Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Chích Thiên vừa xuống xe đã đi tới phía Tiêu Tử Lăng, vừa đi vừa lạnh lùng hỏi: “Tiểu Lăng, nơi đây xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Tử Lăng thấy Sở Chích Thiên đến, đột nhiên cười rực rỡ, thấy mắt của tên đại ca kia bốc lên ánh xanh, khiến cho Sở Chích Thiên thấy vô cùng không thích.

Tên đại ca kia đã có chút vội vàng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với Sở Chích Thiên: “Người anh em này, tôi dùng thức ăn đổi đàn em đó của cậu, cậu nói yêu cầu bao nhiêu lương thực đi?” Ở mạt thế vì thức ăn đổi nữ nhân các loại đã rất phổ biến, gã nói rất đương nhiên.

“Nga? Đàn em này của tôi cái gì cũng không biết, tôi ngược lại muốn biết anh nhìn trúng điểm nào của cậu ta?” Sở Chích Thiên nhàn nhạt trả lời, lời nói này khiến cho ngực Tiêu Tử Lăng tưng tức, nhịn không được giận trừng Sở Chích Thiên một cái, cậu nào có kém như thế? Giặt quần áo nấu cơm đánh nhau làm ấm giường mọi thứ đều sở trường. . . A phi, bị tên kia làm cho lẹo luôn, ngoại trừ việc làm ấm giường, quả thực chính là một đàn em vạn năng.

“Chậc chậc chậc!” Tên đại ca kia nghe xong lời này của Sở Chích Thiên liên tục lắc đầu, dường như tiếc hận vì Sở Chích Thiên không hiểu được chỗ tốt của Tiêu Tử Lăng, “Đó là cậu còn chưa nhận thức được diệu dụng của em ấy, bất quá nếu em ấy không có tác dụng đối với cậu, vậy đổi cho tôi đi, tôi sẽ tận tình dạy dỗ em ấy, ha ha!”

Lời này vừa ra, không chỉ có khiến cho sắc mặt Tiêu Tử Lăng trở nên băng lãnh, cũng khiến cho sắc mặt Sở Chích Thiên âm trầm, băng hàn trên người càng đậm. Anh nghiến răng phát ra từng chữ từng chữ: “Dạy dỗ? Dạy dỗ thế nào?”

Khóe miệng tên đại ca kia lộ ra nụ cười dâm đãng còn chưa trả lời, thủ hạ bên cạnh đã thốt ra: “Còn có thể dạy dỗ thế nào, đương nhiên để cho cậu ta học biết hầu hạ đại ca của tao ở trên giường thế nào rồi, làm ấm giường cho lão ca của tao a!”

Lời này vừa ra, khiến cho mọi người cùng cười rộ lên. Lão đại của bọn chúng vốn có ham thích đặc thù này, toàn bộ bọn chúng đều biết, bọn chúng cũng từng bày mưu tính kế cho yêu thích này của lão đại, tìm kiếm con mồi hợp ý. Nói cách khác vì lấy được niềm vui của lão đại, trên tay bọn chúng dính đầy tội ác, không biết đã có bao nhiêu nam hài triệt để bị hủy nhân sinh qua tay của bọn chúng.

“Làm ấm giường! Rất tốt. Rất lớn mật. Ha ha. . .” Sở Chích Thiên đột nhiên cười ra tiếng, loại nụ cười này khiến cho người ta lạnh triệt tim xương.

Mọi người vẫn còn trong cười vang bởi vì một tiếng cười này của Sở Chích Thiên mà như bị bóp nghẹn yết hầu, cũng cười không nổi nữa. Bọn chúng hai mặt nhìn nhau, đột nhiên cảm giác được một trận khủng hoảng, có phải bọn chúng đã chọc tới nhân vật nào đó không thể chọc hay không?

Sở Chích Thiên từng bước một đến gần tên đại ca kia, sát khí trên người không cách nào che giấu nữa, không biết vì sao nghe thấy cái từ làm ấm giường đó, anh không còn cách nào nhẫn nại được nữa, cả người triệt để bạo phát, anh giận không thể ngừng.

Sát ý của Sở Chích Thiên quá mức rõ ràng, tên đại ca kia biết đàm phán thất bại, nhưng gã phi thường có lòng tin đối với thực lực của bản thân lại không muốn thoái nhượng như vậy. Hơn nữa các phương diện dung mạo bộ dáng tính cách của Tiêu Tử Lăng đều quá hợp tâm ý gã, gã căn bản là buông không được tay, vì vậy gã lạnh mặt xuống nói: “Đổi cho mày thức ăn đó là cho mày mặt mũi, mày đã không biết điều, thì đừng trách tao không khách khí, không có thức ăn, nhưng người thì tao lấy định rồi.”

“Phải a, lấy định rồi! Những lời này tao rất thích, với tao mà nói, mạng của mày tao cũng lấy định rồi.” Sở Chích Thiên phẫn nộ đến mức tận cùng chính là băng lãnh một mảnh, khi nhìn về phía tên đại ca kia, ánh mắt không có bất kỳ nhiệt độ gì, cứ như nhìn một vật chết, anh đã quyết định, người này nhất định phải chết, mới có thể trút được luồng lửa giận tận trời này của anh.

Biểu hiện cường thế của Sở Chích Thiên khiến cho tên đại ca kia càng thêm phẫn nộ, gã mở mạnh ra khí thế cấp ba, đập thẳng vào mặt Sở Chích Thiên. Một đạo khí lưu tập hợp trong tay, chuẩn bị trực tiếp giết nam nhân trước mắt này, thanh lý hết thảy trở ngại của gã.

“Cấp ba? Khó trách kiêu ngạo như thế. . .” Sở Chích Thiên cười lạnh một tiếng, khẽ quát một tiếng: “Cấm Không!” Năng lượng bên người tên đại ca kia nhanh chóng bị thanh lý trống không, khí lưu trong tay thoáng cái tiêu tan. . .

Đây là kỹ năng gì, vậy mà khắc chế hệ khí của gã, sắc mặt tên đại ca kia đại biến, khi mới vừa muốn chạy trốn, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên hô thấp một tiếng: “Thiên La Địa Võng!” Chỉ thấy anh vươn tay phải dùng sức nắm chặt, một đạo Thiên La Địa Võng cường đại trống rỗng xuất hiện, trực tiếp thu người nọ vào trong lưới.

Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên bên trong: “A!” Đợi đến khi năng lượng của Thiên La Địa Võng tiêu hao sạch sẽ, quang mang biến mất, liền thấy tên đại ca dẫn đầu kia đã cuộn mình trên mặt đất, trên người đen xám một mảnh, một mùi khét thối tràn ngập trong không trung.

Tình hình đột phát này khiến cho mấy thủ hạ của người nọ kinh hô, khi vừa định xông lên giải cứu đại ca của mình, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên băng lãnh phân phó: “Tiểu Thất, giết sạch tất cả người nơi đây.” Chỉ trừ đi tên đầu đảng tội ác kia còn chưa đủ để khiến cho Sở Chích Thiên bình ổn lửa giận, những kẻ đó đều là đồng lõa muốn hãm hại đàn em nhà anh, một tên cũng không thể tha. . . (Sở lão đại, hình như anh đã quên Tiểu Lăng nhà anh đã cấp ba, những người đó hổng có biện pháp hãm hại đàn em nhà anh. . . Được rồi, người trong sự phẫn nộ vốn không có lý trí gì đáng nói, tôi có thể lý giải)

“Vâng!” Sở Tiểu Thất đột nhiên hiện thân ở phía sau Sở Chích Thiên, sau khi cung kính trả lời một câu nói này thì lần nữa biến mất. Sau đó toàn bộ tràng diện liền thấy một thân ảnh nhỏ bé chợt lóe chợt hiện, mỗi khi lóe một lần, sẽ có một người ngã xuống, rất nhanh trên đường cái đã máu chảy thành sông.

Tiêu Tử Lăng thấy một màn như vậy thì cảm thấy trong nội tâm có chút lạnh buốt, đây mới là gương mặt thật của Tiểu Thất, khi giết người căn bản sẽ không nương tay, thật giống như giết con gà vậy, không, còn đơn giản hơn so với giết gà, nó tựa như đang chặt từng cây rau cải trắng không biết động. . .

Luồng ngoan lệ cứng cỏi đó còn kiên quyết hơn so với lão già đã lăn lộn qua mười năm mạt thế như cậu đây, tuy rằng Tiêu Tử Lăng cũng đã từng giết người, nhưng đó chỉ là một số rất ít người cặn bã khiến cho người ta không thể chịu đựng được, cho dù như thế, cậu vẫn không có biện pháp làm được lãnh tĩnh như nước khi giết người.

“Mày tới cùng là ai?” Thấy thủ hạ của mình căn bản chưa kịp phản ứng đã bị người sờ cổ giải quyết, tên đại ca thật vất vả chịu qua được Thiên La Địa Võng kia rốt cục hiểu rõ được gã đã đắc tội người nào, đó quả thực là ma đầu giết người không chớp mắt a.

Gã nghĩ không ra, vì sao một vị cường giả như vậy sẽ xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ đây là kết quả của việc ‘suốt ngày đánh nhạn bị nhạn mổ’ sao?

“Hiện tại hỏi điều này có ý nghĩa sao?” Động tác ban nãy căn bản không khiến cho quần áo bề ngoài của Sở Chích Thiên loạn một phần, anh chậm rãi sửa sang lại ống tay áo của bản thân, lạnh lùng nhìn cái tên cặn bã tê liệt ngã xuống đất, chịu trọng thương trước mắt, giết gã chỉ là việc nhấc tay mà thôi.

“Vị đại ca này, cầu anh buông tha tôi đi, đó là một hiểu lầm, đàn em nhà anh tôi cũng không thương tổn gì, ban nãy chỉ là nói giỡn, chỉ là nói giỡn mà thôi.” Tên đại ca kia thấy tình hình không ổn, nhanh chóng quỳ xuống cầu xin, trong miệng liên tục nói chỉ là hiểu lầm. Đương nhiên trong lòng gã đã nhớ kỹ phần cừu hận này trong tâm, chỉ cần tránh được một kiếp hôm nay, tương lai gã nhất định phải trả thù, nhất định phải triệt để làm nhục tên nhóc đó, mới có thể trút được mối hận trong lòng gã. Gã quy kết trận tai họa này do Tiêu Tử Lăng mang đến, cho rằng là cậu đã hủy cơ nghiệp tốt của gã.

“Nói giỡn? Tao đây muốn nói cho mày, tao rất không thích nói giỡn của mày.” Sở Chích Thiên làm sao sẽ nhìn không ra gã miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, đương nhiên cho dù gã thực sự ăn năn, Sở Chích Thiên cũng không định buông tha gã, muốn nhúng chàm người của anh có còn cần thiết phải sống sao?

Mặt Sở Chích Thiên không biểu cảm đi đến trước mặt gã, lấy tay ấn đầu của gã, trong miệng thấp giọng nói: “Có một số người, căn bản không phải người mày có thể nhúng chàm.”

Tên đại ca đó còn muốn cầu xin nguỵ biện vài câu, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Sở Chích Thiên lần nữa hừ lạnh một tiếng: “Thiên La Địa Võng!” Một Thiên La Địa Võng loại siêu nhỏ, năng lượng lại áp súc đến lớn nhất xuất hiện ở trên tay anh.

Chợt nghe thấy một tiếng kêu ngắn mà thê lương, mới vang lên đã tuyệt nhiên dừng lại, cả người tên đại ca kia cứ như vậy rõ ràng bị Sở Chích Thiên giật thành tro tàn.

Sở Chích Thiên lạnh lùng nhìn một màn này, lửa giận trong lòng rốt cục cũng bình ổn.

Lúc này, Sở Tiểu Thất cả người đầy máu tươi đi tới bên người Sở Chích Thiên, lạnh lùng trả lời: “Đã thanh lý xong.”

“Không tồi.” Sở Chích Thiên vỗ vỗ đầu của Sở Tiểu Thất, rất là hài lòng đối với việc nó giải quyết đám người tạp vụ xung quanh được nhanh chóng như vậy.

Tiêu Tử Lăng thấy thế phiền muộn đầy mặt nói: “Tiểu Thất, nhóc thế nào không để lại mấy tên cho anh, anh cũng muốn trút trút lửa giận a.” Nói đến đương sự cậu đây còn chửa có ra tay kìa.

Sở Tiểu Thất khinh bỉ nhìn anh ta một cái, còn đóng kịch cái gì, nó còn không biết anh ta đang đánh chủ ý quỷ gì sao? Không phải là vì chứng minh địa vị của anh ta ở trong cảm nhận của người hôn ước sao, lúc này thỏa mãn rồi đi, đắc ý rồi đi. Sở Chích Thiên quả nhiên rất coi trọng người hôn ước là anh ta, trực tiếp thanh trừ đối với hết thảy người muốn nhúng chàm Tiêu Tử Lăng, không có nửa điểm nương tay.

Được rồi, Sở Tiểu Thất cho rằng Tiêu Tử Lăng làm ra trận kịch này, là để kích thích Sở Chích Thiên, không thể không nói hiệu quả tốt siêu cấp. Trong đầu Sở Tiểu Thất hiện lên một màn ban nãy.

Khi Sở Chích Thiên đang chờ buồn chán, thì thấy một chiếc xe thương vụ nhanh chóng chạy tới, đương nhiên Sở Chích Thiên đối với chuyện không quan hệ với mình là nhấc không nổi hứng thú gì.

Chẳng qua chiếc xe thương vụ đó rất kỳ quái, chạy đến bên cạnh xe bọn họ lại chầm chậm ngừng lại, cửa sổ xe bên ghế phó lái mở ra, một người tuổi trẻ dùng thanh âm lo lắng hỏi: “Ban nãy có một thiếu niên tuổi tác rất nhỏ đi qua có phải đi cùng các vị hay không?”

Sở Chích Thiên nghe vậy kéo thấp vành nón của mình, lúc này mới quay đầu gật gật đầu với người thanh niên kia. Trong xe kia có thân ảnh của nữ nhân, khiến cho anh không tự chủ được làm ra động tác phản xạ này. Từ khi đàn em nhà anh luôn nói anh là ngựa giống, anh cũng rất thu liễm hành vi cử chỉ của bản thân, sẽ không đơn giản triển lộ dung mạo của anh, cố thể hiện việc nữ nhân tìm tới cửa không phải do người làm đại ca anh đây rêu rao. . .

Người thanh niên kia thấy Sở Chích Thiên gật đầu, vẻ mặt thả lỏng vội vàng nói: “Thiếu niên đó bị đám người kia bắt lại, tình hình rất không tốt, anh nhanh nghĩ biện pháp đi.”

Cái gì? Sở Chích Thiên vừa nghe lời này triệt để nổi giận, tên khốn nạn nào lớn mật như vậy, dám bắt người của anh.

Xe thương vụ kia thấy đã chuyển lời xong, không dừng lại nữa ngay lập tức lái rời khỏi hiện trường, bọn họ làm đến mức này đã là không dễ dàng, có một số việc tuyệt không phải bọn họ có thể nhúng tay, bọn họ duy chỉ hi vọng người này có thể dắt được thiếu niên kia an toàn thoát khỏi hiểm cảnh.

Sở Chích Thiên không quản hành tung của chiếc xe thương vụ kia, anh trước tiên khởi động xe, giẫm mạnh chân ga phi đến bên chỗ Tiêu Tử Lăng, biểu hiện lòng nóng như lửa đốt đó khiến cho Sở Tiểu Thất cảm nhận được khắc sâu địa vị của Tiêu Tử Lăng ở trong cảm nhận của Sở Chích Thiên.

Rõ ràng hai người đều rất coi trọng đối phương, vì sao còn phải đôi bên thăm dò đối phương chứ? Haiz ~ Thế giới của người lớn thực sự là khiến người ta rất khó hiểu.

Được rồi, Sở Tiểu Thất cho rằng các loại tiểu tam xuất hiện bên cạnh hai người đều là mấy kẻ râu ria do hai người đó rảnh rỗi tìm ra, tỷ như sự kiện bạch liên hoa của Sở Chích Thiên trước đó, cùng với sự kiện làm ấm giường hiện tại. . . Không thể không nói, Tiểu Thất thực sự rất biết liên tưởng với suy nghĩ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK