Tiêu Tử Lăng thấy Sở Chích Thiên long trọng lên đài, tuy rằng trong lòng có chút oán giận anh ta đa sự, cậu vốn định trực tiếp hạ thủ giải quyết những cặn bã thối nát đó, bất quá biểu hiện ra vẫn một bộ tôn kính, cậu cung kính cúi đầu nói: “Đội trưởng, chào!”
Tiêu Tử Lăng hiểu rõ trước mặt người ngoài nhất định phải giữ gìn quyền uy tuyệt đối của Sở Chích Thiên, tuyệt đối không thể không lớn không nhỏ như bình thường. Là một đàn em đắc lực đủ tư cách, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt bản phận của bản thân, không thể mất sự đúng mực của bản thân -- Tiêu Tử Lăng có một bộ hành vi chuẩn tắc của đàn em hạch tâm do bản thân lập ra.
Mặt Sở Chích Thiên lạnh lùng, anh từng bước một đi vào gian phòng, đi tới trước mặt Thạch Nhạc Quần, chỉ vài bước đường đơn giản như vậy, đã khiến cho Thạch Nhạc Quần tê liệt ngã xuống đất, mất khống chế tại chỗ. Sát khí không hề che giấu trên người Sở Chích Thiên, khiến cho gã hiểu rõ lần này gã chết chắc rồi.
“Kêu Thạch Nhạc Quần có phải không, ông còn lời gì muốn nói? Tôi cho ông một chút thời gian sau cùng cho ông để lại di ngôn ông muốn lưu lại.” Sở Chích Thiên lãnh đạm liếc nhìn Thạch Nhạc Quần trên mặt đất một cái, tuyên án kết cục của gã.
Thạch Nhạc Quần bò mạnh lên, phủ phục trên mặt đất, gã khóc rống chảy nước mắt nói: “Sở đội trưởng, Sở đội trưởng, xin tha tôi đi, tôi khẳng định sẽ thay đổi triệt để, lần sau không dám nữa.”
Sở Chích Thiên đột nhiên quay đầu nói với ngoài cửa: “Ra đi!”
Chỉ thấy ở cửa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, là Tần Thượng Phong. Ban nãy anh cảm giác thấy một luồng khí thế kinh khủng xuất hiện ở chỗ này, vì vậy lập tức dẫn đội chạy lại đây, không ngờ vậy mà là đội trưởng không có khả năng xuất hiện ở chỗ này đã tới.
Tần Thượng Phong cảm giác thấy đường nhìn băng lãnh như đao cắt của Sở Chích Thiên, mồ hôi lạnh không ngừng tỏa ra trên lưng, anh đi đến trước mặt Sở Chích Thiên, cúi đầu cung kính nói: “Đội trưởng!”
Sở Chích Thiên lạnh lùng nhìn anh ta một cái. Tuy rằng anh rất bất mãn doanh địa sẽ xuất hiện loại chuyện kiêu ngạo bá đạo này, nhưng vẫn hài lòng đối với việc Tần Thượng Phong có thể đúng lúc chạy tới, anh nói: “Dựa theo quy định của doanh địa mà làm.”
“Vâng!” Hai mắt buông rũ của Tần Thượng Phong hiện lên một tia khoái trá, anh nhanh chóng kêu đội viên bên người qua áp Thạch Nhạc Quần đi ra.
Thạch Nhạc Quần bị áp giải đi liều mạng giãy dụa nói: “Sở đội trưởng. Nhìn trên mặt mũi của ca tôi, tha tôi lần này. . . Sở đội trưởng, Sở đội trưởng. Tha mạng a. . .” Thanh âm thê lương rốt cục biến mất trong màn đêm.
Mà mấy người thức tỉnh theo Thạch Nhạc Quần tới, toàn thân run lên quỳ rạp xuống đất, bọn chúng sợ hãi chờ đợi tuyên án cuối cùng của Sở Chích Thiên.
“Về phần mấy người. . .” Sở Chích Thiên hơi hơi nhíu nhíu mày, tuy rằng kẻ cầm đầu đã đi, nhưng đám đồng lõa này cũng không thể không phạt, đáng tiếc, phải biết rằng người thức tỉnh hiện tại vẫn rất thưa thớt. Những người này chính là lực lượng trung kiên đối kháng tang thi. Bất quá Sở Chích Thiên sẽ không bởi vì bọn chúng là người thức tỉnh thì mở một tấm lưới, khi anh vừa định muốn nói hủy đi căn nguyên thức tỉnh của bọn chúng, Tiêu Tử Lăng đột nhiên mở miệng nói: “Đội trưởng, có thể để bọn họ làm tiên phong mở đường cho đoàn xe, qua vài trận chiến dịch nếu may mắn không chết. . .”
Tiêu Tử Lăng rất ác. Cậu muốn để cho bọn chúng chịu đủ sự giày vò của tử vong, để cho bọn chúng cảm thụ được khi sinh mệnh không được khống chế trong tay bản thân nữa sẽ là loại bất lực với tuyệt vọng như thế nào, thể hội cảm thụ thống khổ của những người mà trước đây bọn họ khi dễ.
Mấy người đó nào biết tâm lý hiểm ác của Tiêu Tử Lăng, cảm kích nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, mặt bọn chúng lộ vẻ kinh hỉ liên tục dập đầu nói: “Sở đội trưởng, chúng tôi nguyện ý làm tiên phong mở đường cho đoàn xe, chúng tôi nguyện ý tiếp nhận nghiêm phạt, xin Sở đội trưởng khai ân, xin Sở đội trưởng khai ân.”
Sở Chích Thiên như có chút đăm chiêu nhìn Tiêu Tử Lăng một cái. Suy nghĩ một chút phát hiện đề nghị này rất khả thi, liền chậm rãi gật đầu nói: “Cũng tốt, Tần Thượng Phong, đưa bọn chúng đi gặp Đổng phó đội, để cho cậu ta an bài!”
Tần Thượng Phong nhanh chóng đáp: “Vâng, Sở đội!” Nói xong lặng lẽ đưa cho Tiêu Tử Lăng một ánh mắt bội phục. Đề nghị này của Tiêu Tử Lăng quá tuyệt, tuyệt đối có thể chấn nhiếp một đám phần tử kiêu ngạo tự cho là có đặc quyền trong doanh địa.
Vì vậy, quân đoàn cảm tử khiến người ta sợ hãi xuất hiện ngay dưới một câu nói của Tiêu Tử Lăng, thành binh đoàn thiết huyết chấn nhiếp thiên hạ của căn cứ Lăng Thiên, kỳ thực nguyên nhân không sợ chết của những người đó chỉ có một, đó chính là liều mạng mới có cơ hội sống, mới có cơ hội bắt đầu một lần nữa, bằng không chờ đợi bọn họ chỉ có tử vong.
Ánh mắt Lý Dũng Quân Quỳ rạp trên mặt đất nóng rực nhìn nam nhân cường đại trước mắt này, đơn giản nói mấy câu đã quyết định được kết cục của những người đã khi nhục anh. Chỉ có nam nhân như vậy mới đáng giá anh đi theo, anh nắm chặt nắm tay mình, tín niệm trong lòng càng thêm kiên định.
Anh quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Lăng mang vẻ mặt cung kính, trong lòng không khỏi cảm thán: Không ngờ tới Tiêu Tử Lăng trước đây vẫn là tiểu đệ đệ cần người bảo hộ vậy mà đã trưởng thành đến loại tình trạng này, lại càng tiến vào tổ công kiên, tiểu đội thuộc về Sở Chích Thiên, có thể cận thân đi theo cậu ta, đội ngũ mà hết thảy cường giả đều hướng tới.
Có phải có một ngày anh cũng có thể gia nhập hay không?! Lý Dũng Quân nhịn không được hy vọng xa vời, trong lòng nóng rực một mảnh.
Rất nhanh Tần Thượng Phong đã dẫn người áp giải đám người Thạch Nhạc Quần đi, Tiêu Tử Lăng nhanh chóng buông đứa trẻ trong lòng xuống, đi đến trước mặt Lý Dũng Quân, thấp giọng hỏi: “Lý đại ca, anh không sao chứ.”
Lý Dũng Quân toét miệng rộng, đầy mặt lệ máu, mang theo sự vui sướng sống sót sau tai nạn cùng với sự thống khoái của tâm tư, anh cười nói: “Không chết được, Tiểu Lăng, đêm nay may nhờ em, còn có, cảm tạ Sở đội trưởng.” Lý Dũng Quân cảm kích nhìn thoáng qua Sở Chích Thiên đứng ở một bên.
Anh dưới sự nâng đỡ của Tiêu Tử Lăng, bò lên tựa nghiêng nghiêng bên tường, sự đau đớn toàn thân khiến cho anh thiếu chút nữa ngất đi, cho dù như thế anh vẫn lo lắng nói với Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Lăng, mau đi xem Tần Lãng một chút, em ấy bị đả thương. . .”
Tiêu Tử Lăng gật đầu, chạy tới kiểm tra Tần Lãng cùng với vợ của Lý Dũng Quân hôn mê ngã xuống đất. Vợ của Lý Dũng Quân chỉ bị kinh hách hôn mê, không bị thương gì, dưới sự trợ giúp của Tiêu Tử Lăng đang từ từ tỉnh lại. Ngược lại Tần Lãng bị nội thương nghiêm trọng, tình hình thập phần nguy cấp.
Tiêu Tử Lăng vừa thấy loại tình huống này, nhanh chóng xin giúp đỡ về phía Sở Chích Thiên: “Sở ca, hỗ trợ kêu đội chữa thương một chút, Tần Lãng nguy hiểm.”
Sở Chích Thiên liếc tên nhóc còn chưa tự giác kia, phân phó anh vậy mà đương nhiên như vậy, quả nhiên mình đối với cậu ta quá tốt rồi. Bất quá nghĩ lại bản thân trước đó có chút đuối lý, cũng thả cho cậu một con ngựa.
Anh tiếp nối thông tin, nói với đầu kia: “Cảnh Văn, kêu Nhất Long mang đội chữa thương đến nhà lầu số 203 đường Hòa Bình.” Chưa cho Trần Cảnh Văn cơ hội hỏi thăm, trực tiếp ngắt. Sở Chích Thiên không biết phải giải thích sao với Trần Cảnh Văn, lão đại anh đây vì sao sẽ buồn chán mà xuất hiện ở chỗ này.
Rất nhanh đội chữa thương đã đến, còn chưa tới nơi, đã nghe thấy Chân Nhất Long ở xa xa khẩn trương hô lớn: “Đội trưởng, đội trưởng, cậu bị thương chỗ nào?”
Sở Chích Thiên nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng đang ở một bên che miệng cười trộm một cái, đóng băng nguyên cả mặt. Đều là một đám e sợ thiên hạ không loạn, anh hừ lạnh một tiếng nói: “Ồn ào vớ vẩn cái gì, chỉ là một người sống sót của doanh địa bị thương.”
Chân Nhất Long đi tới trước mặt Sở Chích Thiên, thấy đội trưởng nhà mình vẹn toàn không tổn hao gì, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó nghe thấy còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, đội trưởng vậy mà gác thông tin của Trần phó đội, còn cần đội trị liệu ra mặt, khiến cho hậu cần bọn họ hoảng loạn một trận.
“Còn không tới xem xem người bị thương? Xem tôi làm gì?” Sở Chích Thiên đối mặt biểu tình khoa trương của Chân Nhất Long, hàn khí trên mặt càng đậm. Đầu của cái đám này đều mọc thế nào vậy, anh thế nào có thể bị thương chứ, lại nói chiến đấu có thể khiến cho anh bị thương, sẽ yên bình không gợn sóng như vậy sao? (Lão đại, anh quên còn có vụ ám sát)
Chân Nhất Long bị hàn khí của Sở Chích Thiên kinh hách nhanh chóng tránh ra, chạy tới chỗ Tiêu Tử Lăng gọi.
Anh nghiêm túc kiểm tra thân thể của Tần Lãng, vẻ mặt Tiêu Tử Lăng khẩn trương nhìn động tác của Chân Nhất Long, hy vọng nhận được tin tức tốt rằng Tần Lãng không có việc gì.
“May mắn, chỉ chịu chút nội thương, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Chút vết thương nhỏ đó đối với Chân Nhất Long mà nói căn bản không có độ khó nào, rất nhanh đã dùng dị năng chữa khỏi xuất huyết bên trong, giải quyết tai hoạ ngầm, chỉ cần Tần Lãng tu dưỡng tốt thêm một đoạn thời gian, thì lại có thể vui vẻ nhảy nhót.
Sau đó lại đi qua xem xem thương thế của Lý Dũng Quân, Lý Dũng Quân là người thức tỉnh, bản thân tự mang năng lực lành vết thương, Chân Nhất Long vừa kiểm tra đã biết không có gì nguy hiểm, nhưng vẫn dùng dị năng trị liệu một chút giúp anh ta, gia tốc sự phục hồi của Lý Dũng Quân.
“Đều không có việc gì, yên tâm đi.” Sự khẩn trương của Tiêu Tử Lăng khiến cho Chân Nhất Long biết mấy người này khẳng định có quan hệ với Tiêu Tử Lăng, vì vậy an ủi.
“Cảm tạ Nhất Long ca.” Tiêu Tử Lăng cảm kích nói.
Chân Nhất Long cười xua tay tỏ ý Tiêu Tử Lăng không cần khách khí, anh len lén liếc nhìn Sở Chích Thiên một cái, phát hiện cậu ta không chú ý tới bọn họ, liền dùng bờ vai khẽ đẩy Tiêu Tử Lăng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Em thế nào sai sử được đội trưởng vậy?”
Sở Chích Thiên cũng không có lòng tốt như vậy, tìm đội chữa thương cho những người sống sót bình thường không quen biết này, còn trực tiếp gác thông tin của Trần phó đội. Duy nhất có thể khiến cho Sở Chích Thiên làm như vậy, chỉ có Tiêu Tử Lăng trước mắt. Được rồi, Chân Nhất Long kỳ thực là một nam nhân rất buôn dưa lê.
Tiêu Tử Lăng đến giờ mới phát hiện, ban nãy hành vi của cậu có sự khác biệt, vậy mà trái với chuẩn tắc đàn em, không tự giác sai sử Sở Chích Thiên. Toàn thân cậu không ngừng tỏa ra mồ hôi lạnh, mình thực sự là quá sơ suất.
Tiêu Tử Lăng lấy tay lau mồ hôi trên trán vội vàng giải thích: “Không có không có, là đội trưởng thấy em quá lo lắng, hơn nữa tâm tình của đội trưởng đêm nay không tồi, vì vậy quá thiện tâm, ừm, kết quả của quá thiện tâm.” Nói như vậy chắc hẳn có thể lừa bịp được qua cửa ải nhỉ.
Chân Nhất Long hồ nghi liếc liếc Tiêu Tử Lăng một cái, trong miệng em ấy nói chính là Sở đội trưởng sao? Sở đội trưởng có thiện tâm? Vì sao anh theo lâu như vậy mà cho tới bây giờ chửa từng phát hiện chứ? Anh nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ đội trưởng uống lộn thuốc?” Chỉ có khả năng này mới có thể giải thích được sự bất thường đêm nay của Sở Chích Thiên.
Miệng Tiêu Tử Lăng giật một cái, cái gì mà uống lộn thuốc, là ăn lộn thịt kho tàu thì có. . . Nhớ lại thịt kho tàu của cậu, Tiêu Tử Lăng liền ‘thươn tâm’ a.
Sở Chích Thiên đứng ở cửa nghe thấy đối thoại của hai người triệt để câm nín, chẳng lẽ hai người đó coi anh là đồ giả sao? Vậy mà buôn dưa lê ngay trước mặt anh. . . Còn có, Tiểu Lăng a, cậu tìm một lý do cũng phải đáng tin chút chứ. Thiện tâm? Sở Chích Thiên không cho rằng bản thân có thứ đó.
Sở Chích Thiên thực sự nghe không nổi nữa đặt nắm tay ở bên miệng, hung hăng ho khan một cái, nhắc nhở hai người phía sau thu liễm một chút.
Tiếng ho khan này để cho hai người nhất thời im tiếng, không dám nói thêm nữa, cũng để cho Tiêu Tử Lăng âm thầm may mắn tránh được sự truy vấn của Chân Nhất Long, khó tránh khỏi vứt một ánh mắt cảm kích về phía Sở Chích Thiên.
Lão đại thực sự là đắc lực, thời điểm mấu chốt biết giải vây cho cậu (Lão đại nhà cậu là nghe không nổi nữa mới ra mặt, hổng có tốt đẹp như cậu nghĩ đâu)!