Mục lục
[Dịch] Mạt Thế Trùng Sinh Chi Pháo Hôi Nghịch Tập - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi ở bên cạnh thu thập cành gỗ khô, Diệp Văn mang vẻ mặt bất mãn nhìn đội săn bắt mới gia nhập vào kia, nữ đội trưởng kia quá vô sỉ, thế mà dán phó đội của bọn cậu chặt như vậy, chẳng lẽ cô ta không biết phó đội là của đội trưởng sao? Không thấy đội trưởng Nguyên Kỳ đã nhăn chặt đầu mi rồi sao? Còn có, phó đội thế này là ý gì? Có đội trưởng còn chưa đủ? Thế mà còn muốn chân đứng hai thuyền?

Diệp Văn hung hăng bẻ gãy cành khô trong tay, vứt vào đống củi, vẻ mặt phẫn nộ, lầm bà lầm bầm. Từ khi ba người bọn cậu được Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên cứu ra, dưới sự yêu cầu cường liệt của bọn cậu, Tiêu Tử Lăng (Nguyên Kỳ) đảm nhiệm chức đội trưởng, Sở Chích Thiên (Phương Dật) đảm nhiệm phó đội trưởng, mà ba người bọn cậu chính là đội viên của tiểu đội.

Sau đó dưới sự dẫn dắt của Tiêu Tử Lăng, một bên thu thập vật tư thức ăn một bên thanh lý đàn tang thi nhỏ yếu thu hoạch tinh hạch, hữu kinh vô hiểm đi tới tòa trấn nhỏ này, bất ngờ gặp được đội săn bắt đi ra từ căn cứ Tần Lĩnh. Lúc đó đội săn bắt này bất ngờ lâm vào vòng vây của đàn tang thi có tang thi cấp bốn đỉnh cấp lãnh đạo, cũng có khá nhiều tang thi cấp ba loại nhỏ. Là một Thuật Đóng Băng của đội trưởng Nguyên Kỳ nhà cậu đóng băng con tang thi cấp bốn kia, lúc này mới để cho nhánh đội săn bắt đó sống sót trốn thoát được, bất quá sau khi nữ đội trưởng của nhánh đội săn bắt đó thấy rõ dung mạo của phó đội, thế mà không chịu dời chân, luôn không biết xấu hổ dây dưa. Đây cũng là nguyên nhân hai đội săn bắt bọn họ ở cùng nhau.

Diệp Văn không thích nữ đội trưởng kia, làm bộ làm tịch, rõ ràng là một bộ phong trần còn giả vờ ngượng ngùng, làm ra vẻ con gái nhà lành, nhìn mà muốn nôn a. Thế nhưng cậu không rõ vì sao phó đội sẽ coi như cái gì cũng không biết, tùy ý nữ nhân đó thông đồng chứ? Thực sự là đáng hận. . .

Sở dĩ Diệp Văn bất mãn như thế, là bởi vì cậu ta rất sùng bái Tiêu Tử Lăng, cậu ta không hy vọng người mình sùng bái sẽ bị thương tổn. Ở trong mắt Diệp Văn, Tiêu Tử Lăng sắm vai Nguyên Kỳ, không chỉ có thực lực cường đại (lúc này bọn họ biết kỳ thực Nguyên Kỳ đã tới cấp bốn), hơn nữa còn là một cường giả có lương tâm, không chỉ sẽ không nghiền ép hà khắc chiến lợi phẩm của bọn cậu, có thời gian còn có thể chỉ điểm bọn cậu một phen, nói cho bọn cậu kinh nghiệm sinh tồn trong mạt thế.

Phải biết rằng hiện tại mạt thế này, người thức tỉnh cấp bậc đội trưởng cơ bản không có sự kiên trì nào đi chỉ điểm những con gà mờ rõ ràng chính là vật hy sinh thế này, trừ phi là trong đó có dị năng thức tỉnh cường đại nào đó, cho rằng có giá trị lợi dụng, mới có thể phí một chút tâm tư. Mà dị năng ba người Diệp Văn thức tỉnh căn bản không có gì tốt, đây cũng là nguyên nhân bọn cậu có thể bị Vương Tĩnh Vũ lừa vào đội, bởi vì cũng không có đội ngũ tốt nào khác cần bọn cậu.

Diệp Văn cảm thấy bản thân rất may mắn. Tuy rằng lúc đầu bị lừa, thiếu chút nữa bị hại chết, nhưng ông trời đối với cậu không tệ. Cuối cùng để cho cậu gặp được một đội trưởng tốt, Diệp Văn sùng bái Tiêu Tử Lăng, ngoại trừ ngủ, lúc tỉnh sẽ theo sát Tiêu Tử Lăng một tấc cũng không rời, chỉ cần Tiêu Tử Lăng cần cái gì, cậu ta sẽ làm xong trước một bước. Diệp Văn đặt Tiêu Tử Lăng ở vị trí chính trong lòng. Vì vậy thấy bộ dáng không cự tuyệt của Sở Chích Thiên mới có thể tức giận dị thường, cho rằng phó đội đã phụ đội trưởng.

Hoắc Chinh Vũ nhấc một đống cành khô đi tới bên cạnh Diệp Văn. Cậu ta thấy Diệp Văn mang vẻ mặt phẫn nộ, lại nhìn nhìn nữ đội trưởng gần như rõ rành rành câu dẫn Sở Chích Thiên kia, thản nhiên nói: “Yên tâm, phó đội sẽ không có lỗi với đội trưởng.”

Hoắc Chinh Vũ thấy rất rõ ràng, trong mắt Sở Chích Thiên ngoại trừ Tiêu Tử Lăng, không có bất kỳ ai khác. Đáp án này không phải ngay từ đầu đã có, đoạn thời gian trước cậu ta thờ ơ lạnh nhạt, yên lặng quan sát, trời không phụ người có lòng, rốt cục đã bị cậu ta nhìn ra được một chút, vì vậy thái độ chậm rãi thay đổi, hữu ý vô ý thiên về phía Sở Chích Thiên. Còn vì tạo ấn tượng tốt, cậu ta giúp đỡ Sở Chích Thiên ngăn Diệp Văn lại, cho hai người Tiêu Tử Lăng Sở Chích Thiên một thế giới hai người rất khó có được.

Sự nỗ lực của cậu ta đã có thu hoạch, ấn tượng của Sở Chích Thiên đối với bọn cậu vốn hờ hững, lại bắt đầu đối với Hoắc Chinh Vũ không tồi, lúc tâm tình tốt, sẽ lộ ra một nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn với Hoắc Chinh Vũ. Mà lúc này, vẻ mặt Hoắc Chinh Vũ sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, sẽ cảm thấy tương lai không phải không xong như trước nữa.

Tiền Lộ nhấc bình gốm đã được đội trưởng thả đầy băng đi tới, dường như chỉ nghe thấy nửa câu nói của Hoắc Chinh Vũ, cho nên một bên thả bình gốm xuống, một bên hỏi: “Cái gì có lỗi với đội trưởng? Các cậu đang nói cái gì?”

Diệp Văn nhếch khóe miệng một chút, trào phúng nói: “Không phải là nữ nhân không biết xấu hổ trước mắt kia sao.”

Tiền Lộ nhìn nhìn, lại tuyệt không để ở trong lòng, cậu ta nói: “Đó là chuyện của đội trưởng bọn họ, chúng ta quan tâm vớ vẩn làm gì, lại nói nam nữ hoan ái vốn là bình thường, bây giờ còn chú ý cái gì trung trinh? Tận hưởng lạc thú trước mắt. . .” Tiền Lộ cảm nhận thấy vài đường kiếm sắc bén phóng tới, thấy Diệp Văn với Hoắc Chinh Vũ ở trước mắt không vui ra mặt, ánh mắt xem thường nhìn cậu ta, xem ra thập phần phỉ nhổ đối với lời bình luận của cậu ta.

Tiền Lộ cũng không giận, chỉ cười cười thu nhỏ miệng lại không nói nữa, tuy rằng cậu ta cho rằng cậu ta nói không sai, đều đã mạt thế rồi, còn chú ý cái gì mà một chồng một vợ, trung trinh như một, tận hưởng lạc thú trước mắt mới không uổng công sống một đời. Bất quá cậu ta cũng không muốn trở mặt với đồng bọn, nếu bọn họ không muốn nghe thì cậu ta không nói những chuyện đó nữa.

Trong ba người, suy nghĩ của Tiền Lộ đại biểu cho suy nghĩ của phần lớn nhân loại ở ngày diệt vong, có một loại tư tưởng phó thác cho đời, sống một ngày là một ngày, chỉ cần sống sót cái gì cũng không quan trọng, những người đó đều đã từ bỏ đối với cái gọi là cảm tình, trung thành, đạo đức, tôn nghiêm, giữ lại chỉ còn tham dục.

“Tiểu Lộ, làm đồng bọn, xin khuyên cậu một câu, đừng để lời cậu nói vừa rồi cho hai vị đội trưởng nghe thấy!” Hoắc Chinh Vũ nghiêm mặt nói.

Hoắc Chinh Vũ rất rõ ràng, bất kể là đội trưởng hay là phó đội, trong mắt hai người đều có đôi bên, đặc biệt là ở trong mắt phó đội Phương Dật, đội trưởng Nguyên Kỳ là của một mình anh ta, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào mơ ước. Mà cậu ta thường thường ngăn Diệp Văn không đi quấy rối Tiêu Tử Lăng, chính là không muốn Diệp Văn trong lúc vô tình đắc tội phó đội, rước lấy họa lớn.

Dựa vào quan sát cùng nghiên cứu mấy ngày nay, Hoắc Chinh Vũ hiểu rõ, đội trưởng Nguyên Kỳ đích xác rất dễ nói chuyện, tâm địa cũng rất tốt, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của anh ta, anh ta đều có thể bao dung. Nhưng Phương Dật lại không giống, trong mắt của anh ta chỉ có Nguyên Kỳ, khi nhìn bọn cậu, bao gồm cả nữ đội trưởng dào dạt đắc ý kia, tuy rằng Phương Dật che giấu rất tốt, thế nhưng cậu ta vẫn nhìn ra được trong ánh mắt kia không có bất cứ nhiệt độ nào, rất băng lãnh.

Nói cách khác, bọn họ ở trong mắt Phương Dật căn bản không đáng một đồng tiền, là thứ có thể tuỳ ý vứt bỏ. Vì vậy chỉ cần đắc tội Phương Dật, khẳng định Phương Dật sẽ vứt bỏ cậu. Đây cũng là nguyên nhân Hoắc Chinh Vũ mở miệng nhắc nhở Tiền Lộ, nếu ba người đều cùng đi ra từ căn cứ Kỳ Nguyên, cậu ta cũng không muốn trên đường mất đi một đồng bọn, huống hồ đồng bọn này trước mắt xem ra coi như không kém.

Tiền Lộ gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi cũng không rảnh rỗi đi quản chuyện của hai đội trưởng. Huống hồ bọn họ cũng không có khả năng nói chuyện phiếm với chúng ta. . .” Tiền Lộ tuyệt không để lời nói của Hoắc Chinh Vũ ở trong lòng, cậu ta không cho rằng mình có cơ hội tâm sự với nhóm đội trưởng, huống hồ cậu ta cũng không cảm thấy mình nói có gì không đúng.

Biểu cảm không hề để tâm của Tiền Lộ khiến cho chân mày Hoắc Chinh Vũ cau lại, cậu ta động động miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Diệp Văn không phát hiện bầu không khí có chút quỷ dị của hai người bên cạnh, cậu ta đã bị một màn đột phát trước mắt chọc giận: “Tôi phắc. Nữ nhân chết bằm đó, cũng dám đánh lén phó đội!” Nếu không phải đội trưởng phản ứng nhanh, nữ nhân đó đã nhào vào trong lòng phó đội rồi.

Tiền Lộ với Hoắc Chinh Vũ nhất thời ném đường nhìn qua chỗ đội trưởng hai đội. Lúc này, Sở Chích Thiên đã bị Tiêu Tử Lăng kéo ra phía sau cậu, mà cả người nữ nhân kia thì nhào lên trên một bức tường băng, lạnh đến nhe răng nhếch miệng.

Cô ta đập mạnh một chưởng đánh nát bức tường băng trước mặt, cả giận nói: “Nguyên đội trưởng. Anh làm thế này là ý gì?” Chẳng lẽ anh ta không biết hai đội liên minh sẽ cường đại hơn sao? Nếu không phải phó đội Phương Dật của anh ta hợp tâm tư cô, cô mới sẽ không liên minh với loại đội ngũ nhỏ yếu này đâu.

Khóe miệng Tiêu Tử Lăng cười lạnh: “Có ý gì? Chính là ý này.” Nói xong cậu kéo mạnh Sở Chích Thiên từ phía sau ra trước người, nặng nề hôn xuống. Chỗ tốt bất ngờ có được này khiến cho Sở Chích Thiên mừng rỡ như điên, ôm chặt Tiêu Tử Lăng hôn nồng nhiệt, hiếm thấy Tiểu Lăng nhà mình chủ động, anh nhất định phải nắm chắc cơ hội.

Nữ đội trưởng kia chấn kinh đầy mặt, nhìn hai người rốt cục tách ra, lúc này mới hô lớn: “Các người thế mà là một đôi!”

Tiêu Tử Lăng lắc đầu nói: “Không, chúng tôi không phải một đôi.” Câu trả lời của Tiêu Tử Lăng khiến cho mọi người sửng sốt, cũng khiến cho sắc mặt Sở Chích Thiên u ám, chẳng lẽ đến lúc này rồi, Tiểu Lăng nhà anh vẫn không muốn cho anh một danh phận?

Khóe miệng Tiêu Tử Lăng lộ ra nụ cười đắc ý, cậu vươn ngón tay nhẹ nhàng nâng nâng cằm Sở Chích Thiên, làm ra động tác đùa giỡn, lúc này mới tiếp tục nói: “Cậu ta, chỉ là một thành viên trong hậu cung của tôi.” Lời này vừa ra, khiến cho mọi người chấn kinh, mà mặt Sở Chích Thiên nhất thời trở nên đủ mọi màu sắc, một luồng khí lạnh khó hiểu tràn ngập toàn trường.

Diệp Văn nhìn về phía Phương Dật toàn thân bốc lên khí lạnh kia, oán niệm của cậu ta không còn, trong lòng mơ hồ đáng thương thay phó đội nhà mình, hóa ra phó đội chỉ là một thành viên trong hậu cung khổng lồ của đội trưởng, xem ra muốn làm chính thất còn phải phấn đấu.

Mà Hoắc Chinh Vũ bị lời này chấn động thiếu chút nữa ngã ngửa, Phương Dật? Người khiến cho cậu ta tâm sinh sợ hãi đó chỉ là thành viên trong hậu cung của đội trưởng? Hoắc Chinh Vũ nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này, cậu ta tin tưởng Phương Dật tuyệt đối sẽ không để cho đội trưởng Nguyên Kỳ có cơ hội đó, hoặc anh ta sẽ lặng lẽ giết chết những người sắp trở thành hậu cung kia, hoặc là trực tiếp giết chết đội trưởng. . . Bất kể loại hành vi nào đều khủng bố máu tanh.

Nữ đội trưởng kia nghe xong lời này của Tiêu Tử Lăng, tuy rằng vẫn chấn kinh như trước, nhưng dần dần khôi phục yên bình, bắt đầu đàm phán với Tiêu Tử Lăng: “Đã như vậy, tôi nguyện ý trả giá để trao đổi anh ta với anh.”

Mi mắt Tiêu Tử Lăng thoáng nhếch, nhìn về phía Sở Chích Thiên nói: “Phương Dật, cậu nghĩ như thế nào?”

Sở Chích Thiên nghe vậy vẻ mặt thoáng trang nghiêm, thâm tình nói: “Đội trưởng, tôi chỉ trung thành với anh, nguyện sinh tử cùng nhau vĩnh không phân ly.”

Tiêu Tử Lăng nghe nói như thế, chỉ cảm thấy trên người nổi lên vô số da gà, lời ngầm của Sở Chích Thiên rất rõ ràng, bất kể sinh tử, Tiêu Tử Lăng cậu trốn không thoát đâu, anh ta dây dưa định rồi.

Tiêu Tử Lăng không dám tiếp tục quá phận, nếu thực sự chọc lão đại xù lông, cậu cũng không có trái cây ngon ăn. Cậu cũng không muốn lại bị lão đại nhà mình kéo tới giường lớn Tử Phủ tận tình giáo dục một phen, vì vậy chỉ có thể đẩy lên nụ cười tiếc nuối, xua tay nói với nữ đội trưởng kia: “Xin lỗi, phó đội nhà tôi luôn hy vọng muốn thành một thành viên trong hậu cung của tôi, tôi cũng không thể đả thương tâm của cậu ta, vì vậy chỉ có thể nói xin lỗi với cô.” Tiêu Tử Lăng nói rất nặng từ hậu cung, ý chỉ đó khiến cho mặt Sở Chích Thiên lần nữa cứng đờ.

Xem ra Tiểu Lăng nhà mình vẫn không tin mình, vẫn sợ mình sẽ ngựa giống, sẽ hậu cung a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK