Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóa của kho lạnh thiết trí mật mã, bất quá loại râu ria này đương nhiên sẽ không viết ở trên tư liệu quan trọng. Tuy rằng Tiêu Tử Lăng vẻ mặt mong đợi nhìn Sở Chích Thiên, hy vọng lão đại nhà mình cuồng ấn một trận như dĩ vãng, nhẹ nhàng giải quyết việc này.

Một câu đáp lại lạnh lùng của Sở Chích Thiên đánh nát kỳ vọng của Tiêu Tử Lăng: “Bạo lực phá cửa.” Sự thực chứng minh, lão đại cũng không phải vạn năng nha.

Tiêu Tử Lăng liếc lão đại nhà mình một cái, đường nhìn mang theo khinh bỉ đó khiến cho trên mặt Sở Chích Thiên có chút phát nóng, Sở Chích Thiên có chút xuống không được đài trừng nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, lạnh lùng nói: “Còn chưa động thủ?”

A? Để cậu lên? Tiêu Tử Lăng nhất thời bị mèo ngậm đi đầu lưỡi, á khẩu không trả lời được. Lão đại, anh đang trả thù tôi! Anh khẳng định đang trả thù tôi!

Tiêu Tử Lăng nhìn ngang nhìn dọc một phen, sau cùng ngẩng mặt nhìn lên trên nói một câu: “A. . . Không biết người bên trên có tìm chúng ta hay không a!” Nhắc nhở lão đại nhà mình, để cho cậu lên, vậy thời gian sẽ không nói trước được a.

Sở Chích Thiên phiền muộn, tên nhóc này giẫm trúng nhược điểm của anh, thời gian chính là thứ bọn họ khan hiếm nhất. Anh nghẹn khuất tiến lên, một đạo điện lưu mãnh liệt trong tay trực tiếp hòa tan khóa cửa của kho lạnh.

Crack! Một tiếng giòn vang, khóa cửa đã bị phá hư, Sở Chích Thiên kéo cửa ra, một luồng hàn khí nồng đậm nhào tới trước mặt.

Hai người nhìn nhau một cái, Sở Chích Thiên tỏ ý Tiêu Tử Lăng theo anh, lúc này mới cẩn thận bước vào kho lạnh. Tuy rằng trong Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng không có phát hiện thân ảnh của tang thi, bất quá cũng không thể thả lỏng cảnh giác, trên đời này còn có rất nhiều thứ không biết đến tồn tại, có lẽ có một số có thể miễn dịch sự điều tra của Linh Nhãn.

Tòa kho lạnh này phi thường lớn, các loại thức ăn tươi mới đông lạnh chất đầy toàn bộ kho lạnh, xem ra trước khi ngày diệt vong giáng lâm, căn cứ vừa vặn bổ túc vật tư.

Đối mặt nguyên liệu nấu ăn đầy ăm ắp, Tiêu Tử Lăng thèm nhỏ dãi ba thước, cậu thực hận không thể chuyển toàn bộ những thứ này vào trong không gian của mình. Đáng tiếc. . . Sở Chích Thiên đáng hận kia a! Cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn những thức ăn đó cứ như vậy bị Sở Chích Thiên thu vào trong túi.

Có lẽ ánh mắt ai oán của Tiêu Tử Lăng quá mức cường liệt, Sở Chích Thiên quay đầu lại nghi hoặc hỏi: “Tiểu Lăng, có việc?”

“Ăn không được a ăn không được.” Tiêu Tử Lăng trả lời hữu khí vô lực. Bị Sở Chích Thiên thu vào, bằng với không còn, trừ phi ngày nào đó Sở Chích Thiên đồng ý nói cho người khác anh ta có dị năng không gian.

Sở Chích Thiên đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tiêu Tử Lăng, anh nhìn nhìn vật tư trước mắt, có chút chần chừ nói: “Nếu không, tôi trước tiên không thu, lần sau sau khi mang đội viên tới rồi thu thập?”

“Không muốn!” Tiêu Tử Lăng phản ứng rất kịch liệt, ai biết đến lúc đó mấy thứ này còn có thể ăn được hay không, dù sao cậu biết, lần này chính yếu vẫn là thu máy phát điện nơi đây, không có máy phát điện kho lạnh liền không có biện pháp hoạt động, tin tưởng mấy thứ này rất nhanh sẽ hư mất.

Sở Chích Thiên cũng hiểu rõ điểm ấy, anh bắt đầu quấn quýt, có vật tư cả một không gian, lại không có biện pháp lấy ra, đây cũng là một loại thống khổ.

Tiêu Tử Lăng nhụt chí nói: “Sở ca, trước tiên thu đi, chúng ta nghĩ biện pháp sau, thực sự không còn biện pháp, thì hai chúng ta liền lén nấu.” Câu sau cùng, ánh mắt lóe sáng lóe sáng.

“Ai nấu?” Sở Chích Thiên khinh miệt hừ nhẹ một chút, tên nhóc này chỉ biết nghĩ mù.

“Em a, em biết a!” Tiêu Tử Lăng kích động, đây thật đúng là một ý kiến hay a, có mỹ thực ăn còn có thể thuận tiện hối lộ lão đại nhà mình. Trên sách không phải từng viết qua sao, muốn lấy được tâm của ai trước hết phải chinh phục dạ dày của người đó. . . Tuy rằng đặt những lời này ở chỗ này có chút không thỏa đáng, nhưng hiệu quả chắc hẳn không kém. Tiêu Tử Lăng vẫn rất có lòng tin đối với tài nấu ăn của bản thân.

“Cậu?” Sở Chích Thiên xem xét liếc nhìn Tiêu Tử Lăng một cái, trong mắt tràn đầy không tin. Đang khi nói chuyện, những thứ trong kho lạnh đã bị Sở Chích Thiên thu toàn bộ vào không gian.

“Hắc hắc, lần sau có cơ hội sẽ nấu vài món ăn cho Sở ca.” Tiêu Tử Lăng mặt mày rạng rỡ, đây lại là một thủ đoạn đạt được niềm vui của Sở Chích Thiên, trước đây thế nào lại quên.

Sở Chích Thiên vốn muốn trực tiếp cự tuyệt, dù sao cơm nước của tiểu đội đều là hậu cần cung ứng tập thể, làm sao đến phiên Tiêu Tử Lăng nấu cơm, bất quá thấy vẻ mặt hưng phấn của Tiêu Tử Lăng, anh ma xui quỷ khiến gật đầu nói: “Về sau có cơ hội sẽ nếm thử.”

Câu trả lời của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng càng thêm hưng phấn, cậu bắt đầu đốc thúc tốc độ của Sở Chích Thiên, cậu thực hận không thể lập tức đi xuống nhà bếp nấu món ăn bản thân thích nhất, thịt kho tàu kia, giò heo tương kia. . . Nước bọt đều sắp nhỏ xuống rồi.

Sở Chích Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, thực sự là một đứa con nít, đối với ăn chính là không có sức chống cự.

Vì vậy hai người bọn họ rất nhanh chạy về phía mục tiêu kế tiếp.

Tìm kiếm máy phát điện không phải quá thuận lợi, đi mấy điểm đều không phải, hiện tại là chỗ sau cùng, nếu còn không phải nữa, bọn họ chỉ có thể lui ra ngoài trước, dù sao hai giờ đã qua, bọn họ không thể biến mất quá lâu.

May mắn, chỗ sau cùng chính là mục đích của chuyến này, Sở Chích Thiên không chút khách khí thu toàn bộ hết thảy máy phát điện, máy phát điện dự bị, còn có một số tấm năng lượng mặt trời các loại vào không gian, Tiêu Tử Lăng đã tính qua, chỉ những thứ ngày hôm nay Sở Chích Thiên thu, đã chiếm cứ không gian gần nghìn thước vuông, có thể thấy được không gian của Sở Chích Thiên là siêu cấp lớn.

Hai người dựa theo đường cũ quay về, khi sắp đến cửa vào, một tiếng gào dài kinh thiên vang lên ở góc nào đó của căn cứ.

“Không tốt, chạy mau!” Sắc mặt của Sở Chích Thiên đại biến, khí thế này tuyệt đối không ít hơn cấp bốn, trong khoảng thời gian này tang thi cấp cao thực sự là tầng tầng lớp lớp.

Hai người nhanh chóng chạy về phía cửa, tiến vào thông đạo, Sở Chích Thiên cấp tốc ấn xuống nút ấn, một cánh cửa sắt cực đại nện xuống. . . Trong nháy mắt đó, Sở Chích Thiên thấy được con tang thi cấp cao kia, một bộ quân phục rách nát treo ở trên người, nửa khuôn mặt đã nhìn không ra được nữa, hai tay nó chống đất, hai chân đạp mãnh liệt, cấp tốc chạy tới, nếu không phải đường nhìn của Sở Chích Thiên có tiến hóa nhất định, sợ rằng nhìn không thấy thân ảnh của nó.

Cửa sắt rớt rất đúng lúc, ngay khi tang thi sắp công kích đến Sở Chích Thiên, cửa sắt đã ngăn cản con tang thi đó.

Cho dù như thế, một tiếng rung động kịch liệt, khiến cho hai người trong thông đạo bị đánh bay đi, lần lượt ngã xuống trên mặt đất.

Tiêu Tử Lăng nhanh chóng bò lên, rút đường đao phía sau nắm ở trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa sắt vẫn còn rung động kia, tang thi không cam lòng thức ăn của nó cứ như vậy đào tẩu, vẫn chưa từ bỏ ý định công kích tới cánh cửa lớn kia, hy vọng có thể đập tan nó.

Bởi vì Sở Chích Thiên gần cửa nhất, trùng kích anh chịu lớn nhất, ho khan vài cái, lúc này mới đứng lên: “Nhanh chóng đi, tên này là tiến hóa song hệ lực lượng tốc độ, lực công kích này tuyệt đối không phải tang thi cấp bốn bình thường.”

Hai người không dám dừng lại, dù sao ai cũng không biết cánh cửa sắt này có thể chống chịu được sự phá hư cự lực của con tang thi đó hay không, nếu như thực bị phá hủy, bọn họ ngay cả muốn khóc cũng không kịp. Khi hai người rời đi không quên đóng hết thảy thông đạo, con quái vật đó vẫn nên ở trong căn cứ thì tương đối an toàn hơn.

Hai người rốt cục thấy lại ánh mặt trời, lúc này mới thở dài một hơi, nhìn nhau cười, có loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn. Phỏng đoán khi bọn họ giết chết tang thi xung quanh kho lạnh, con tang thi cấp bốn đó đang trong ngủ gật. . .

Lúc này, chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân lại đây, đầu cùng đường nhìn, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện: “Sở ca, rốt cục đã tìm được các anh.” Chính là Đổng Hạo Triết.

Sở Chích Thiên thở dài một hơi, trở về rất đúng lúc.

Lấy ra sơ đồ xưởng quân công Tiêu Tử Lăng vẽ, Sở Chích Thiên giao cho Đổng Hạo Triết nói: “Đây là sơ đồ chúng tôi vừa mới vẽ xong, cậu dựa theo cái này thiết trí cảnh giới, an bài nhân viên tuần tra.”

Đổng Hạo Triết vốn còn nghi hoặc Sở Chích Thiên thế nào mang theo Tiêu Tử Lăng tới nơi này, thấy phần bản vẽ này anh liền hiểu rõ, chỉ có tốc độ cộng thêm suy đoán tinh thần lực mới có thể mò thấu được địa hình xưởng quân công nhanh chóng như thế.

“Đã biết, Sở ca.” Đổng Hạo Triết nhận được nhiệm vụ mới nhanh chóng phân phó tổ viên bên người thông tri đội viên khác tập hợp.

Sở Chích Thiên chờ Đổng Hạo Triết phân phó xong, lúc này mới tiếp tục nói: “Nơi đây liền giao cho cậu, tôi với Tiểu Lăng rời đi trước.”

“Yên tâm, Sở ca, nơi đây cứ giao cho tôi.” Đổng Hạo Triết một bên trả lời một bên theo Sở Chích Thiên đi về phía cửa chính xưởng quân công.

Trên nửa đường, Đổng Hạo Triết kéo kéo Tiêu Tử Lăng, tỏ ý cậu đi chậm một bước.

Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ nhìn anh một cái, lập tức liền chầm chậm lại, kéo ra cự ly với Sở Chích Thiên.

Đổng Hạo Triết dùng thanh âm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, mang theo một mạt ranh mãnh nói: “Thế nào trên người em với Sở ca đều có một tầng bụi a?”

Đây là ý tứ gì? Tiêu Tử Lăng khinh bỉ nhìn Đổng Hạo Triết một cái, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn cả giận nói: “Chẳng lẽ anh cho rằng vẽ bản đồ có thể vẽ trên không? Em với Sở ca phải thay phiên nhau nằm úp sấp trên mặt đất vẽ đấy.” Thanh âm vang dội, tin tưởng khẳng định Sở Chích Thiên ở phía trước có thể nghe thấy, kính nhờ, lão đại, nhanh nhanh tiêu diệt chứng cứ đi.

“Nga?!” Đổng Hạo Triết cười, Sở Chích Thiên sẽ nằm úp sấp trên mặt đất vẽ? Đó còn là Sở Chích Thiên mà anh quen biết sao?

Trán của Sở Chích Thiên ở phía trước rớt xuống một giọt mồ hôi lạnh, chẳng lẽ tên nhóc này không biết nói lời này không có biện pháp lừa gạt được Đổng Hạo Triết sao, tên đó quá hiểu rõ mình.

Tiêu Tử Lăng vừa nói ra, đã biết không ổn, bất quá cậu còn muốn tận lực bù đắp một chút: “Sở ca đương nhiên không muốn, bất quá hừ hừ. . .” Được rồi, biên không nổi nữa, nói liền nói phân nửa, các anh tự mình đi bổ não đi.

Đổng Hạo Triết quả nhiên bổ não, Sở Chích Thiên là bị Tiêu Tử Lăng đẩy ngã? Hay là hai người làm chuyện gì cần thiết lăn một thân bùn? Được rồi, cái tên này càng nghĩ càng lệch, đôi mắt lóe sáng lóe sáng, nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng muốn nhìn ra một kết quả.

Tiêu Tử Lăng bị Đổng Hạo Triết nhìn chăm chú làm cho trong lòng sợ hãi. Phắc, Đổng phó đội cũng không phải một người dễ ứng phó, còn chờ cái gì, nhanh nhanh chuồn đi. Tiêu Tử Lăng nghĩ liền làm, vội vã đẩy nhanh bước chân, đuổi theo Sở Chích Thiên, cậu cũng không tin Đổng Hạo Triết dám truy vấn ở trước mặt Sở Chích Thiên.

Quả nhiên, Đổng Hạo Triết đuổi theo không nói gì thêm, một đường tiễn bọn họ ra cửa chính.

Nhìn Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng lên xe, rời khỏi xưởng quân công, Đổng Hạo Triết cười hắc hắc một tiếng, phất phất địa đồ trong tay, thấp giọng tự nói: “Vẽ bản đồ sao? Sợ rằng không đơn giản như vậy đâu.”

Hai người bọn họ khẳng định có bí mật không thể cho ai biết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK