Đây là một trấn nhỏ tràn ngập tử khí, nơi đây không có người sống, tồn tại chỉ có tang thi. Vốn loại thị trấn chết như thế này, hẳn là sớm đã bị căn cứ xung quanh thanh lý sạch sẽ, bất quá đều sẽ có một số sự tồn tại đặc biệt, tỷ như trấn nhỏ này.
Phạm vi địa lý của trấn nhỏ lệ thuộc vào căn cứ Hợp Đồng, là một căn cứ loại nhỏ nằm giữa căn cứ Kỳ Nguyên với căn cứ Tần Lĩnh, sở dĩ căn cứ Hợp Đồng không thanh lý trấn nhỏ này, là vì trấn nhỏ này ở vùng ngoài cùng của căn cứ bọn họ, là một thâm sơn cùng cốc xa gần nghe tiếng, vật tư bên trong đó tổng cộng lại cũng không nhiều bằng mấy thôn giàu có bên cạnh.
Không chỉ như thế, bên trong trấn nhỏ còn có một con tang thi hệ tinh thần thần bí tồn tại, cấp bậc trên cấp năm, nếu muốn thanh lý, căn cứ Hợp Đồng nhất định phải trả giá đắt thảm thống mới có thể hoàn thành, điều này không phù hợp với lợi ích của căn cứ, vì vậy liền để tạm trấn nhỏ này ở đó, mà đến về sau, căn cứ không còn có ý muốn qua đây thanh lý nữa. Đối với bọn họ mà nói, lưu lại những tang thi đó, biến tướng trở thành một đạo phòng tuyến thiên nhiên phòng bị những căn cứ tham lam khác, không phải không có lợi.
Tòa trấn nhỏ này vốn rất an bình, không có ai sẽ luẩn quẩn trong lòng đến đây tìm chết, hiện tại tất cả mọi người đều biết tang thi hệ tinh thần là một trong ba đại quái vật đáng sợ nhất ngày diệt vong, căn bản không phải thứ người thức tỉnh bình thường có thể chống lại được. Vì vậy nhiệm vụ về tòa trấn nhỏ này, trên cơ bản trong căn cứ Hợp Đồng không có ai nhận, bất quá ngày hôm nay tòa trấn nhỏ này lại có chút bất đồng.
U ~! Một tiếng tru phẫn nộ vang vọng toàn bộ trấn nhỏ, cuối cùng phá vỡ sự yên tĩnh tĩnh mịch nơi đây. Mà theo một tiếng này, đám tang thi vốn du đãng vô ý thức như nhận được mệnh lệnh nào đó, bắt đầu tụ tập qua phương hướng nào đó.
Lúc này, trên tuyến đường chính của trấn nhỏ, một nhóm người đang liều mạng chạy trốn, bọn họ lảo đảo, dìu đỡ nhau chạy ra khỏi trấn nhỏ, trên mặt người dẫn đầu khủng hoảng vui sướng nửa nọ nửa kia, chính là Vương Tĩnh Vũ trước đó không lâu tuyển nhận đội viên ở căn cứ Kỳ Nguyên.
Từ khi hai người Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên gia nhập, ngày hôm sau Vương Tĩnh Vũ liền thành công thành lập được đội săn bắt. Liên tục làm mấy nhiệm vụ nhỏ ở xung quanh căn cứ, mọi người sau khi quen biết dung hợp với nhau liền quyết định muốn làm một vụ lớn, vì vậy một nhiệm vụ thù lao rất hậu được bọn họ nhìn trúng. Chính là đến trong sân của gia đình nào đó trong trấn nhỏ này tìm một món đồ.
Trải qua sự nghiên cứu nghiêm túc mọi người, cho rằng đáng thử một lần, đương nhiên cũng có quan hệ đến sự trợ giúp của Tiêu Tử Lăng ở trong đó, dù sao căn cứ Hợp Đồng đã rất gần căn cứ Tần Lĩnh, sau khi nhiệm vụ thất bại, Tiêu Tử Lăng có thể chế tạo hoàn cảnh khi trốn chạy vô cùng hoảng loạn, chạy sai phương hướng đến lầm Tần Lĩnh.
Ngươi nói nếu như nhiệm vụ thành công thì làm sao? Ha ha, Tử Lăng của chúng ta cũng không có dự định để cho nó thành công.
Vương Tĩnh Vũ rất sợ chết, kỳ thực nhiệm vụ này hắn vẫn luôn rất do dự có nên nhận hay không, bất quá cũng thực sự khéo, trong tiểu đội có một đội viên tên là Hoắc Chinh Vũ, là một người thức tỉnh hệ đặc thù, có thể chế tạo ra dược vật, trước mắt cậu ta có thể chế tạo ra ba loại dược vật.
Một loại là thuốc sức chịu đựng, có thể đề thăng sức chịu đựng của người ta, một loại là thuốc trị liệu, có thể trị liệu thương bệnh rất nhỏ, còn có một loại thuốc khử mùi nhìn như vô dụng kỳ thực rất hữu dụng. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ dám nhận nhiệm vụ lần này, bởi vì chỉ cần bôi lên loại thuốc đó, tang thi sẽ không cách nào ngửi thấy được khí tức của bọn họ, cho dù bọn họ đi đến bên cạnh tang thi, cũng có thể để cho tang thi không nhìn sự tồn tại của bọn họ.
Vì nguyên nhân này, khiến cho Vương Tĩnh Vũ bỏ đi lo lắng, Vương Tĩnh Vũ cũng không muốn luôn luôn lăn lộn ở tầng dưới chót, là nam nhân đều có mộng anh hùng của bản thân, đều có lúc muốn chấp chưởng quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân, tham dục đánh bại sợ hãi, vì vậy mới có một màn hiện tại.
Vương Tĩnh Vũ thấy tang thi tề tụ mà đến phía sau cách hắn càng ngày càng gần, vẻ mừng như điên khi nhận được vật phẩm nhiệm vụ dần dần bị sợ hãi chiếm cứ, bọn họ dọc đường dựa vào thuốc khử mùi, lặng yên không tiếng động ẩn vào, những tang thi đó đích xác không phát hiện được gì, điều này khiến cho hắn rất đắc ý, thế nhưng không ngờ tới khi bọn họ thành công lấy được đồ đang chuẩn bị rút lui, thế mà bị tang thi cấp cao bên trong phát hiện, nếu không phải bọn họ chạy nhanh, sợ rằng toàn bộ đã chết ở nơi đó.
Tay Vương Tĩnh Vũ vô ý thức sờ vào trong lòng, vật phẩm nhiệm vụ đang vững vững vàng vàng cất ở trong lòng hắn, chỉ cần tới căn cứ Kỳ Nguyên, giao nhiệm vụ, thù lao đó có thể cho hắn thoát khỏi địa vị vật hy sinh, tinh hạch hứa hẹn có thể cho hắn lên tới cấp bốn thậm chí cao hơn, mà thức ăn càng có thể để cho hắn một năm vô ưu, chỉ cần an tâm tu luyện, hắn nhất định có thể trở thành người thức tỉnh cấp bậc đội trưởng, thậm chí cấp bậc đoàn trưởng. . .
Ánh mắt Vương Tĩnh Vũ nhìn về phía mấy đội viên bên cạnh, ánh mắt âm u khó hiểu nhanh chóng lấp lóe.
Tang thi phía sau đều đã tiến hóa qua, có một số lại càng là tiến hóa tốc độ, rất nhanh cự ly của tang thi càng thêm tiếp cận bọn họ, sắc mặt của nhóm đội viên bắt đầu kinh hoảng.
“Tiểu Văn, dùng thủy thuẫn!” Vương Tĩnh Vũ chạy ở phía trước nhất đột nhiên quay đầu lại, hô lớn với một đội viên phía sau.
Người kêu Tiểu Văn kia chính là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, nghe thấy tiếng la của Vương Tĩnh Vũ, theo tính phản xạ quay đầu lại, bước chân chậm lại, cậu ta hô to: “Thủy thuẫn!”
Một đạo thủy thuẫn cao hai mét, rộng ba mét trống rỗng xuất hiện ở phía sau bọn họ, hết thảy tang thi né tránh không kịp lần lượt tông lên trên thủy thuẫn, Tiểu Văn kêu rên một tiếng, sắc mặt thoáng cái tái nhợt.
Tiểu Văn mới cấp ba, thế nào có thể ngăn cản được sự va chạm của nhiều tang thi cấp hai ba như vậy, chẳng qua chỉ vài giây, thủy thuẫn đã bị tông vỡ, bởi vì phản phệ, khóe miệng Tiểu Văn chảy xuống máu tươi, cả người lung lay sắp đổ, mà tang thi không còn trở ngại nào nữa phía sau thì rú lên lồng lộn đánh tới, mặt Tiểu Văn trắng bệch một mảnh, một loại tuyệt vọng đánh thẳng vào tim.
“Băng tiễn!” Một hàng băng tiễn bắn ra từ bên người Tiểu Văn, trực tiếp đánh bay những tang thi nhào tới đó đi, Tiểu Văn mừng như điên hô to: “Nguyên ca!” Hóa ra là Nguyên Kỳ chạy ở phía trước chậm lại bước chân, ra tay cứu giúp.
Mà phía trước, Sở Chích Thiên một phen kéo cổ tay áo của Vương Tĩnh Vũ, mang vẻ kinh hoảng hô to: “Đội trưởng, nhanh phóng thích tường đất a!”
Vương Tĩnh Vũ vốn còn muốn chạy xa thêm chút bị Sở Chích Thiên kéo, tốc độ cả người chậm lại, sắc mặt hắn thoáng âm trầm, lại không thể không làm, bởi vì hắn đã bị Sở Chích Thiên túm lấy vững vàng, chạy không được. Hắn chỉ có thể quay đầu lại đưa tay phóng thích dị năng: “Tường đất!”
Một bức tường đất ngăn ở phía trước tang thi, Tiêu Tử Lăng nhanh chóng kéo Tiểu Văn: “Chạy mau!”
Tiểu Văn bởi vì có Tiêu Tử Lăng đỡ, tuy rằng bị thương lực kiệt, nhưng tốc độ không chậm, rất nhanh đã vượt qua Vương Tĩnh Vũ phóng thích tường đất bị ép chậm lại bước chân, mà tốc độ của hai đội viên còn lại cũng không chậm, vì vậy, Vương Tĩnh Vũ vốn dẫn đầu đội hình biến thành do hắn đoạn hậu.
Tiêu Tử Lăng đang trong lúc chạy vội trao đổi ánh mắt với Sở Chích Thiên, mỗi người lộ ra nụ cười xảo quyệt.
“Tiểu Lộ, phóng thích sát chiêu. Phương Dật thủ hộ.” Vương Tĩnh Vũ thế nào có thể đặt mình ở khu vực nguy hiểm, tường đất còn chưa bị công phá, đã lớn tiếng hô với hai người khác.
Một tiếng này, khiến cho Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên chau mày, Vương Tĩnh Vũ này quả nhiên có mưu toan a.
“Vâng, đội trưởng!” Tiểu Lộ mới mười bảy tuổi, đứa trẻ thuần khiết trải đời chưa sâu đó nào biết dụng tâm hiểm ác của đội trưởng nhà mình, nghe thấy đội trưởng phân phó lập tức chậm lại tốc độ. Cậu ta là người dị năng hệ phong cấp ba, một cơn lốc cuồng nhận, cuốn về phía tang thi phía sau, luồng sức gió cường đại này khiến cho đám tang thi nửa bước khó đi, mà lúc này, bọn Tiêu Tử Lăng thừa cơ kéo ra cự ly với đàn tang thi.
Thế nhưng Tiểu Lộ thi triển dị năng lớn nhất, lại tiêu hao sạch dị năng, tuy rằng cậu ta ra sức đuổi theo, nhưng bước chân bắt đầu trở nên chậm chạp. Nội tâm cậu ta có chút lo lắng, tuy rằng cơn lốc cuồng nhận có thể trở ngại bước chân của đàn tang thi một đoạn thời gian, thế nhưng thời gian tuyệt sẽ không quá dài, cậu ta nhất định phải chạy, bằng không khẳng định cậu ta sẽ bị những con tang thi đó truy sát.
Lúc này, Phương Dật theo sát cậu ta đột nhiên đưa tay túm, bắt lấy cổ áo Tiểu Lộ, trực tiếp nhấc cậu ta lên chạy, Phương Dật quả nhiên không hổ là người dị năng tốc độ cấp ba, cho dù mang theo một người thì tốc độ cũng vượt qua người khác, thoáng cái lại lướt qua mấy người phía trước, thành người đầu lĩnh. Đương nhiên, khi đi ngang qua Hoắc Chinh Vũ anh cũng thuận tiện túm lấy cậu ta, dẫn cậu ta cùng chạy.
Vương Tĩnh Vũ thấy mình lần nữa trở thành người sau chót, duy trì không được vẻ mặt bình tĩnh của hắn nữa, hắn cược mạng già chạy về phía trước.
Hiệu quả của cơn lốc cuồng nhận rất nhanh đã không còn, đám tang thi nhiều lần bị trở ngại phát cuồng, chúng nó lần nữa nhào lên, mà lần này tốc độ còn nhanh hơn hồi nãy, rất nhanh đã tiếp cận Vương Tĩnh Vũ ở cuối cùng.
Sắc mặt Vương Tĩnh Vũ trắng bệch, sự ngoan lệ chợt lóe mà qua trong mắt hắn, ngón tay lặng lẽ cong lên, liền thấy mặt đất dưới chân Tiểu Văn đột nhiên trống rỗng xuất hiện một khối, Tiểu Văn căn bản không hề phòng bị, một chân bị ngáng, lảo đảo ngã văng đi. Một màn bất ngờ này khiến cho Tiêu Tử Lăng trở tay không kịp, thế mà không kịp bắt lấy cánh tay của Tiểu Văn.
Vương Tĩnh Vũ cúi đầu làm như không thấy, trực tiếp lướt qua Tiêu Tử Lăng với Tiểu Văn chạy về phía trước. Bởi vì hắn cúi đầu không thấy được khi hắn đi ngang qua Tiêu Tử Lăng, khóe miệng Tiêu Tử Lăng lộ ra một vẻ trào phúng.
Quả nhiên, tên này căn bản không coi bọn cậu là đội hữu, chỉ là lợi dụng mà thôi, là tấm chắn được thiết trí bị đẩy ra vào thời khắc mấu chốt. Điều cũng có thể giải thích vì sao trước đây cậu sẽ bị đẩy vào đàn tang thi, bởi vì ở trong lòng hắn ta, chỉ có chính hắn là quan trọng nhất, mà những người khác đều là đá kê chân của hắn.
Mình kiếp trước quả nhiên vẫn quá ngu xuẩn a, đều đã lăn lộn bảy tám năm ở mạt thế, thế mà còn có thể bị một tên cặn bã như vậy lừa, vào hai ba năm cuối cùng, vì đội ngũ của Vương Tĩnh Vũ mà vượt mọi chông gai, chém giết ở tuyến đầu, nhiều lần giãy dụa trên tuyến tử vong. Thế nhưng cho dù mình chân thành đối với hắn như thế, dốc hết tâm huyết kính dâng đến sau cùng, cuối cùng cũng chỉ trở thành tấm chắn, kẻ chết thay của hắn mà thôi.
Trong mắt Sở Chích Thiên ở phía trước tiên chợt lóe qua sát ý, tuy rằng anh chạy ở phía trước, nhưng tinh thần lực vẫn luôn quản chế toàn trường, động tác nhỏ của Vương Tĩnh Vũ căn bản không thể giấu được anh.
Hiện tại Sở Chích Thiên dường như đã hiểu rõ câu ‘thiếu chút nữa đã giết chết’ mà Tiêu Tử Lăng nói là có ý gì, sợ rằng trước đây Tiểu Lăng đơn thuần cũng là bị hắn ta lừa đi chặn tang thi đi, vào lúc mạt thế vừa mới bắt đầu. Anh nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Tiêu Tử Lăng, thân thủ mạnh mẽ kia của Tiêu Tử Lăng, chỉ sợ cũng là luyện ra được từ trong thực chiến, có thể thấy được nhất định Tiêu Tử Lăng trước đây đã cửu tử nhất sinh. Điều này cũng có thể lý giải vì sao tâm phòng bị của Tiểu Lăng nhà mình nặng như vậy, vẫn luôn không chịu tin tưởng tấm lòng của anh.
Sở Chích Thiên hận cắn răng, anh rốt cục đã tìm được đầu sỏ gây nên, hóa ra là vì Vương Tĩnh Vũ đáng hận này, trước đây lừa dối Tiểu Lăng đơn thuần, khiến cho tâm linh Tiểu Lăng của anh bị thương, cũng không dám tin tưởng người khác nữa.
Tâm Sở Chích Thiên bắt đầu co rút đau đớn, vì sao anh không thể quen biết Tiểu Lăng trước ngày diệt vong chứ, nếu như vậy, Tiểu Lăng của anh sẽ không bị những điều đó thương tổn, mà anh cũng sẽ không theo đuổi vợ vất vả như vậy.
Sở Chích Thiên nghĩ như thế sát ý trong lòng càng đậm, anh quyết định, ngày hôm nay anh nhất định phải khiến cho Vương Tĩnh Vũ chết ở nơi đây.