Edit: Phương Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Cao Lê nhìn vẻ mặt chẳng khác nào ăn phải ruồi bọ của Thánh Tử, trong lòng hiểu được tâm tình của hắn, đành phải cười nhẹ một tiếng, chớp chớp mắt.
Thánh Tử nhìn nàng, cũng không phản bác, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi ta hộc máu, phiền ngươi để ta trở về.”
Ôn Hoà nhướng lông mày, muốn nói tiếp, lại bị Cao Lê đoạt trước: “Vẫn là ta đưa ngươi về đi! Đứa nhỏ đó vẫn còn khí lực, còn ngươi?” Nàng cũng không chờ Thánh Tử đáp lời đã đỡ tay hắn đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, người phía sau tức giận nói: ”Đôi gian phu dâm phụ các người, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng ! !”
Thánh Tử hơi dừng lại, quay đầu muốn giải thích. Cao Lê lại nói khẽ với hắn: “Ngươi nói tới đau miệng cũng vô ích. Hắn tức giận mù quáng như vậy sao còn nghe ngươi nói?”
Thánh Tử rút lại cánh tay: “Cao tín nữ, mời trở về đi! Tự ta đi là được rồi, không phiền ngươi chiếu cố!”
Cao Lê cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu: “Tự chăm sóc mình cho tốt.”
Ánh mắt Thánh Tử trong suốt, hơi chớp, phát ra ánh sáng như mặt nước tháng ba: “Cao tín nữ, có thể thành tâm trả lời ta một vấn đề được không?”
“Ngươi hỏi đi!” Cao Lê trợn to ánh mắt, nhìn lại hắn.
Thánh Tử nói: “Kỳ thực, Cao tín nữ đi đến miếu Thiên Hữu Quốc vài lần, có vẻ như đều nhằm vào tại hạ. Ta có thể hỏi, tại sao ngươi lại hận ta như vậy?”
Cao Lê thật không ngờ hắn sẽ dứt khoát nói ra vấn đề này, một điểm che dấu cũng không có. Nàng nghĩ lại một chút, mặc dù nói ngay từ đầu rằng vì hắn mà nàng tự sát không thành, vì hắn mà phải một lần lên đoạn đầu đài. nhưng mà nói cho cùng, người ta vẫn đem nàng cứu về rồi, hai người đối chọi nhau, ai cũng không nợ ai. Về phần cái gì trung kỳ quái đậu ấn? Phỏng chừng nếu như mình rời đi, hắn cũng sẽ giúp bản thân loại bỏ đi! Vậy tại sao mình có thể tức giận bất mãn với hắn?
Chính nàng nhất thời cũng không làm rõ được.
Nhận rõ sự thật này, Cao Lê có chút giật mình. Hành vi mấy ngày nay của bản thân, chẳng khác gì một đứa con nít, cùng nam nhân này đối nghịch. nhưng mà nàng tại sao muốn cùng người này đối nghịch (nguyên văn là ‘chặn khí’)? Nàng lại đang giận cái gì?
Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân vô cùng anh tuấn trước mắt, nhất thời không tìm thấy câu trả lời.
“Ta không biết. Chẳng qua là cảm thấy ngươi rất hoàn mỹ. Hoàn mĩ đến giả dối, làm cho ta rất muốn rất muốn nhìn thấu con người bên trong của ngươi.”
Thánh Tử run run một chút, rũ mắt, xoay người rời đi.
Kỳ thực xuống núi chỉ có một con đường độc đạo, Thánh Tử đi ở phía trước, Cao Lê theo ở phía sau, hai người cách nhau không quá sáu bảy bước. Cao Lê nhìn bóng lưng phía trước, rõ ràng không có tâm tư gì, nhưng lại không thể rời mắt.
Dưới ánh sao, người kia tóc dài tới eo, dáng người cao lớn, tuy rằng hơi gầy yếu, nhưng mà ở trước cơn gió càng thêm khí khái. Bởi vì biết đối phương sẽ không quay đầu, nên mới có thể làm càn nhìn hắn, thậm chí nhìn thấy được tay hắn có chút phát run, sải chân bước dài trên con đường nhỏ, bộ dáng rất có khí thế, ngay cả viền tai cũng rất đẹp mắt, người này thật sự là được ông trời ưu ái.
Cao Lê nhắm mắt theo đuôi, dần dần đi đến hậu viện, cuối cùng đã tới lúc chia tay, nàng đứng vững bước, nhìn người nọ rẽ vào một lối ngoặt trên hàng lang dài, thân hình nhập vào trong tường viện, rốt cuộc nhìn đến khi không thấy bóng dáng.
Nàng thở dài một hơi, tự nhủ nói: “Cao Lê, mày bệnh rồi, bệnh nặng rồi. Hiện tại mới phát hiện, bây giờ là sao đây?”
Cao Lê nằm ở trên giường, không ngủ được, thân mình tuy rằng vẫn không nhúc nhích, nhưng suy nghĩ trong đầu lại quay cuồng như mưa bão trên mặt biển. Nàng rõ ràng phải trở về , rõ ràng linh hồn là một người đàn ông, rõ ràng cùng người kia có cừu oán, thật sự không biết ương bướng thế nào, thiện tâm giống như con ngựa thoát cương không thể khống chế.
Nàng luôn tự nhủ với mình: “Không thể thích người này! Mày điên rồi sao? Mày phải rời đi! Mày là một người đàn ông? Hắn là người hại nước hại dân. Cùng với hắn, có tương lai sao? Chẳng lẽ muốn làm người đồng tính? Nếu thật có một ngày, mày có thể trở về, đây còn không phải là muốn tách ra sao? Cao Lê, rốt cuộc mày có nghe tao nói không? Không phải là bộ dạng có vài phần tư sắc sao? Mày cũng không phải chú trọng bề ngoài? … A! Mày có hay không? Không được nhớ hắn, không cần để ý hắn, không cần thích hắn, không cần thương hắn, không cần… không cần… Hết thảy đều không cần!”
Ban ngày nàng đấu tranh tư tưởng, vừa thấy bóng đêm ập xuống, xung quanh yên tĩnh, nghĩ rằng mọi người đã ngủ. Nàng đành phải nhắm mắt lại bắt buộc bản thân đếm cừu. Nhưng càng sổ càng ngủ không được, bởi vì mỗi con cừu đều có khuôn mặt rất giống Thánh Tử…
Cao Lê bị chuyện này làm cho mất ngủ cả buổi tối, thẳng đến khi sắc trời dần sáng, nàng vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân gì. Bất quá, điều nàng khẳng định là, vô luận quá khứ hay hiện tại, chưa từng có ai khiến nàng tâm phiền bách chuyển như thế, bản thân mình hẳn rất thích Thánh Tử đi, hơn nữa còn là thích giữa nam và nữ! Tuy rằng không rõ nên xem hắn là nữ hay xem mình là nam.
Lần đầu tiên, vừa đúng lúc mặt trời mọc, Cao Lê đi đến tiền đường. Nàng nhìn thấy mọi người ngồi cùng nhau ăn điểm tâm, Cao Lê cảm thấy ăn bữa sáng cùng ăn cơm chiều không giống nhau. Bởi vì tất cả mọi người vừa tỉnh ngủ không lâu, ý thức không rõ, sẽ không như ăn cơm chiều, cô lập nàng. Tất cả mọi người vội vội vàng vàng, không có thời gian rỗi cùng nàng buồn bực. Điều này làm cho Cao Lê bỗng nhiên thất thần.
Nàng nhớ tới một câu chuyện cũ: Lúc đến năm mới, ông Vương cực kỳ lo lắng, ông Lý cách vách chạy sang đòi nợ, cả ngày cau mày nhăn mặt, liền tính tình khó chịu. Vợ của ông sau khi hỏi rõ nguyên nhân, đẩy cửa sổ hét to sang nhà bên cạnh: “Ông Lý, tiền nợ ông, vợ chồng tôi ngày mai trả lại!” Lần này xem như, người buồn không phải ông Vương mà là ông Lý.
Ý nghĩa của câu chuyện này là, có đôi khi muốn thoát khỏi phiền não, chỉ cần đem phiền não trả lại cho người khiến mình phiền não.
Nàng hung hăng cắn một miếng hoa quả, nhìn ánh sáng phía chân trời, mặt trời đã lên cao, bóng đen đã tản đi hết rồi. Nàng quyết định đem quả bóng đá lại cho Thánh Tử!