• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ ơi bi kịch, ở xã hội không có nhân quyền này, Cao Lê chỉ có thể vô lực phản kháng, lòng tràn đầy phẫn hận nghe được nàng bị xử tội “Làm nhục Thánh Tử”, bị coi là “Gian dâm đồ đệ”, đợi đến mùa thu năm sau sẽ xử trảm. Thật sự là khóc không ra nước mắt, nghĩ rằng: ta vốn chính là đi tìm cái chết , vì sao còn phải đợi đến “Mùa thu năm sau”? Đáng hận nhất chính là trên lưng còn mang thêm một tội danh vô lý làm cho người ta chết không thể nhắm nhắm mắt!!

Bị người lôi ra khỏi đại điện, nàng hung hăng nhìn chằm chằm kẻ đang ngồi ở bên kia. Hắn mặc bạch y, cao cao tại thượng, thật đúng là hồng nhan hoa thủy.

Người kia có vẻ như bị ánh mắt dữ tợn của nàng làm cho hoảng sợ, đầu đau đau, mặt tái nhợt, mở to hai mắt nhìn nàng.

Đôi với cái nhìn dài tựa thế kỷ này, hai người đều để lại ấn tượng khắc sâu trong tâm trí. Chỉ là, cả hai lại nghĩ theo hai hướng hoàn toàn khác nhau

Cao Lê tự cho là thù cao như núi, hận tựa biển sâu.

Đối phương lại vì ánh mắt đầy sắc dục của nàng mà thẹn thùng đỏ mặt: “Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta, mê đắm nhìn ta làm cho ta….”

Cao Lê nghe xong liền hôn mê bất tỉnh.

Bị nhốt trong đại lao nàng cũng không cảm thấy uất ức như vậy.

Bởi vì mọi người muốn nàng chết, quan phủ cuối cùng cũng có chút nhân từ: ăn không ngon, cho cơm; ngủ không giường, có cỏ; nhàm chán, có bạn kèm.

“Trời ơi, mỗi ngày ăn xong không cần làm việc ngày, nếu không suy nghĩ đến cái chết, quả thật là thư thái .” Cao Lê tựa người vào đống cỏ khô cao ngất, miệng ngậm một cọng rơm, hai tay đặt ở sau ót, tự đáy lòng cảm thán!

“Ô, ta không muốn chết!” Tiểu Châu – nữ tử cùng nhà lao, nước mắt chứa chan, rất thương tâm: “Ta mới mười sáu tuổi, đời người vừa mới bắt đầu, chẳng qua ta chỉ nuôi sủng vật, liền xử ta chết tội, ta không cam lòng!”

Cao Lê giương mi, hỏi: “Cảnh ngộ của ngươi so với ta còn oan hơn đó. Rốt cuộc sao lại thành thế này? Dù sao cũng đúng lúc nhàn rỗi, không có việc gì nói nghe chút đi!”

Tiểu Châu lườm nàng một cái, nói: “Ngươi gian ô người trong mộng của các thiếu nữ khắp thiên hạ coi như chết cũng không tiếc, nếu để cho ta gặp Thánh Tử một lần, khiến hắn để mắt đến ta, cho dù chết ta cũng cam lòng.”

Cao Lê cười khổ nói: “Nhưng mà cái gì ta cũng không nhớ rõ, ta thậm chí không thể khẳng định có chuyện đó xảy ra hay không.” Nàng thở dài ngồi xuống: “Nếu như người người đều nói ngươi ăn trộm vạn lượng hoàng kim, nhưng mà ngươi sờ đều không có sờ qua chỗ vàng này đã bị phán quyết tử hình, ngươi nói thế có oan không?”

Tiểu Châu chu miệng : “Ngươi thì có tính là cái gì, ta này, cuộc sống trong cung rất nhàm chán nên nuôi sủng vật. Ngày đó lúc phục đãi, nó bò ra từ ống tay áo ta, dọa Hoàng Thượng nhảy dựng lên, liền…” Nàng khịt mũi một cái: “Nói ta là thích khách, trực tiếp kéo ta vào thiên lao, phán quyết thu sau xử trảm.”

Cao Lê nhíu nhíu mày, hỏi: “Ngươi nuôi con gì?”

Tiểu Châu trả lời: “Nó tên Tiểu Hồng, chỉ là một con nhện hoa xinh đẹp thôi”

Cao Lê nuốt nước miếng: “Bị Tiểu Hồng nhà ngươi cắn một cái, sẽ chết người đấy!”

Tiểu Châu nghiêng đầu một chút: “Nếu trong vòng 3 ngày không có giải dược thì quả đúng như vậy.”

Cao Lê thè lưỡi: “Ta đề nghị ngươi nuôi một cái con gián đi, cho dù hơi tởm nhưng thắng ở chỗ an toàn. Ngươi còn có thể kêu nó là Tiểu Cường.”

Tiểu Châu nói: “Ta mới không cần loại khó coi như vậy! Tiểu Hồng nhà ta toàn thân đỏ tươi, nhìn rất giống Hồng San Hô.”

“Phàm là thứ gì đẹp mắt thì đều có độc, càng đẹp càng độc, tên Thánh Tử gì đó kia chính là ví dụ điển hình tốt nhất!”

Tiểu Châu nghĩ nghĩ nói: “Kỳ thực, độc tính này không là cái gì, nhà chúng ta là độc y gia truyền, từ nhỏ ta đều ở cùng độc vật, cũng thường xuyên nghiên cứu trị liệu độc chứng.” Nàng như đang lâm vào hồi tưởng , khóe miệng mỉm cười: “Cha ta năm đó nói với ta; độc vật trên thế gian này chỉ cần khống chế được thì đều có thể trở thành thuốc cứu người , chỉ có lòng người mới là chí độc, không có thuốc nào chữa nổi.”

Cao Lê nói: “Tiểu Châu, ngươi họ Cố sao, kêu Cố Châu?”

Tiểu Châu nói: “Tên đầy đủ là Cố Mạn Châu, cha ta lấy từ chữ Mạn Châu Sa Hoa, một loại hoa tên mạn đà la, là một loại hoa rất đẹp .”

Cao Lê lo nghĩ: “Mạn đà la, ta biết, nó còn có tên là hoa Hoàng Tuyền, có độc, nhưng rất đẹp, làm cho những linh hồn người chết ở Hoàng Tuyền quên đi quá khứ, một lòng quay đầu để vào kiếp luân hồi khác.” Nàng dừng lại, nhìnd Tiểu Châu, rồi nói tiếp: “Đáng tiếc, bản thân mình vô luận luân hồi vài lần, đều không thể gặp được loại hoa vĩnh viễn quên đi.”

Tiểu Châu cúi đầu, không lên tiếng.

Cao Lê đang muốn an ủi nàng, liền nghe được có người hung hăng đá cửa nhà tù một cước, một giọng nam như muốn la rách cổ họng, thét lên: “Tiểu dâm phụ, ta tới thăm ngươi !”

Cao Lê trợn mắt nhìn thẳng, thanh âm này không cần nhìn cũng biết là vị “Đồng hương” kia .”Ngươi tới làm gì? Ta không biết ngươi!”

“Nói thế nào chúng ta cũng là người từng xuyên không, trước lúc ngươi chết, không nghĩ muốn nói chút gì với ta sao? Huống chi ta còn mang cho ngươi thứ tốt! ! Há há!”

Cao Lê thấy hắn cười mỉa, có một loại xúc động muốn giết người, nhưng mà đang ở trong tù, chỉ có thể ném cho hắn một cái nhìn sắc như dao : “Ngươi muốn tới nhìn ta chết như thế nào, đúng không!”

Hắn nhìn bầu rượu ấm và hộp cơm trên tay, cười nói: “Nói nhiều như vậy làm gì, ăn mới là quan trọng!”

Thật lâu không có ăn thịt, Cao Lê nghĩ dù sao cuối cùng cũng chết, không suy xét mặt mũi khí phách, nàng kéo Cố Mạn Châu, ba người ngồi vây quanh thành một khối bắt đầu ăn.

Lau miệng một chút, người nọ nói: “Bên kia ta tên là Đồng Vạn Vạn, ở đây gọi làThâm Vĩ Tài, còn ngươi?”

Cao Lê nói: “Ta lúc trước là Ninh Xuyên, đến nơi này liền gọi Cao Lê.”

“Vậy lúc trước ngươi làm gì?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?” Cao Lê tà tà liếc hắn một cái.

“Toàn bộ là nhân tài, vật tẫn kỳ thực thôi!”

“Ta là kỹ sư phần mềm.”

Thâm Vĩ Tài cau mày nói: “Nơi này cũng chẳng có máy tính.”

Cao Lê thở ra một hơi: “Sở dĩ ta chính là người trăm tài không dùng được một.”

“Những việc khác thì sao?”

“Cao thủ game online tính không?”

“Cái khác?”

“Đầu tư cổ phiếu cũng có.”

Thâm Vĩ Tài mi đã nhăn thành chữ “Xuyên” (xin lỗi ta không biết mình họa =_=): “Sở thích thì sao?”

Cao Lê nghĩ một chút: “Lên mạng xem tin tức hoặc lên QQ nói chuyện phiếm.”

Thâm Vĩ Tài đổ một giọt mồ hôi lạnh : “Ta rốt cuộc biết ngươi vì sao không thể không chết , ngươi ở nơi này căn bản sống không nổi!”

Cao Lê gò má đỏ lên: “Vậy còn ngươi? Ngươi vốn là làm gì?”

Thâm Vĩ Tài uống một ngụm rượu đắc ý nói: “Ta làm quản lý !”

Cao Lê khinh bỉ nhìn hắn: “Lợi hại lợi hại, đến bây giờ vẫn còn làm chức vụ này.”

“Nói rất hay, nói rất hay .” Thâm Vĩ Tài cao hứng, từ trong ngực áo lấy ra một cái bao, vứt cho Cao Lê, cười híp mắt nhìn hắn.

Cao Lê cầm lấy túi kia, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, định ném trả túi kia cho hắn.

Thâm Vĩ Tài kịp thời nói: “Ngươi không phải nói vì chuyện đó mỗi tháng mà muốn tự sát sao? Ta có lòng hảo tâm giúp ngươi mà ngươi thái độ vậy à?”

“Ngươi…” Cao Lê nghĩ lại, biết hắn nói vậy cũng hợp lý, bắt lấy túi băng vệ sinh kia, nhìn một chút, bỗng nhiên trong lòng một trận nổ “Này, túi này sản xuất ngày 6 tháng 9 năm 2010, rõ ràng là sau khi ta xuyên mới có, ngươi là làm sao mang được nó tới?”

Thâm Vĩ Tài nhìn thoáng qua cười thần bí: “Cao nhân tự có diệu kế.”

Cao Lê hai mắt tỏa sáng, đặc biệt thân thiết đi qua, hỏi: “Nói mau, nói mau, ngươi làm như thế nào?”

Thâm Vĩ Tài nhìn bộ dáng như con chó nhỏ của Cao mỗ, khóe miệng vừa nhếch, đứng lên, phủi mông: “Ngươi muốn biết sao, không nhiều lắm, ba trăm lượng bạc, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Nhìn Thâm Vĩ Tài nghênh ngang rời đi, vô luận nàng thế nào gọi thế nào cũng không đáp lại, Cao Lê tức giận đấm mạnh song cửa nhà tù, lẩm bẩm nói: “Ta ở trong phòng giam, làm thế nào kiếm ba trăm lượng bạc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK