Ngày hôm sau, buổi chiều, Ôn Hoà tới gọi nàng rời giường, nhẫn nại đến giết người, Cao Lê đành phải đi theo hắn. Bởi vì nàng vẫn còn trong trạng thái ngủ gật nên lúc này chẳng khác gì người mộng du.
Ôn Hoà mang nàng đến trắc điện, chỉ vào ao tiền bên trong nói: “Phiền Cao tín nữ dọn dẹp lại đống đồ bỏ này.!”
Cao Lê vừa thấy tiền bên trong ao, cả người liền như bị sốc điện, cứng lên. Bất quá, nàng lập tức nghĩ đến một vấn đề: “Ta còn chưa có ăn cơm mà. Ngươi muốn ta làm việc, ko tốt lắm đâu!”
Ôn Hoà nhìn nàng một cái nói: “Bữa sáng hằng ngày đều dọn trước khi mặt trời mọc, cơm trưa ở giữa ngày, Cao tín nữ hai bữa đều bỏ lỡ. Ôn Hoà chỉ sợ Cao tín nữ đói bụng, đã cố ý cho người để lại một phần.” Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra vài quả trái cây, đưa cho nàng.
Tuy rằng tiểu hài tử này mang dáng vẻ lạnh nhạt, bình thường giống như một tiểu nhân, nhưng khi cần thì vẫn rất cẩn thận, vẫn lo cho Cao Lê nàng một bữa ăn. Nàng là người thẳng tính, lập tức bế bổng Ôn Hoà, xoay một vòng trong không trung, mừng hân hoan nói: “Cám ơn ngươi! Tiểu thí hài!”
Ôn Hoà lập tức ngây dại, cả buổi không thể bình tĩnh lại.
Cao Lê nhìn hắn giống như đầu gỗ, vẫn ko nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện gì, quơ quơ ngón tay trước mặt hắn nói: “Ôn Hoà… Ôn Hoà… Ngươi có khỏe không?”
Ôn Hoà một hồi lâu mới thở ra hơi, phục hồi tinh thần lại, hung hăng nhìn chằm chằm Cao Lê nói: “Sao ngươi làm như vậy?”
Cao Lê cười khổ: “Đương nhiên cũng là bởi vì thích ngươi mà! Dỗ ngươi vui vẻ đấy … Chẳng lẽ? Trước kia ko ai làm như vậy sao?” Nàng nhớ được rất nhiều trẻ con đều được bố mẹ chơi đùa như vậy mà.
Gương mặt lạnh lùng của Ôn Hoà thay đổi, ánh mắt lóe ra, gò má ửng đỏ, nói: “Ai… Ai muốn ngươi thích! Đồ đáng ghét!”
Cao Lê cười ha ha, chỉ vào mặt Ôn Hoà nói: “Hê… Đỏ mặt nha! …”
“Sắc nữ!” Ôn Hoà thấp giọng mắng một câu, cũng ko quay đầu lại, chạy tóe khói !
Cao Lê một bên ăn trái cây, một bên lắc đầu nói: “Thiếu yêu tiểu hài tử à! Chờ tỷ tỷ đến cứu vớt ngươi đi!”
Nàng vẫn là theo thường lệ thanh lí đống tiền kia, nhưng vừa nghĩ đến thu thập xong phải dâng cho kẻ khác, tâm tình không tài nào tốt lên được, đem vứt một đồng tiền, vẻ mặt đều là thương tiếc cùng bi ai. Thu dọn không bao lâu, nàng liền hát《Tại sao em bỏ mình anh khổ sở?》.
Khi nàng ngước mắt nhìn lên, lại thấy con mèo trắng đêm qua ngoan ngoãn đứng ở một bên, cả hai im lặng nhìn nhau.
Ngày hôm qua vì ban đêm không thấy rõ ràng, bây giờ là ban ngày, nàng cẩn thận đánh giá con mèo. Toàn thân nó trắng như tuyết, đôi mắt một màu lam, một màu vàng, mũi phấn nộn hồng hồng, trên đầu có một viên hồ, thật sự là đáng yêu cực kỳ. Giờ phút này nó ngồi dưới đất, nhìn Cao Lê, có vẻ như cảm giác được Cao Lê đang quan sát nó. Nó còn cố ý đem cái đuôi cuốn bên chân, mở giọng “Meo” một tiếng.
Cao Lê nhìn con động vật này thực sự rất thích, lau sạch tay vào quần áo, ngồi xổm xuống ôm nó vào trong ngực, thân thiết nói: “Tao làm xong sớm sẽ trổ tài bắt cá cho mày nha! Ở đây đợi tao được không?”
Mèo kia hiển nhiên ko thể thích ứng được chuyện cùng con người thân mật như vậy, vùng vằng nhảy xuống đất, dừng lại cách nàng một khoảng đất ngắn. Lúc Cao Lê muốn đến gần nó, nó lùi xa một đoạn, nhưng khi Cao Lê vừa lui trở về, nó lại theo tới, chính là cùng nàng giữ khoảng cách cố định.
Cao Lê bất đắc dĩ, giang tay nói: “Được rồi! Tao ko ôm mày! Mày ở đó chờ đi.”
Con mèo trắng kêu một tiếng, như đáp lại.
Cao Lê trở vào trong ao, lần lượt đem tiền ném lên trên bờ. Ngay từ đầu, mèo trắng kia vẫn đứng bên cạnh nhìn, về sau cảm thấy thú vị, chạy đến nghịch đống tiền kia. Cao Lê nhìn thấy, cùng nó chơi tiếp.
Lúc ăn cơm tối, nàng theo lẽ thường đi đến tiền đường, lại phát hiện ánh mắt mọi người có chút quái lạ, ngay cả đi qua cũng tận lực giữ khoảng cách với nàng. Cao Lê buồn bực, cho đến lúc nàng phát hiện, mọi người thà chen chúc nhau một chỗ, cũng không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với nàng, nàng thật sự cảm thấy rất ko hài lòng. Phản ứng đầu tiên chính là tìm Ôn Hoà để hỏi chuyện.
Nàng nhìn thấy Ôn Hoà, liền kêu vài tiếng, nhưng đối phương ko có phản ứng. Không lâu sau có người đi ra, che trước Ôn Hoà, thi lễ với nàng: “Cao tín nữ xin tự trọng. Tuy rằng ngươi là người được Thánh Tử bảo vệ, nhưng đã đến miếu Thiên Hữu Quốc, thì phải tuân theo quy củ ở đây, không thể làm việc phi lễ!”
Cao Lê chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc, hỏi: “Cái gì mà phi lễ? Chẳng lẽ ta kêu tên hắn cũng là phi lễ sao?”
Người kia nhăn mày nói: “Tín nữ đã làm chuyện gì, trong lòng ngươi tự biết. Ko cần giả vờ ko biết, ở trước mặt mọi người thất lễ lẫn nhau.”
Cao Lê nghĩ nửa ngày cũng ko hiểu được, tức giận nói: “Ý ngươi nói, ta phi lễ Ôn Hoà sao? Ta làm sao có thể phi lễ hắn? Hắn làm em trai ta còn ngại nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể làm con trai. Nói ta phi lễ, ai bảo?”
Ôn Hoà nghe vậy, đỏ bừng cả mặt, đặt bát đũa xuống bàn, lao ra tiền đường, mặc cho mọi người gọi cũng ko quay đầu.
Cao Lê nhìn hắn, một mặt ko hiểu.
Mọi người lại kịch liệt nhìn nàng. Người kia nói: “Ôn Hoà sư thúc đã hơn chín trăm tuổi! Chẳng qua mỗi một trăm năm phản lão hoàn đồng một lần, ngươi coi người như tiểu hài tử, kỳ thực người ờ nơi này là lớn tuổi nhất.”
Cao Lê lập tức mơ hồ, ngơ ngác nói: “Sao có thể như thế?” Thế nào thế giới này còn có phản lão hoàn đồng? Làm sao ta biết! Vậy nàng mấy ngày nay đều ở đây cùng một tên Thiên Sơn Đồng Mỗ phiên bản người sống nha! Ông trời ơi. Nàng nhìn sắc mặt mọi người, hiển nhiên vị sư thúc này, trong lòng mọi người có địa vị rất cao, thế cho nên tất cả mọi người ở đây đều khó chịu nhìn nàng.
Vì có thể bắt cá tốt hơn, nàng cố ý lấy quần áo cũ trước kia cùng một ít gậy trúc làm thành một cái võng. Chờ tới khi buổi tối, lại lặp lại chiêu cũ, đến dòng suối nhỏ tỏng khe núi bắt cá nướng ăn. Mèo trắng kia như người hầu của nàng, tới chỗ nào cũng đều theo, đặc biệt là khi trong tay nàng có cá, thì nó hệt như keo dán quấn qua. Bị bộ lông tơi xốp của con mèo cọ qua cẳng chân, Cao Lê cũng không nhịn được một giật mình, cảm thấy trong lòng tê dại .
Một người một mèo cùng nhau ăn cá, Cao Lê kìm lòng không được nói chuyện với bó: “Hôm nay thật xui xẻo! Ko lý do lại đắc tội Ôn Hoà. Tao nghĩ hắn chỉ là một đứa nhỏ, bộ dạng như tiểu hài tử mà, thật ko ngờ hắn còn có thể phản lão hoàn đồng, giờ hơn chín trăm tuổi rồi đấy. Lão Yêu . Không phải chỉ là nói sai sao? Có cái gì lớn đâu? Nếu tao sống đến chín trăm tuổi mà có người gọi tao là cô bé, tao còn rất vui đấy! Mày nói có đúng không?”
Cũng ko biết con mèo trắng nghe hiểu hay ko, nó lê người đến cạnh Cao Lê, dán bên người nàng nằm sấp xuống.
Cao Lê cảm thấy nó dường như dùng hành động tỏ rõ thái độ đứng về phía nàng. Nàng cười cười, cầm cá trong tay cho nó ăn.
“Thánh Tử kia cũng thật là, gặp cái gì Thường tiên sinh! Liên tục vài ngày cũng ko gặp người, khiến cho kế hoạch của ta một chút cũng thực hiện ko xong!”
Con mèo dừng ăn, ngẩng đầu nhìn nàng.
Cao Lê giơ tay xoa bộ lông của nó.
Con mèo ban đầu kháng cự , nhưng được xoa lông rất dễ chịu, làm cho nó nhịn ko được nép sau vào người nàng, để nàng xoa tiếp
Cao Lê nói : “Tao chỉ muốn khiến cho Thánh Tử dính mặn, là có thể giải được phép kỳ quái trên người rồi. Mà biện pháp tốt nhất! Chính là. He he he. Tao ăn cá xong liền đi hôn hắn, như vậy, ko phải đại công cáo thành sao?”
Mèo trắng mở to hai mắt, cúi đầu, cái đuôi bất an ve vẩy.!
Cao Lê tâm tình thả lỏng, tiếp tục lải nhải lảm nhảm: “Tuy rằng hôn nhau có chút ngượng ngùng , bất quá bộ dạng cái tên kia thật sự là đẹp, hôn cũng ko tính bị lỗ đi! Về sau còn có thể biết sách, nói ‘Ta đã bị Thánh tử cưỡng hôn’, có thể kiếm được nhiều tiền lắm.”
Mèo trắng nheo mắt, râu dài bên méo cao thấp đong đưa.
Cao Lê thở dài một tiếng, tâm tình nhất thời kích động, càng ôm mèo trắng vào trong ngực, ngữ khí có điểm u oán nói: “Ngươi nói, tao mỗi ngày đều ngóng trông nhìn thấy Thánh Tử, nghĩ cách làm thế nào hôn hắn, có phải so với nữ nhân bình thường có phần kỳ lạ không? !”
Com mèo trắng tránh khỏi cái ôm của nàng, chạy trối chết!