Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng mắt phải của Tiêu Tử Lăng đã hồi phục thị lực, nhưng do dị năng tốc độ với di chứng tiêu hao của hai chân còn chưa hoàn toàn khang phục, vì vậy Sở Chích Thiên tuyệt không để cho cậu đi theo hành động.

Cứ như vậy lại qua rất nhiều ngày, Tiêu Tử Lăng ngoại trừ tu luyện vẫn là tu luyện, cảm thấy trạng thái của bản thân càng ngày càng tốt, thân thể cường hóa do Thanh Tâm Thuật đột phá tầng thứ hai với luyện thể mang đến, cậu cũng đã hoàn toàn nắm giữ được. Tiêu Tử Lăng biết không thể tiếp tục như vậy nữa, không có thể nghiệm thực chiến, tu luyện tốt thế nào cũng là giả.

Giữa lúc cậu quyết định đêm nay tìm Sở Chích Thiên xin chiến, chợt nghe thấy ngoài cửa hỗn loạn một mảnh, dường như xảy ra sự kiện lớn nào đó.

Vội vã mở cửa đi ra ngoài, chợt nghe thấy chỗ đại sảnh dưới lầu truyền đến tiếng khóc rống tê tâm liệt phế.

“A Kỳ, con kêu mẹ phải sống thế nào a. . .”

“Ba ba, ba ba thức dậy ôm con đi. . .”

“Ông xã, anh tỉnh lại a! Vì sao anh nhẫn tâm bỏ lại em như vậy. . .”

Theo từng tiếng kêu gào khóc bi thương này, Tiêu Tử Lăng đã đi tới chỗ thang lầu, thì thấy trong đại sảnh tầng dưới cùng, có ba khối thi thể bọc vải trắng nằm ở nơi đó, người nhà bên cạnh gào khóc thương tâm muốn chết.

Một đứa bé gái trên dưới ba bốn tuổi, đang bàng hoàng đầy mặt kéo tay của một thi thể trong đó, kêu ba ba thức dậy ôm bé. Một màn này, trực tiếp đánh trúng Tiêu Tử Lăng, cậu cảm thấy trong lòng đau xót, viền mắt nhất thời đã ươn ướt.

Trương Ngải Ngải bên cạnh bé gái cố nén nước mắt, muốn ôm cô bé đi, thế nhưng cô gái nhỏ dường như biết vừa rời đi thì sẽ không nhìn thấy được ba ba nữa, vậy mà liều mạng giãy dụa, hai tay liều mạng túm lấy tay ba ba cô bé, không chịu buông ra, trong miệng còn hét lớn: “Người xấu, người xấu, ba ba cứu con.”

Trương Ngải Ngải nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Lúc này, Trần Cảnh Văn lao tâm lao lực vì xử lý việc này mở miệng: “Thôi đi, để cho cô bé ở lại chỗ này.”

Chân Nhất Long kiểm tra tỉ mỉ tình hình thi thể, về lại bên cạnh Trần Cảnh Văn, lắc lắc đầu: “Toàn thân ba cỗ thi thể đều là vết thương, có vết cắn của loại sinh vật họ nhà khuyển lưu lại. Bất quá nguyên nhân chết chân chính là nơi yếu hại bị đâm, một người là trái tim, một người là ót, còn có một người là trán, đều là một kích mất mạng.”

“Đội viên đồng đội khác nói như thế nào?” Trần Cảnh Văn thấp giọng hỏi thăm.

“Ba người bọn họ là cùng nhau hành động, phụ trách thanh lý một chỗ nhà cũ bên cạnh tiệm hạt giống khu Đồng Tề, đội viên khác chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm của ba người, chờ bọn họ chạy đến, trong đại viện ngoại trừ thi thể của ba người thì cái gì cũng không thấy. Vì tình huống bất minh, xâm nhập điều tra sợ rằng sẽ có nguy hiểm. Vì vậy đội trưởng của tiểu đội quyết định từ bỏ tiếp tục nhiệm vụ, mang theo thi thể liền lui trở về.” Giang Khinh Ngữ bên kia lão luyện trình bày nội dung cô hiểu rõ.

Trần Cảnh Văn khẽ gật đầu: “Xử lý không tồi, loại tình huống này đích xác không thể tiếp tục. Lần này đội trưởng dẫn đội là ai?”

“Ngô Khánh Vân!” Giang Khinh Ngữ hồi đáp.

Trần Cảnh Văn phất tay một chút, tỏ ý bản thân đã biết. Giang Khinh Ngữ thấy thế tuyệt không lưu lại, mà lặng lẽ rời đi. Trong nháy mắt rời đi, cô hung hăng ngắt nắm tay của cô một phen. Cuối cùng cũng lộ được một chút mặt ở trước mặt Trần Cảnh Văn, tin tưởng Trần Cảnh Văn có thể thấy được năng lực của cô.

“Tiểu Giang, vẫn có chút năng lực.” Chân Nhất Long nhìn bóng lưng rời đi của Giang Khinh Ngữ, khẳng định sự nỗ lực của cô.

“Còn phải xem xem lại!” Trần Cảnh Văn nói có chút có lệ, lúc này anh không có tâm tình suy nghĩ những việc nhỏ này.

“Bất quá tôi nhớ nhiệm vụ lần này là thu thập hạt giống, bọn họ đến nhà cũ làm gì?” Trần Cảnh Văn nghi hoặc.

“Việc này tôi có biết, hạt giống trong tiệm hạt giống biến mất toàn bộ, mà nhóm đội viên kiểm tra vết tích, tựa hồ là bị chuyển tới trong mấy nơi nhà cũ xung quanh, vì vậy bọn họ mới tách ra đi vào kiểm tra. Chẳng qua không ngờ tới. . .” Chân Nhất Long thở dài một hơi thật sâu, người định không bằng trời định, lúc đó bọn họ thế nào sẽ ngờ đến căn nhà cũ kia vậy mà có sự tồn tại khủng bố như vậy.

Đau đầu niết niết mi tâm, Trần Cảnh Văn chỉ có thể buông xuống việc truy tra chân tướng trước, ngược lại suy nghĩ nên giải quyết tốt vấn đề hậu quả như thế nào. Bước đầu tiên đương nhiên phải xử lý người nhà của ba vị đội viên đó, đây là lần đầu tiên tiểu đội xuất hiện tổn thất tử vong, nhất định phải an bài thích đáng, bằng không rất dễ khiến cho nhân tâm tiểu đội bất ổn, bởi vì ai cũng không biết người chết tiếp theo sẽ là ai, nếu chuyện sau khi qua đời không được bảo chứng, tin tưởng khẳng định đội viên sẽ ly tâm.

“Anh nói, những người đó nên an bài thế nào?” Trần Cảnh Văn có chút chần chừ bất định, quay đầu hỏi thăm Chân Nhất Long.

“Gia nhập tổ hậu cần, trở thành đội viên chính thức.” Chân Nhất Long không hề nghĩ ngợi trực tiếp trả lời.

“Đều là một số người không có thực lực a.” Trần Cảnh Văn nhìn những người trước mắt đó, không phải đứa trẻ ba tuổi, thì là lão thái lục tuần, nếu không thì là nữ nhân nhu nhược, những người đó gia nhập tổ hậu cần trở thành đội viên chính thức. . . Trần Cảnh Văn nhịn không được lần nữa nhíu mày, tổ hậu cần trong lý tưởng của anh phải là chiến sĩ toàn năng, những người này gia nhập, rõ ràng không hợp với lý tưởng của anh.

Chân Nhất Long thấy Trần Cảnh Văn chần chừ thì thở dài một hơi trong lòng, Trần Cảnh Văn cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức lý trí, nói trắng ra thì là không có tâm đồng tình, vĩnh viễn dùng một trái tim mưu tính để đối đãi mỗi chuyện, không cách nào lý giải được tình cảm của những người thường như bọn họ.

“Nếu không, thì làm giống như Đổng phó đội, phân tiểu đội.” Không đành lòng thấy Trần Cảnh Văn quấn quýt về điều này, Chân Nhất Long nhắc nhở một câu.

Tổ của Đổng Hạo Triết gần đây có không ít đội viên mới gia nhập, mỗi lần hành động vì dễ dàng cho chỉ huy, đều sẽ tạm thời chia làm mấy tiểu đội, việc lựa chọn đội trưởng của tiểu đội rất kỳ lạ, là chơi đoán số xác định. . . Đây cũng coi như là một trong những kỳ cảnh của tổ chiến đấu.

Trần Cảnh Văn nghe xong lời này ánh mắt sáng ngời, anh đã biết nên làm như thế nào.

Tiêu Tử Lăng nắm quyền đi xuống lầu, thấp giọng hỏi thăm một đội viên duy trì trật tự trong đó, biết đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra đội của Ngô Khánh Vân nhận được nhiệm vụ, chín người đi tiệm hạt giống khu Đồng Tề thu thập hạt giống, vốn tưởng rằng dễ như trở bàn tay, không ngờ tới sau cùng sẽ là kết cục như vậy.

Nhìn những người nhà khóc rống kia, Tiêu Tử Lăng nhịn không được lần nữa xiết chặt nắm tay, đây là mạt thế, thế giới máu tanh mà tử vong là quy luật chính yếu. Sự cường đại của tiểu đội Sở Chích Thiên gần như khiến cho Tiêu Tử Lăng quên đi điều này, chẳng qua cuối cùng tử vong vẫn tìm tới cửa.

Bầu không khí trầm trọng ép tới mức Tiêu Tử Lăng thở không nổi, Tiêu Tử Lăng không thể không đi ra. Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Ngô Khánh Vân ngồi trên bãi cỏ khô vàng, vẻ mặt lạnh lùng ngửa đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời nghiêng hướng tây phiếm tia sáng mông lung, khiến cho mặt của hắn cũng có chút mơ hồ bất minh.

Tiêu Tử Lăng đến làm bừng tỉnh Ngô Khánh Vân, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại quay lại tiếp tục động tác ban nãy.

“Kỳ thực, đây là việc không có cách nào dự liệu.” Khi Tiêu Tử Lăng giãy dụa có nên cứ như vậy rời đi hay không, sau cùng vẫn cảm thấy lưu lại một câu tương đối tốt, cậu không muốn làm quá rõ, để cho mọi người nhận thấy được cậu căn bản không vừa mắt Ngô Khánh Vân.

“Tôi biết.” Ngô Khánh Vân trầm mặc nửa ngày, mới vứt lại những lời này.

Tiêu Tử Lăng trầm mặc, cái gì gọi là nói không ăn ý nửa câu cũng nhiều, cậu với Ngô Khánh Vân chính là vậy.

Kỳ thực Tiêu Tử Lăng thực sự rất muốn tiến lên, trực tiếp trào phúng một câu, ngươi làm bộ làm tịch bày ra một bộ biểu tình hối hận cho ai xem? Có thời gian rảnh này còn không bằng bắt đầu chuẩn bị báo thù như thế nào đi.

Tiêu Tử Lăng tin tưởng Sở Chích Thiên khẳng định sẽ ra mặt kiểm tra chỗ nhà cũ kia, anh sẽ không để cho đội viên của anh hi sinh uổng công. Đây là phong cách của Sở Chích Thiên, cũng là điểm khiến cho mọi người tâm phục.

Tiêu Tử Lăng không muốn tiếp tục ở nơi đây nói mát với người dối trá này nữa, cậu quyết định đi tìm Sở Chích Thiên, nói cho Sở Chích Thiên cậu nhất định phải đi theo!

Tuy rằng Tiêu Tử Lăng tuyệt không quen thuộc với ba người mất đi (ba người đó đều là sau này mới gia nhập, cậu vẫn luôn dưỡng thương còn chưa có cơ hội quen biết những đội viên mới đó), nhưng chỉ nhìn bé gái đã không còn nơi nương tựa kia, Tiêu Tử Lăng cũng không cách nào không đếm xỉa đến.

Tuy rằng lăn lộn qua mười năm mạt thế, nhưng không biết sao tâm của cậu vẫn chưa chết đi, vẫn còn có một bầu nhiệt huyết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK