Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tạ lão sư nói, đối ngoại trót lọt là được rồi, đối nội để cho chúng ta tự mình nắm chắc.” Mặt Tiêu Tử Lăng đỏ đỏ trả lời, cậu nghĩ lại lúc huấn luyện, mấy cô gái kia thế mà cho bọn cậu tham quan học tập một quyển bảo điển mà các cô cất giấu, lượng lớn hình ảnh tình sự giữa nam nam trong đó khiến cho Trần Cảnh Văn xù lông tại chỗ, cũng khiến cho cậu xấu hổ vô cùng. Lúc đó bọn cậu lại không thể giải thích bọn cậu chỉ giả làm tình nhân, căn bản không phải loại mà các cô nghĩ, loại thực chiến này căn bản không cần phải học tập.

“Tự mình nắm chắc sao?” Ánh mắt Sở Chích Thiên thâm trầm, dường như bên trong có một ngọn lửa ngầm đang thiêu đốt, anh đột nhiên đặt cả người Tiêu Tử Lăng lên trên giường, tay kia bắt đầu cởi cúc áo sơmi của Tiêu Tử Lăng.

Lông tơ cả người Tiêu Tử Lăng dựng đứng, cảm thấy sắp xảy ra việc lớn, vội vã bắt lấy bàn tay to kia, cầu xin: “Sở ca, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta quân tử động khẩu không động thủ, không động thủ.” Vẻ khẩn cầu không hề che giấu, hy vọng lão đại nhà mình thả cậu một con ngựa.

“Tiểu Lăng, nếu như không làm được, vậy cậu cứ ở lại chỗ này đi.” Sở Chích Thiên quả nhiên dừng động tác, nhưng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói.

Ách? Sở Chích Thiên nói lời này là có ý gì? Cả người Tiêu Tử Lăng mờ mịt.

Nhìn ra Tiêu Tử Lăng không hiểu, Sở Chích Thiên bất đắc dĩ cào cào mái tóc bạc của mình, thở dài nói: “Cậu cho rằng chỉ cần biểu hiện thân mật ở bên ngoài là được rồi sao? Trong căn cứ đó, tôi tin tưởng địa phương an bài cho chúng ta ở lại khẳng định sẽ có giám thị, làm bạn gái thân mật của tôi, chẳng lẽ buổi tối chỉ an ổn ngủ mà không làm cái gì?”

Tiêu Tử Lăng phản ứng lại, Sở Chích Thiên tiếp tục nói: “Vì vậy chúng ta nhất định phải làm chút gì đó, mới có thể khiến cho bọn họ triệt để yên tâm các cậu.”

“Thế nhưng, như vậy không phải sẽ bị người khác biết em là nam nhân sao?” Tiêu Tử Lăng biết mình sẽ phải lõa thể, thế mà nghĩ đến đầu tiên lại là giới tính của mình có thể bại lộ hay không, mà không phải lo lắng vấn đề trinh tiết. . . Được rồi, Tiểu Lăng là một đứa trẻ thuần khiết trì độn, chúng ta không thể yêu cầu cậu quá cao.

“Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu che giấu, tuy rằng sẽ không làm đến một bước sau cùng, nhưng sự thân thiết tất yếu vẫn phải tiến hành. Tiểu Lăng, cậu có thể tiếp nhận không?” Vẻ mặt Sở Chích Thiên rất nghiêm túc, anh sợ Tiêu Tử Lăng không tiếp nhận được hành động việc làm của anh mà chán ghét anh.

Tiêu Tử Lăng cau mày quấn quýt, vốn tưởng rằng biểu hiện bên ngoài đạt tiêu chuẩn là được rồi, không ngờ tới buổi tối ở trên giường còn phải diễn kịch. Hơn nữa còn là việc giường chiếu yêu cầu cao độ, then chốt nhất bạn diễn của cậu còn là một nam nhân, nếu như nữ nhân cậu nghĩ chắc hẳn sẽ không cự tuyệt. Nam nhân thì. . . Quấn quýt nhất chính là mình còn phải diễn bên bị đè, điều này làm cho đại thúc có tuổi tác tâm lý 35 trong lúc nhất thời không tiếp nhận được.

“Nếu như không cách nào tiếp nhận, tôi nghĩ vẫn nên tìm Giang Khinh Ngữ đi, tôi nghĩ cô ta hẳn sẽ không cự tuyệt.” Sở Chích Thiên tiếc nuối nói, nói thật ra làm loại chuyện này với Tiểu Lăng anh cam tâm tình nguyện, nhưng Giang Khinh Ngữ. . . Được rồi, anh vẫn luôn bị Tiêu Tử Lăng nói là ngựa giống, thế mà có chút kháng cự đối với loại nữ nhân đó.

Giang Khinh Ngữ? No! Tiêu Tử Lăng vừa nghe thấy tên này thì cả người kích động. Cậu thế nào có thể cho nữ nhân đó thuận lợi leo lên giường của Sở Chích Thiên chứ? Hơn nữa còn là vì cậu mà ra? Thế này quả thực là đang lấy sinh mệnh của cậu ra đùa giỡn.

Tiêu Tử Lăng ở dưới áp lực liên quan đến tánh mạng, quả quyết từ bỏ tự tôn, chỉ cần có thể sống sót, bị nam nhân đè thì có gì, huống hồ chỉ là phối hợp diễn kịch, cũng không phải thực sự bị đè, mình quấn quýt cái gì chứ? Chưa thấy qua những diễn viên điện ảnh trước mạt thế vì để diễn hay, sắm vai đồng tính luyến ái trên giường gì gì đó đều không chùn bước, vẫn diễn ra được có sắc có hình sao, mình vốn phải giả nữ nhân, nhất định phải chuyên nghiệp như những diễn viên đó, không thể thấy khó liền lùi bước, nhất định phải làm.

Tiêu Tử Lăng cổ động cho bản thân xong kiên định nói: “Sở ca, không có việc gì, em có thể làm được, Giang Khinh Ngữ các loại gì gì đó Sở ca anh nghĩ cũng đừng nghĩ. . .” Cậu nghiến răng nghiến lợi vẻ mặt ghét bỏ sờ mặt Sở Chích Thiên nói, “Sở ca muốn ngựa giống sao? Em ghét nhất nam ngựa giống, vì vậy sẽ không cho Sở ca anh cơ hội đó.”

Nghe thấy lời nói bị chọc tức giận của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên cười trầm, miệng giương giương, tiếp theo liền cúi đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn luôn thích nói anh ngựa giống kia.

Tiêu Tử Lăng nhìn đã hiểu câu nói mà Sở Chích Thiên chưa nói ra tiếng kia ―― Như cậu mong muốn!

Ách? Vì sao Sở ca sẽ nói như cậu mong muốn? Cậu mong cái gì? Tiêu Tử Lăng chả hiểu mô tê gì những lời này của Sở Chích Thiên, cậu vừa định há mồm để hỏi rõ, lại để cho Sở Chích Thiên có cơ hội có thể thừa dịp, cái lưỡi linh hoạt thừa cơ tiến vào trong miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi cậu, nụ hôn kịch liệt khiến cho thần trí của Tiêu Tử Lăng thoáng cái chạy sạch, nghi vấn các loại gì đó hoàn toàn không còn.

Sở Chích Thiên hôn rất nhiệt liệt, tuyệt không lãnh đạm như tính cách vốn dĩ của anh, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng có chút váng vất, khó tránh khỏi trong óc nghi hoặc có phải lão đại nhà mình có hai tầng tính cách hay không, biểu hiện trên giường với dưới giường hoàn toàn khác biệt? Nói đến cùng ngoại trừ hôn lưỡi tiến hành vì làm cho Sở Chích Thiên buồn nôn lần trước, cậu còn chưa từng hôn nồng nhiệt như thế.

Bạn gái? Tiêu Tử Lăng cũng muốn tìm, chẳng qua cô gái xấp xỉ tuổi cậu thì hoặc là coi cậu như em trai, hoặc là có ý đồ bất lương, mà tiểu loli xấp xỉ vẻ ngoài của cậu, Tiêu Tử Lăng lại không dám hạ thủ, cảm giác đó thực sự là quá tội nghiệt, tuổi tác tâm lý của cậu đã rất thành thục thật đúng là làm không được việc độc ác tàn phá thiếu nữ vị thành niên. Điều đó cũng khiến cho kinh nghiệm của cậu ở phương diện này bằng không, rất nhanh Tiêu Tử Lăng đã bỏ mũ vứt giáp giơ tay đầu hàng ngay trong nụ hôn kịch liệt của Sở Chích Thiên. Giữa lúc Tiêu Tử Lăng cho rằng mình sẽ trở thành nam nhân đầu tiên bị nam nhân hôn nồng nhiệt hít thở không thông mà chết, Sở Chích Thiên rốt cục cũng tha cho cậu.

Chỉ thấy lúc này cả người Tiêu Tử Lăng tê liệt ngã trên giường, hai mắt mê ly thở dốc từng hơi từng hơi, hai tay cậu bị một tay của Sở Chích Thiên đè ở đỉnh đầu, đôi môi bởi vì nụ hôn kịch liệt mà có vẻ hơi sưng hồng nhuận, một màn dụ hoặc hồn nhiên tự nhiên thành hình này khiến cho ánh mắt Sở Chích Thiên rất phức tạp, vẻ mặt mơ hồ có chút giãy dụa.

Tiếp tục hay là dừng lại? Hai ý nghĩ đang đối kháng trong lòng Sở Chích Thiên, lý trí nói cho anh thu tay lại đi, tiếp tục như vậy có thể sẽ xảy ra chuyện, nhưng nhiệt độ thân thể với dục vọng lại thành thực kể ra nhu cầu của anh.

Anh chỉ là vì giúp Tiêu Tử Lăng, vì chỉ đạo cậu làm một bạn gái thân mật xứng chức như thế nào, có một số động tác nhất định phải làm, anh chỉ là muốn làm đến điểm đó. Sở Chích Thiên rốt cục cũng tìm được lý do thuyết phục lý trí bản thân, vì vậy anh lần nữa cúi đầu, môi nhẹ nhàng dán vào đôi môi hồng nhuận đã bị anh thưởng thức qua kia.

Tiêu Tử Lăng không biết sự giãy dụa của Sở Chích Thiên, thật vất vả mới lấy được không gian hô hấp, lại phát hiện Sở Chích Thiên lần nữa dán vào miệng cậu, điều này làm cho cậu vô ý thức muốn nói chuyện kháng nghị, miệng vừa mới mở, một cái lưỡi linh hoạt lần nữa khuấy vào, lại một lần nữa lâm vào thế giới váng vất kia.

Bất quá lần này Sở Chích Thiên tuyệt không hôn kéo dài như lần trước, rất nhanh đã thả cậu ra, chậm rãi dời địa bàn, Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy nụ hôn của Sở Chích Thiên từ môi cậu đi xuống, cằm, cổ, ngực. . .

Ách? Ngực? Không phải cậu mặc áo sơmi sao? Cúc áo cài rất quy củ nha. . . Thần trí của Tiêu Tử Lăng thoáng cái trở về, mới phát hiện cúc áo sơmi của cậu đã bị Sở Chích Thiên cởi ra toàn bộ, lúc này đang xích loã ở trước mắt Sở Chích Thiên. Tiêu Tử Lăng thoáng cái cảm thấy xấu hổ, cả người trở nên đỏ bừng, nóng đến mức đầu sắp bốc khói.

Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng đang bốc hơi, nhịn không được cười nhẹ, đột nhiên phát hiện đùa Tiêu Tử Lăng như vậy cũng khiến cho anh rất thỏa mãn, vì vậy bàn tay to cực nóng vốn vẫn luôn lưu luyến vuốt ve nơi eo lưng chậm rãi bò lên, sau cùng đi tới ngực cậu, ác liệt ma sát điểm nhỏ nào đó trước ngực.

Động tác của Sở Chích Thiên khiến cho mặt của Tiêu Tử Lăng trở nên phấn hồng phấn hồng, cậu dùng sức giãy thoát cánh tay bị ngăn chặn, một phen túm lấy bàn tay to ác liệt của Sở Chích Thiên, ánh mắt ướt át át truyền qua ý tứ cầu xin, xin lão đại nhà mình đừng trêu chọc cậu ác liệt như thế.

Sở Chích Thiên thấy loại biểu tình đáng thương ủy khuất này của Tiêu Tử Lăng, không biết vì sao một luồng ý nghĩ muốn tàn sát bừa bãi dâng lên, ánh mắt của anh u ám vô cùng, thâm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng. Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên nhìn mà trong lòng hốt hoảng, cậu phát hiện Sở Chích Thiên trên giường căn bản không phải là Sở Chích Thiên mà cậu quen, cảm giác anh ta cho cậu rất nguy hiểm, thật giống như đối mặt một con mãnh thú cắn người, chỉ cần cậu có một chút vọng động, sẽ bị vô tình cắn nuốt.

Sở Chích Thiên rốt cục nhắm hai mắt, khi lần nữa mở mắt, cảm giác luồng nguy hiểm kia dường như đã biến mất, điều này làm cho trái tim căng thẳng của Tiêu Tử Lăng được thả xuống, cậu biết mình đã vượt qua được nguy cơ.

Sở Chích Thiên day day mi tâm, có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Như vậy cũng không được sao? Tiểu Lăng, cậu như vậy kêu tôi tiếp tục hạ thủ như thế nào? Xem ra vẫn phải tìm Giang Khinh Ngữ. . .”

Lần nữa nghe thấy cái tên đáng ghét Giang Khinh Ngữ đó, Tiêu Tử Lăng vốn tâm cảnh giác rất nặng thoáng cái khó chịu, cậu vội vã ngồi dậy, hai tay trực tiếp quấn lên cổ Sở Chích Thiên, kéo anh qua, dùng miệng mình ngăn lại môi Sở Chích Thiên. Tiêu Tử Lăng cậu tuyệt đối sẽ không thua nữ nhân đó, ừ, về mặt diễn kịch mà nói.

Sự chủ động của Tiêu Tử Lăng dường như đã đánh vỡ cái gì đó, Sở Chích Thiên phản ứng rất kịch liệt, anh trực tiếp ấn Tiêu Tử Lăng lên giường lớn bạch ngọc, vào lúc Tiêu Tử Lăng không chú ý, áo sơmi đã bị cởi ra, cuốn lấy hai tay Tiêu Tử Lăng đặt trên đỉnh đầu cậu. Lúc này Tiêu Tử Lăng đã ở vào trạng thái mơ hồ, chỉ có thể bất lực nằm trên giường, tùy ý Sở Chích Thiên loay hoay. Tên ngố tình dục không biết sống chết pk với đại thần, kết cục chính là như vậy.

Nụ hôn của Sở Chích Thiên đi xuống từng chút, khi bờ môi của anh sát qua điểm nhỏ nào đó nơi ngực Tiêu Tử Lăng, toàn thân Tiêu Tử Lăng thế mà phát run, Sở Chích Thiên nhận thấy được Tiêu Tử Lăng động tình, khóe miệng treo lên một nụ cười tà mị, anh ngẩng đầu khẽ cười nói: “Như vậy mà đã khiến cho cậu chịu không nổi rồi? Tiểu Lăng, loại biểu hiện này không giống một bạn gái thân mật, nữ nhân có kinh nghiệm sẽ không biểu hiện kém như thế.”

Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời nói của Sở Chích Thiên vừa xấu hổ vừa phiền muộn, cậu đúng thật là không biết thân thể cậu lại mẫn cảm như vậy, Sở Chích Thiên chỉ vừa mới bắt đầu, cậu đã nóng không chịu được, phía dưới đã có phản ứng, nếu lão đại không hài lòng, vậy có phải cậu sẽ phải tiến hành luyện tập lại hay không? Vì vậy cậu đỏ mặt hỏi: “Vậy có nên tìm người luyện tập thêm không?”

Lời nói của Tiêu Tử Lăng khiến cho ánh mắt của Sở Chích Thiên rất âm u, sự nguy hiểm vốn biến mất lần nữa cuồn cuộn dâng trào, anh lạnh lùng thốt: “Không cần, có đại ca ở đây Tiểu Lăng không cần tìm người khác, tôi sẽ khiến cho cậu quen những việc này. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK