Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Tiêu Tử Lăng tuyệt không phát hiện trận chiến đấu kịch liệt của cậu cùng với tang thi đã dẫn tới sự chú ý của người khác, đặc biệt là Sở Chích Thiên mà cậu tâm tâm niệm niệm muốn làm đàn em.

Cậu vừa mới phát hiện tang thi ở dưới trạng thái Linh Nhãn, trên người nó vậy mà có mấy điểm nhỏ màu tím đang chớp sáng. Đặc biệt là yết hầu kẹt đường đao, điểm tròn màu tím ở chỗ đó lớn nhất rõ ràng nhất cũng sáng nhất. Điều này là không tồn tại dưới trạng thái Linh Nhãn vốn có.

Chẳng lẽ điểm màu tím đại biểu nhược điểm của con tang thi này? Trán, yết hầu, xương thắt lưng, tổng cộng ba chỗ, Tiêu Tử Lăng quyết định thử công kích điểm tròn màu tím đó một chút, nếu có hiệu quả đúng như cậu suy nghĩ, vậy có thể xác định một công năng của mắt phải là điều tra phân tích nhược điểm của vật thể.

Công kích nhất định phải có vũ khí, mà vũ khí duy nhất của Tiêu Tử Lăng lại đang kẹt trên yết hầu tang thi, hiện tại phải nghĩ biện pháp lấy lại trước. Tiêu Tử Lăng lại một lần nữa nghiêng người né qua công kích của tang thi, tay trái thuận thế chống phía sau lưng của tang thi, trực tiếp xoay người tới giữa không trung, cậu chổng ngược giữa không trung, tay phải vững vàng bắt lấy chuôi đường đao.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phần eo Tiêu Tử Lăng phát lực, xoay người xuống, hai chân thoáng đạp, hung hăng đá vào bụng tang thi.

“Ầm!” Tang thi bị hung hăng đá nện trên mặt đất, toàn bộ thân thể lăn lộn vài vòng bật lên mấy lượt mới dừng lại.

Tiêu Tử Lăng mượn lực lượng bắn ngược của hai chân đạp ra, xoay người đáp xuống đất, nhưng cũng chống không được luồng lực lượng đó, cậu không đứng vững được trực tiếp nhảy mấy bước ra phía sau, mới khó khăn lắm ổn định được thân mình. Mà tay phải đã cầm vũ khí của cậu -- đường đao, đoạt lại vũ khí thành công!

Sở Chích Thiên bên cạnh khẽ gật đầu, ánh mắt vốn băng lãnh có một tia khen ngợi, xem ra sự ứng biến của Tiêu Tử Lăng trong chiến đấu nhận được sự tán thành của Sở Chích Thiên.

Tiêu Tử Lăng lấy được vũ khí ổn định thân hình, tuyệt không chần chừ, trực tiếp xông về phía tang thi đang đứng dậy, tay phải duỗi thẳng, mũi đường đao trong tay xa xa nhắm ngay trán tang thi.

“Két!” Mũi đao cứng đối cứng đụng nhau với trán của tang thi. Hai thân ảnh trong nháy mắt bay ngược đi, mỗi người té ngã xuống đất, trượt ra mấy mét.

Xem đến đây, Sở Chích Thiên nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, hơi hơi cảm thấy có chút thất vọng. Kỳ thực lúc này, hẳn nên tiếp tục chém yết hầu của tang thi mới đúng, dựa theo lực lượng của Tiêu Tử Lăng thì nhiều nhất 3 lần công kích, đã có thể giải quyết được con tang thi biến dị này, mà công kích lúc này của Tiêu Tử Lăng không thể nghi ngờ là bị lãng phí.

Nếu Tiêu Tử Lăng biết cậu vì nghiệm chứng năng lực của mắt phải, hành vi công kích mang tính thí nghiệm khiến cho Sở Chích Thiên thất vọng, cũng khiến cho Sở Chích Thiên đánh giá sai chỉ số thông minh chiến đấu của cậu không cao, trong một đoạn thời gian rất dài vẫn luôn không thể xoay chuyển hình tượng này, cũng khiến cho cậu vẫn luôn không có cách nào đạt được bảo tọa đàn em mà cậu tâm tâm niệm niệm, khẳng định sẽ hối hận không thôi, đáng tiếc cậu không biết, vì vậy chuyện sai lầm vẫn còn phát sinh.

Tiêu Tử Lăng thấy dưới trạng thái Linh Nhãn, trán của tang thi sau khi bị công kích, điểm tròn màu tím lần nữa trở nên lớn trở nên rõ ràng cũng càng thêm lóe sáng hơn, cực kỳ giống với chỗ yết hầu, thoạt nhìn đích xác có công năng điều tra nhược điểm.

Hai phương không hẹn mà cùng đứng lên, tang thi biến dị bị công kích của Tiêu Tử Lăng làm cho tức giận triệt để, hai mắt vậy mà phiếm đỏ lên, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng giận dữ, trực tiếp đánh tới.

Tốc độ của tang thi vậy mà còn nhanh hơn so với trước đây, Tiêu Tử Lăng có chút ứng biến không đủ đối với tốc độ đột nhiên trở nên nhanh hơn này, thời gian đã không cho phép cậu né tránh nữa, lúc này ‘đôi bên hận thù kẻ dũng thắng’, chỉ có thể liều mạng.

Cậu đang định nâng đao đón đỡ lần trùng kích này của tang thi, đột nhiên, sau cổ cậu bị một luồng lực lượng lớn vứt ra sau, thân thể không tự chủ được bay ngược về phía sau, khóe mắt thấy một thân ảnh lướt qua cậu, chắn trước mặt tang thi.

Là. . . Sở Chích Thiên!

“Cấm!” Theo một tiếng quát lạnh, tang thi biến dị đột nhiên bị giam cầm thạch hóa, đột nhiên dừng ở giữa không trung, bảo trì khoảng thời gian trong nháy mắt bổ nhào tới.

“Liệt!” Không trung xuất hiện một đường quang điện lóe sáng, hung hăng đánh lên trên người tang thi, nhất thời tang thi bị phân tách thành vô số khối vỡ, trong đó có một viên tinh hạch lóng lánh màu xanh nhạt bay vụt ra, vững vàng rơi vào trong một bàn tay to.

Mà lúc này, Tiêu Tử Lăng mới nặng nề té ngã xuống đất, kính râm cũng bị quăng bay ra.

Trong nháy mắt kính râm bay ra, Tiêu Tử Lăng đóng Linh Nhãn. Lúc này cậu hiếu kỳ nhìn người trước mắt, vô cùng kinh ngạc vì sao Sở Chích Thiên sẽ ra mặt giúp cậu, dù sao hai người còn chưa quen biết, dựa theo tính cách của Sở Chích Thiên hẳn không phải là loại người nhiệt tâm.

Sở Chích Thiên quay đầu, vốn định chỉ điểm người thoạt nhìn còn có chút tiềm lực này một chút, mặc dù trong chiến đấu với tang thi, xử lý chi tiết không đủ tốt, có chút khinh xuất. Nhưng mạt thế vừa mới bắt đầu đã có thể đánh ngang sức ngang tài với một tang thi tiến hóa bậc 2, hẳn là một hạt giống không tồi.

Chẳng qua. . . Thấy được khuôn mặt của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên đột nhiên phát hiện lời anh muốn nói đều chạy mất sạch!

Cấp tốc quay đầu lại, nói với Đổng Hạo Triết: “Vật tư thu thập xong rồi chưa?”

Đổng Hạo Triết có chút khó hiểu, biểu tình ban nãy của Sở Chích Thiên rõ ràng là có ham muốn làm thầy giáo, muốn chỉ điểm tên nhóc đó một phen, vì sao thoáng cái thay đổi biểu tình, vậy mà có loại cảm giác bức thiết muốn rời khỏi ngay. Anh vẫn là lần đầu tiên thấy biểu tình phong phú như thế trên mặt Sở Chích Thiên trong nháy mắt.

Đổng Hạo Triết hiếu kỳ nhìn thoáng qua Tiêu Tử Lăng đang bò dậy phía sau Sở Chích Thiên, đốn ngộ!

Sở Chích Thiên thấy biểu tình bừng tỉnh của Đổng Hạo Triết, tâm tình càng thêm ác liệt, ánh mắt lạnh lùng bắn phá qua.

Phía sau lưng Đổng Hạo Triết phát lạnh, nhanh chóng chỉnh lý biểu tình của bản thân, thận trọng trả lời: “Cảnh Văn tổ chức đã gần xong, có thể lập tức rời đi.”

Nghe thấy câu trả lời của Đổng Hạo Triết, Sở Chích Thiên khẽ gật đầu, nhấc chân chuẩn bị rời đi. Một khuôn mặt mang tính trẻ con, mang một nụ cười có chút khiếp đảm lại lấy lòng ánh vào mi mắt của anh.

Tiêu Tử Lăng thấy Sở Chích Thiên muốn rời đi, làm sao kiềm chế được, trực tiếp xông đến trước mặt Sở Chích Thiên. Ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo lên nụ cười tự nhận là dễ thân thực tế là lấy lòng, chờ mong nhìn anh, có chút vội vàng nói: “Sở đội trưởng, tôi kêu Tiêu Tử Lăng, tôi có thể gia nhập đội ngũ của anh không?”

Bộ biểu tình này rơi vào trong mắt Sở Chích Thiên, không biết vì sao, một luồng lửa giận vô danh cấp tốc dâng lên trong lòng, nhiệt độ của ánh mắt bắn thẳng đến Tiêu Tử Lăng kịch liệt giảm xuống, đạt đến điểm đóng băng, trong nháy mắt đóng băng lại nụ cười của Tiêu Tử Lăng.

Tiêu Tử Lăng dưới ánh mắt băng lãnh của Sở Chích Thiên thu hồi khuôn mặt tươi cười, trực tiếp cúi đầu, chân tay luống cuống.

Cậu hai thế làm người, vẫn luôn nước chảy bèo trôi, cũng không chủ động tranh thủ cái gì, loại tính cách này là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho đời trước của cậu sa vào làm một vật hy sinh. Vì vậy đời này cậu quyết định muốn thay đổi bản thân, mới trong xung động vào ban nãy, chủ động đề xuất yêu cầu.

Thế nhưng lần đầu xuất kích, lại vấp phải trắc trở, ở trong ánh mắt của Sở Chích Thiên, tâm tính trạch nam* đời trước lại về tới trên người cậu, cậu vô ý thức lấy hai ngón trỏ đụng đụng đầu vào nhau, ánh mắt rời rạc thỉnh thoảng lại liếc liếc Sở Chích Thiên trước mặt, bộ dáng muốn nói chút gì đó rồi lại không biết nói như thế nào khiến cho bộ dáng manh của Tiêu Tử Lăng càng đậm, có vẻ có chút đáng thương hề hề.

* trạch nam = nam nhân luôn ru rú trong nhà, ít đi ra ngoài.

Đổng Hạo Triết nhìn không nổi nữa, thế này không phải là khi dễ con nít sao, vội vã chen ngang nói: “Tên nhóc nhà cậu, kêu cái gì mà Sở đội trưởng, kêu Sở ca!”

Cảm kích nhìn Đổng Hạo Triết một cái, Tiêu Tử Lăng lập tức đánh rắn tùy côn sửa lời nói: “Sở ca!” Hai mắt trơn ướt mong đợi nhìn Sở Chích Thiên, trong mắt tất cả đều là chữ ‘thu tôi đi’.

Lúc này cảnh này, mấy chữ ‘bắt cóc trẻ em vị thành niên’ trong đầu còn rõ ràng sáng tỏ hơn so với hồi nãy, Sở Chích Thiên đau đầu!

“Tùy cậu!” Trong bất đắc dĩ lại mang chút giận dỗi, bỏ lại hai chữ, Sở Chích Thiên trực tiếp lướt qua Tiêu Tử Lăng rời đi.

Đổng Hạo Triết vỗ vỗ bờ vai Tiêu Tử Lăng, cười nói: “Nhóc con, chúc mừng cậu.”

Thành rồi? Thành rồi! Thực sự thành công rồi!

Tiêu Tử Lăng kích động nhảy lên, trong miệng hô to một tiếng: “Yeh!” Rốt cục thành công gia nhập đội ngũ của Sở Chích Thiên, cảm giác mừng như điên này khiến cho cậu trong khoảng thời gian ngắn không cách nào khống chế được nụ cười của bản thân, một chuỗi tiếng cười dễ nghe lộ ra từ khóe miệng cậu.

Xa xa, Sở Chích Thiên đang đến gần chỗ nhóm Trần Cảnh Văn, nghe thấy tiếng cười của Tiêu Tử Lăng, khóe miệng hơi hơi có một biên độ nho nhỏ, cơ hồ không thể thấy được, tâm tình đột nhiên trở nên không còn hỏng như lúc nãy nữa.

Ừm, có lẽ trong đội ngũ có tên nhóc đó cũng không tồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK