Tiêu Tử Lăng chỉ có thể lấy cười ngu để ứng phó, lúc này nói nhiều thêm một câu, đều có thể khiến cho Sở Chích Thiên bốc lên lửa giận. Một lát sau, cậu thấy dường như Sở Chích Thiên đã bớt giận, liền nhắc nhở: “Sở ca, chúng ta vẫn nên rút lui khỏi trước đi, em hoài nghi sau cùng đóa bạch liên hoa kia sẽ hạ quyết tâm làm tiểu tam đi theo đó.”
Tiêu Tử Lăng không cho rằng La Hinh Nhi sẽ dừng tay như vậy, hiện tại cô ta rút lui chẳng qua chỉ là thấy sự thực không khớp với tưởng tượng của cô ta, trong lúc nhất thời không chấp nhận được mà tạm thời bại lui. Phải biết rằng cô ta vốn dĩ nghĩ rất tốt đẹp, cô ta vốn muốn làm chính cung. Nếu như cô ta phản ứng lại, suy nghĩ cẩn thận, khẳng định sẽ lần nữa lại đây dây dưa, khi đó, sẽ không dễ đuổi được như vậy, nữ nhân hổng có liêm sỉ là khó đối phó nhất.
Sở Chích Thiên nghe thấy lời nói nhắc nhở của Tiêu Tử Lăng, cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy vứt toàn bộ đồ của bọn họ vào không gian của bản thân, sau đó liền mang theo Tiêu Tử Lăng Sở Tiểu Thất một thân thoải mái ra khỏi cửa, thật giống như bọn họ chỉ là ra ngoài đi dạo một chút, quả nhiên giấu diếm được người La Hinh Nhi phái tới giám thị.
Lượn một vòng lớn, rốt cục quăng được người theo dõi, lúc này bọn Sở Chích Thiên mới lượn trở lại đi tới bãi đỗ xe. Sở Chích Thiên tránh né nhân viên công tác trông coi, lặng lẽ thu xe vào không gian, không tiếp tục dừng lại, cứ như vậy đi bộ rời khỏi căn cứ Huy Hoàng. Không phải anh không muốn lấy xe quang minh chính đại, mà là anh sợ anh vừa lấy xe ở nơi đây, chỗ La Hinh Nhi sẽ có được tin tức, dù sao căn cứ Huy Hoàng cũng là địa bàn của cô ta, anh không thể không cẩn thận.
Mà bên kia, La Hinh Nhi rốt cục suy nghĩ cẩn thận lần nữa trở lại nơi ở của Sở Chích Thiên, chuẩn bị nói cho Sở Chích Thiên cô không quan tâm danh phận, chỉ cần có thể đi theo bên người anh đã thỏa mãn rồi, đương nhiên cô cũng sẽ tỏ rõ thái độ với Tiêu Tử Lăng. Bản thân tuyệt đối sẽ không uy hiếp đến địa vị của cô ta. . . Cô có tự tin, tuy rằng Tiêu Tử Lăng sinh một đứa con trai cho Sở Chích Thiên, nhưng dựa vào dung mạo khí chất của cô, tên nhóc Tiêu Tử Lăng không có nửa điểm ‘hương vị’ của nữ nhân kia căn bản không phải đối thủ của cô. Cô sẽ chiếm cứ được tâm của Sở Chích Thiên.
Thế nhưng, trái chờ phải chờ cũng không chờ được người trở về, La Hinh Nhi cảm thấy không ổn. Cô nhanh chóng chạy tới cửa, hỏi thăm nhân viên công tác ở cửa, thế mới biết Sở Chích Thiên mang theo Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất đã rời khỏi căn cứ Huy Hoàng từ vài giờ trước, cô nhất thời tiu nghỉu mất mát.
Ba người bọn Sở Chích Thiên rất nhanh đã rời khỏi phạm vi của căn cứ Huy Hoàng, ở chỗ góc chết đường nhìn nào đó, dưới tình huống dưới sự quan sát của Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng xác định không người, Sở Chích Thiên đem xe việt dã ra.
Tiêu Tử Lăng còn tưởng rằng Sở Tiểu Thất sẽ kinh ngạc. Không ngờ tới Sở Tiểu Thất không nâng một chút mí mắt, liền trực tiếp leo lên xe.
Tiêu Tử Lăng ngồi ở trên xe nhịn không được hiếu kỳ hỏi Sở Tiểu Thất: “Tiểu Thất, vì sao nhóc đều không kinh ngạc Sở ca có thể trống không lấy ra ô tô?”
Sở Tiểu Thất khinh bỉ nhìn cậu một cái, nói: “Dị năng hệ không gian, chuyện đơn giản sáng tỏ như vậy anh cũng nhìn không rõ?” Được rồi. Cậu bị khinh bỉ! Thế nhưng cậu rõ ràng không phải hỏi cái này a, cậu hỏi chính là vì sao không sợ hãi kinh ngạc. . .
Cũng đúng, vốn chính là một đứa bé mặt tê liệt, muốn thấy biểu tình kinh ngạc ở trên mặt nó, là do bản thân suy nghĩ quá nhiều, Tiêu Tử Lăng tự giễu.
Vốn dĩ cho rằng một đường sẽ rất thuận lợi trở lại trung tâm nghỉ phép ở hồ Hoài Dương, không ngờ tới xe mới chạy đến phân nửa, trên đường cái phía trước, bị vài chiếc xe ngăn chặn.
Sở Chích Thiên cau mày dừng xe ở cự ly khá xa. Anh quay đầu lại phân phó với Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Lăng, cậu đi xem phía trước phát sinh chuyện gì.”
“Được!” Tiêu Tử Lăng xuống xe, chậm rãi đi qua, chờ cậu đến gần, đã biết vì sao xe ngăn chặn đường cái. Hóa ra là vài chiếc xe đồng thời vây kín một chiếc xe thương vụ.
Khi cậu đang muốn đến gần những người đó hiểu rõ tình hình một chút, liền thấy một người tuổi còn trẻ tựa ở bên cạnh xe thương vụ thấy được thân ảnh của cậu, la lớn: “Anh bạn nhỏ, đừng tới đây, chạy mau!”
Chạy mau? Cậu phải chạy cái gì? Chỉ những người đó, tuy rằng có mấy người là người thức tỉnh, nhưng cấp bậc mới chỉ là cấp một, phần lớn đều là người sống sót bình thường, căn bản không có khả năng mang đến uy hiếp gì cho cậu, lại nói, nếu thật có xung đột nào đó, chỉ những người đó cho cậu nhét kẽ răng cũng còn chưa đủ ấy chứ.
Vì vậy Tiêu Tử Lăng vẫn đi tới phía bọn họ, nếu lão đại muốn kêu cậu hiểu rõ tình hình, vậy cậu phải hiểu rõ một chút mới có thể đi nha.
Bởi vì tiếng la của người thanh niên, khiến cho những người vây quanh kia chú ý tới Tiêu Tử Lăng, rất nhanh Tiêu Tử Lăng đã bị ba người bao vây.
Tiêu Tử Lăng thấy thế nghi hoặc đầy mặt không giải thích được hỏi: “Các anh muốn làm gì?” Mỗi khi Tiêu Tử Lăng bày ra diện mạo này, thì sẽ có vẻ đặc biệt hồn nhiên ngây thơ, khiến người ta nhấc không nổi tâm phòng bị gì.
Ba người kia nhìn thoáng qua nhau, ánh mắt lộ ra bộ dáng kinh hỉ, thoạt nhìn sự xuất hiện bất ngờ của Tiêu Tử Lăng khiến cho bọn họ có một loại cảm giác bắt được cá lớn.
Chợt nghe thấy một người trong đó kêu lớn: “Đại ca, có hàng tốt cực phẩm a, mau ra đây xem xem.”
Chi mố? Lời này là có ý gì? Cậu lúc nào lại thành hàng hóa? Tiêu Tử Lăng nghe xong khó chịu trong lòng, chẳng lẽ đám người này thực cho rằng cậu là trái hồng mềm tùy tiện nắn bóp?
Lời này vừa ra, thần tình của người tuổi trẻ bị bao vây kia tràn ngập ảo não, anh cho rằng là do mình nhiều lời hại anh bạn nhỏ này, vì vậy nhanh chóng nói: “Thả anh bạn nhỏ kia đi, chúng tôi cho mấy người thức ăn.”
“Chậc chậc, bọn mày vẫn nên suy nghĩ tình cảnh của bản thân bọn mày một chút trước đi.” Người nào đó xem như là đầu lĩnh nhỏ nghe xong lời này nhịn không được trào phúng nói. Làm anh hùng cũng phải xem xem thực lực của bản thân, dựa vào bọn chúng, chỉ hai ba con mèo nhỏ mới thức tỉnh đã muốn đối kháng lão đại của bọn họ?
Người thanh niên kia nghe vậy sắc mặt tức đỏ bừng, anh cắn răng cả giận nói: “Tuy rằng mấy người người đông thế mạnh, nhưng cũng đừng buộc chúng tôi cá chết lưới rách. . .”
Lúc này tên đại ca của bọn chúng nghe thấy thủ hạ gọi, rốt cục đi xuống từ trong một chiếc xe, tuổi tác ước chừng ba mươi bốn ba mươi lăm, mặc một bộ âu phục thẳng, khoác một chiếc áo khoác ngoài, cả người có vẻ kiểu cách mười phần.
Gã vừa xuống xe, mắt của mọi người bên cạnh đều lộ sự cuồng nhiệt, ngẩng đầu ưỡn ngực hô lớn: “Đại ca!” Một đám người cùng hô ngược lại cũng thanh thế mười phần.
Tiêu Tử Lăng thấy một màn như vậy quả quyết bĩu môi, người này nha mô phỏng theo ai a, căn bản hổng có khí thế của lão đại nhà cậu, lão đại nhà cậu vừa lên đài, đó mới gọi là có khí thế chân chính, căn bản hổng có người dám ngẩng đầu nhìn anh ta, khí thế che trời lấp đất của Sở Chích Thiên khiến cho người ta không tự chủ được mà khuất thân cúi đầu bái phục.
Gã chậm rãi đi đến trung tâm vòng vây, lúc này, một thủ hạ nào đó lấy ra một chiếc ghế gấp đặt xuống, gã thập phần kiểu cách vén lên áo khoác, hào sảng khí phách ngồi xuống. Lúc này mới phân phó với ba người bao vây Tiêu Tử Lăng: “Mang tên nhóc đó lại đây. Để cho anh xem xem mặt hàng trước.”
Ba người kia nghe thấy sự phân phó của đại ca nhà mình, liều xô đẩy Tiêu Tử Lăng qua.
Tiêu Tử Lăng không phản kháng, mà dọc đường phối hợp bị bọn họ đẩy qua, đương nhiên phối hợp như thế, cũng vì muốn hiểu rõ đám người này đến tột cùng là ai, vì sao muốn chặn lại nơi đây. Khó có được lão đại phái cậu ra làm nhiệm vụ một lần, nói như thế nào cũng phải hoàn thành xinh xinh đẹp đẹp. Để cho lão đại anh ta cảm nhận được khắc sâu đàn em cậu đây thực sự không tồi.
Ngay trong đoạn lộ trình Tiêu Tử Lăng bị đẩy qua, tên đại ca kia kêu thủ hạ mang người thanh niên bên cạnh xe thương vụ qua.
Người thanh niên đó đã vượt qua khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, nam sinh tuổi tác này đã hấp dẫn không được sự hứng thú của gã nữa, gã khoát tay áo nói: “Tôi cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần mấy người dâng ra toàn bộ thức ăn của mấy người, tôi cho mấy người đi. . .”
“Không có khả năng!” Người thanh niên trực tiếp cự tuyệt, trên tay đã xuất hiện một đạo hỏa diễm. Anh là một người thức tỉnh hệ hỏa, tuyệt đối không muốn uất ức đầu hàng như thế.
“Chậc chậc chậc, thanh niên vốn là nóng tính, chưa tới Hoàng Hà tâm không chết a.” Tên đại ca kia vừa dứt lời, liền thấy toàn thân gã toát ra một luồng khí lưu. Trực tiếp đánh về phía người thanh niên kia, uy áp cấp ba nhất thời khiến cho sắc mặt người thanh niên kia đại biến, mà hỏa diễm trong tay anh cũng tắt.
“Đáng hận, là người thức tỉnh cấp cao hệ khí.” Người thanh niên thống hận thậm chí có chút tuyệt vọng nhìn tên đại ca kia nói.
“Không sai, vừa vặn là hệ khí khắc chế hệ hỏa của cậu.” Tên đại ca đó ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, gã chính là thích thấy những ánh mắt tuyệt vọng đó, điều này khiến cho gã cảm giác được bản thân là thần, có thể nắm giữ sự sống chết của mọi người.
“Thế nào, bây giờ còn không muốn giao ra thức ăn nữa không?” Tên đại ca lần nữa lãnh nhãn ép hỏi.
“Chúng tôi nguyện ý giao.” Đúng lúc này, bên kia xe thương vụ lại xuất hiện một người, đó là một cô gái tuổi còn trẻ, khoảng chừng mới hai mươi tuổi, bộ dáng thanh lệ thoát tục khiến cho toàn bộ đường nhìn của người xung quanh tập trung đến trên người của cô.
Người thanh niên nghe thấy thanh âm quen thuộc đó, quay đầu lại nhịn không được sầu lo nói: “Tiểu Kỳ, em ra làm gì.”
Cô gái kêu Tiểu Kỳ kia tỏ ý người thanh niên không nên nói. Cô trực tiếp đi đến trước mặt tên đại ca kia, yên bình nói: “Chúng tôi nguyện ý giao hết thảy thức ăn, thế nhưng ông nhất định phải đáp ứng để cho toàn bộ chúng tôi đi, bao gồm anh bạn nhỏ kia.”
Tên đại ca kia nở nụ cười: “Cô gái, đừng cò kè mặc cả với tôi, thức ăn giao ra, mấy người đi, về phần người khác, tôi khuyên cô vẫn nên ít quan tâm thì tốt hơn.”
Tiểu Kỳ chỉ có thể dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn về phía Tiêu Tử Lăng đang đi tới, cô chỉ có thể làm đến nước này, kế tiếp phải xem tạo hóa của bản thân Tiêu Tử Lăng, vì vậy cô gật gật đầu, biểu thị đã rõ.
Cửa sau xe thương vụ rất nhanh được mở ra, bên trong có hai bao lớn được nhét đầy, hai tên thủ hạ cấp tốc đem chúng nó ra, mở ra thoáng nhìn, mừng rỡ nói: “Đại ca, thức ăn rất phong phú, còn có thịt cá hộp nữa.”
Tên đại ca kia hài lòng, gã gật đầu tỏ ý kêu thủ hạ nhường ra một con đường, để cho những người kia lái xe đi.
Người thanh niên với cô gái kia quay đầu trở về xe thương vụ, lướt ngang qua Tiêu Tử Lăng, thấy bộ dáng chưa thoát tính trẻ con của Tiêu Tử Lăng, trong lòng tránh không được càng thêm lo lắng, cậu ta lẻ loi một mình có thể thoát khỏi đàn người cặn bã như lang như hổ đó hay không.
Tiêu Tử Lăng bị đẩy đến trước mặt tên đại ca kia, đương nhiên khi lướt qua hai người kia, cậu cũng cảm giác được hai người đó đều là người thức tỉnh, người nam mới cấp một mà thôi, nhưng cô gái kia lại khiến cho cậu suy nghĩ không ra, khí tức của cô rất kỳ quái. . .
Lúc này đôi mắt của đại ca dẫn đầu nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng, thấy Tiêu Tử Lăng dùng ánh mắt mê mang nghi hoặc nhìn gã, khuôn mặt mang tính trẻ con, vẻ mặt đáng yêu, nhất là dáng điệu ngây thơ hồn nhiên kia khiến cho gã thoáng cái ngứa tâm.
Đây thực sự là một cực phẩm a, gã chưa từng thấy qua một kiện tác phẩm nghệ thuật nào hoàn mỹ như thế. Tên đại ca dẫn đầu này có một ham thích đặc thù, đó chính là gã thích chơi đùa nam hài, hơn nữa chỉ thích chơi nam sinh giữa từ 14 tuổi đến 18 tuổi. Bởi vì gã cho rằng chỉ có nam sinh ở tuổi tác như vậy mới có được một loại hồn nhiên chưa biến mất, gã đặc biệt muốn thấy sự hồn nhiên của những nam sinh đó biến mất hầu như không còn dưới sự đùa bỡn của gã, thật giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ bị phá hư ở trong tay gã, khoái cảm không gì sánh kịp thu được trong nháy mắt đó khiến cho gã trầm mê trong đó.
Gã vuốt cằm mỉm cười nói: “Không tồi, thật không tồi, thực sự là một kiện tác phẩm nghệ thuật siêu cấp hoàn mỹ a.” Gã quay đầu nói với ba người phía sau Tiêu Tử Lăng: “Các đệ làm rất tốt, chờ lát nữa trở lại sẽ thưởng cho các đệ mỗi người một cái đùi gà.”
Mặt ba người lộ ra kinh hỉ, liên thanh cảm tạ: “Đa tạ đại ca, đa tạ đại ca!”
Tiêu Tử Lăng hơi hơi chau mày, người này dùng từ hình dung có chút quái dị, chẳng lẽ cậu đụng phải đại biến thái gì đó? Không thể không nói, Tiêu Tử Lăng thực chân tướng, chuyện mà kiếp trước cậu vẫn luôn hổng có gặp phải, kiếp này lại để cho cậu đụng phải. . .
“Em tên là gì?” Tên đại ca kia càng nhìn Tiêu Tử Lăng lại càng mở cờ trong bụng, gã hăng hái dạt dào hỏi Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng căn bản không muốn trả lời, cậu rất ghét ánh mắt của nam nhân này, ánh mắt đó khiến cho da thịt của cậu đều nổi lên cả đống da gà.
“Không nói?” Tên đại ca đó tuyệt không tức giận, gã đứng lên, khi vươn tay phải chuẩn bị sờ khuôn mặt của Tiêu Tử Lăng, bị Tiêu Tử Lăng né qua.
“Chậc chậc chậc, còn là một người biến dị tốc độ, khó trách lớn mật một thân một mình ra ngoài như vậy.” Đại ca dẫn đầu cảm thấy gã càng hưng phấn, chơi người thường gã đã cảm thấy không còn lực hấp dẫn gì, nếu như là một người thức tỉnh khóc đau khóc bi hầu hạ dưới thân gã, đó là việc phấn chấn nhân tâm biết bao.
“Anh bạn nhỏ, thế nào, theo anh đi! Anh sẽ cho em ăn thơm uống cay, chỉ cần em hầu hạ anh cho tốt.” Tên đại ca đó nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, hiện tại gã hận không thể đặt vưu vật tuyệt đỉnh trong mắt gã trước mắt kia dưới thân thể, tận tình tàn sát bừa bãi một phen, gã cảm thấy lần này đi ra cướp đoạt thức ăn thực sự quá đúng, vậy mà tìm được đồ tốt trong lòng gã.
Tiêu Tử Lăng nghe vậy lộ ra nghi hoặc: “Hầu hạ? Hầu hạ thế nào?” Chẳng lẽ người này cũng muốn một đàn em, hầu hạ gã như cậu hầu hạ Sở Chích Thiên? Chẳng lẽ làm đại ca đều có loại ham thích đó?
Tên đại ca kia còn chưa trả lời, chợt nghe thấy một thủ hạ nào đó bên cạnh cười rộ lên: “Đương nhiên là làm ấm giường! Ha ha ha!” Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều cười rộ lên, đại ca nhà hắn chỉ có điểm yêu thích ấy, bọn họ đều biết.
Tiêu Tử Lăng nghe xong lời này rốt cục hiểu rõ tên đại ca kia đánh chủ ý gì, cậu giận dữ ngược lại cười nói: “Ha ha ha, cũng không phải là không thể được, chẳng qua tôi đã có đại ca, nếu muốn để cho tôi hầu hạ ông, còn phải xem đại ca của tôi có đồng ý hay không.” Tên này cấp ba, hơn nữa dị năng hệ khí thuộc về lực công kích cường đại, tuy rằng mình không sợ, nhưng rất dễ để cho gã chạy thoát, vẫn nên để cho Sở Chích Thiên đến giải quyết, nghĩ chắc Sở Chích Thiên sẽ không để cho người ngoài khi dễ đàn em của anh ta. . . Tiêu Tử Lăng hạ quyết tâm muốn bẻ xương rải tro cái tên cặn bã buồn nôn này, không thể lưu lại một chút vết tích trên đời này để ô nhiễm không khí.
“Nga? Hắn là ai?” Cặn bã nào đó tinh trùng xông não vô cùng động tâm hỏi.
Tiêu Tử Lăng quay người lại, chỉ chỉ xe việt dã dừng ở xa xa nói: “Là ở chỗ đó.”
Dường như cảm thụ được sự kêu gọi của Tiêu Tử Lăng, xe việt dã vậy mà bắt đầu chuyển động, nhanh chóng đi về phía bên này, luồng khí thế gặp thần giết thần kia khiến cho người xung quanh hô to gọi nhỏ nhanh chóng tránh ra.
Két! Tiếng lốp xe ma sát chói tai thiếu chút nữa khiến cho tất cả mọi người có loại cảm giác điếc tai, xe việt dã dừng ở chỗ cách Tiêu Tử Lăng ba mét.
Lúc này, cửa xe mở ra, một thanh niên tóc bạc toàn thân bốc lên hàn khí cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt bọn họ.