiểu đội thấy Tiêu Tử Lăng đến, chỉ giương mắt nhìn nhìn, không có biểu tình dư thừa nào. Tiêu Tử Lăng âm thầm thấy may mắn, may mắn ban nãy cười một chút như vậy, để cho Sở Chích Thiên đi đầu, bằng không hai người đồng thời đi vào. . . Nhịn không được run run một cái, tình cảnh đó quá bị người ghen ghét, may mắn tránh được một kiếp.

Tiêu Tử Lăng vừa mới lấy xong phần cơm nước của mình, đang khi muốn tìm vị trí ngồi, Đổng Hạo Triết ở bên kia la lớn: “Tiểu Lăng, bên này, mau tới đây!”

Tiêu Tử Lăng giương mắt nhìn lên, trong lòng phải nói là hận a, Đổng phó đội, anh là cố ý, khẳng định là cố ý.

Hóa ra Đổng Hạo Triết ngồi cùng với Sở Chích Thiên, Trần Cảnh Văn, tam đại đầu sỏ của tiểu đội đều tề tụ.

Nếu có thể, Tiêu Tử Lăng thật hy vọng mình không nghe thấy tiếng gọi đó, ngồi cùng ba người này, rõ ràng là bị đặt trên lửa nướng a! Vẻ mặt đội viên xung quanh hâm mộ, hử? Trong mắt hai nữ kia đều là sát khí, xem ra thực là khiến người ghen ghét.

Hóa ra Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải cũng ở chỗ này, thấy Đổng Hạo Triết gọi Tiêu Tử Lăng qua, trong lòng đố kị hận đủ loại a, đường nhìn nhìn về phía Tiêu Tử Lăng không chút nào hữu hảo.

Dường như cảm thụ được sự chần chừ của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên ngẩng đầu, một cái lãnh nhãn cảnh cáo quét qua.

Lần này Tiêu Tử Lăng nào dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lon ton chạy qua, chuẩn bị dỗ dành lão đại của cậu.

“Sở ca, khỏe! Trần phó đội, khỏe! Đổng phó đội, khỏe!” Tiêu Tử Lăng chào hỏi với mấy vị đại lão, lúc này mới ngồi xuống.

Mợ nó, vì sao chỗ trống vẫn là chỗ ngồi bên người Sở Chích Thiên chứ? Tiêu Tử Lăng nhớ lại mỗi lần cậu rơi vào cảnh 囧 này, đều là Đổng Hạo Triết làm, cái tên này mặt ngoài một bộ người hiền lành, trên thực tế tuyệt đối là một phúc hắc.

Trần Cảnh Văn nghe thấy tiếng vấn an của Tiêu Tử Lăng, gật gật đầu mỉm cười nói: “Nghe Nhất Long nói, thân thể của cậu đã phục hồi rất tốt, tình hình hiện tại thế nào?”

Tiêu Tử Lăng ngại ngùng cười đáp: “Có thể chạy có thể nhảy, không có vấn đề gì, còn có, mắt phải cũng khỏi rồi.”

Khụ khụ! Đổng Hạo Triết mạnh ho khan, vì lời nói của Tiêu Tử Lăng mà chấn kinh.

Đũa trong tay Sở Chích Thiên dừng lại, kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng bên người, dường như cũng vô cùng kinh ngạc đối với tin tức này.

Trần Cảnh Văn thì há to miệng, cả người kinh ngạc đến ngây người, tin tức này quá mức bất ngờ, Trần Cảnh Văn yêu nghiệt cũng không có biện pháp tiếp tục duy trì hình tượng quý công tử văn nhã của anh nữa, trực tiếp biến thành một con ngỗng ngốc.

“Rốt cuộc là thế nào?” Đổng Hạo Triết kích động hỏi. Phải biết rằng mắt phải Tiêu Tử Lăng mù, là việc Đổng Hạo Triết bứt rứt nhất. Hiện tại phát hiện được chuyển cơ nào có chuyện không hưng phấn.

Cảm kích nhìn thoáng qua Sở Chích Thiên, lời Tiêu Tử Lăng mang vẻ may mắn nói: “May nhờ viên tinh hạch cấp ba mà Sở ca cho em, sau khi em thử hấp thu, phát hiện mắt phải có khả năng phục hồi. . . Vì vậy mấy ngày nay vẫn luôn tu luyện, bất quá buổi tối ngày hôm nay khi tỉnh lại đột nhiên phát hiện mắt phải của em đã thấy được, không biết có phải đã tới thời điểm hay không!”

Đổng Hạo Triết như nhớ tới cái gì, bừng tỉnh nói: “Chỉ sợ là công lao của một ngày hai đêm này, thoạt nhìn năng lượng tinh thuần nồng đậm lần này để cho mắt phải của Tiểu Lăng khôi phục thị lực, thật sự là quá tốt, như vậy dị năng tốc độ có hi vọng chứ?” Đổng Hạo Triết mong đợi nhìn Tiêu Tử Lăng, hy vọng có thể nghe thấy tin tức tốt, nếu như dị năng tốc độ cũng có thể phục hồi, Đổng Hạo Triết đã có thể triệt để buông xuống cái bao quần áo bứt rứt kia rồi.

Tiêu Tử Lăng không phụ kỳ vọng gật gật đầu: “Tuy rằng trước mắt còn chưa khôi phục, nhưng tình hình cũng đang chuyển biến tốt, cũng không biết lúc nào có thể phục hồi triệt để.” Nói xong hài lòng cười, vui sướng vì dị năng mất mà sắp có lại được.

Sở Chích Thiên tán dương vỗ vỗ đầu Tiêu Tử Lăng: “Không tồi, tiếp tục nỗ lực lên, không nên lãng phí tinh hạch tôi đưa cho cậu a!”

“Vâng, Sở ca!” Tiêu Tử Lăng tinh nghịch làm một cái chào theo nghi thức quân đội, biểu thị tuyệt đối không cô phụ sự kỳ vọng của lão đại.

Trần Cảnh Văn mỉm cười nhìn chăm chú vào một màn này, đối với việc mắt phải Tiêu Tử Lăng có thể khôi phục thị lực, dị năng cũng có hy vọng, anh rất cao hứng. Chẳng qua. . . Một mạt sầu lo nhanh chóng lóe qua trong mắt anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK