• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh đô Thuận Thiên, đại lao nha phủ.

“Ngươi mau khai báo quá trình phạm tội của mình đi!”

Trên mặt Cao Lê đều là nước mắt, giọng nói vì khóc mà khàn khàn như muốn tắt tiếng. Hai tay vân vê góc áo đã nhàu nhĩ, bốn lần ba phen, ba lần bốn lượt muốn nói nhưng lại thôi.

“Nói đi! Nếu không nói ta sẽ báo ngươi cản trở việc công, không cần thẩm vấn trực tiếp nhốt trong thiên lao.”

Bị ép buộc, nàng cố lấy chút dũng khí cuối cùng, sau khi hít sâu vài cái mới ấp úng ngập ngừng nói: “Can you speak English?”

Nha sai đại thúc giận tím mặt, chiếc quạt lá cọ giống như bàn tay to không chút do dự quật xuống, thế lôi đình đánh Cao Lê đến mặt mũi biến dạng, hét lớn: “Mẹ kiếp, lại một đứa xuyên không. Ngươi nghe kỹ cho ta, không cho nói tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Ả rập cùng tiếng Quảng Đông, không chửi fuck you!”

“Đại thúc! Cùng là người chung cảnh ngộ xuyên không, ngươi có cần thiết phải ác độc như vậy không?” Cao Lê ủy khuất, nước mắt như Hoàng Hà vỡ đê, không thể dừng lại được.

“Hừ, ngươi mau thành thật thừa nhận mình đã phạm tội cưỡng bức Thánh Tử. Ánh mắt của quần chúng sáng như sao, ngươi không thể chối được đâu. Nếu không khai, ngươi cứ ngồi đấy chờ phán quyết đi!”

“Ta… Ta… Ta oan uổng!” Cao Lê la lên, “Sự thật không phải không như các ngươi tưởng tượng đâu!”

Nha sai đại thúc trợn mắt trừng trừng, vỗ án, quát lớn: “Ngươi còn chối! Ta hỏi ngươi, chiều ngày mười bốn tháng bảy, ngươi có đến miếu Thiên Hữu Quốc?”

Cao Lê đã sợ đến mức co rút thành một cục, tội nghiệp nói: “Có chuyện này! Nhưng mà…”

Nha sai đại thúc lập tức đánh gãy cái “nhưng mà” của nàng, tiếp tục lời lẽ thẩm vấn nghiêm khắc: “Ở miếu Thiên Hữu Quốc, trong Thính Tiên Các, ngươi có nhìn thấy Thánh Tử?”

Nàng không cam lòng nói: “Ta có đi qua Thính Tiên Các, nhưng ta không biết ai là Thánh Tử!”

“Ngươi, tiện nhân ngoan độc này, ngươi đẩy ngã Thánh Tử xuống đất, đem Thánh Tử mà nhân dân sùng bái kính trọng như thánh như thần, chà đạp bằng mọi cách…” Đại thúc bộ dạng thống khổ, cắn răng nghiến lợi nói, “Ngươi phạm vào tội khinh nước diệt tộc, tội ácđầy trời không thể dung tha…”

Cao Lê đầu cùng tay như muốn xoắn hết vào với nhau, muốn ngăn cản nha sai đại thúc này chụp mũ loạn nói: “Chậm đã, chậm đã, sự thật không phải như thế, hãy nghe ta nói.”

Trở lại trong hồi ức:

Ba ngày trước.

Buổi chiều nắng nhạt, gió mát thanh thanh.

Chùa Thiên Hữu Quốc là chùa được nhân dân cả nước dựng lên, cũng là chùa lớn nhất nước. Toàn bộ nghi thức tế thần của quốc gia đều cử hành ở đây. Thực ra, rất nhiều Thái Thượng Hoàng sau khi giao lại việc triều chính đều ở nơi này an nhàn hưởng phúc tuổi già.

Mà những mỹ nữ, giai nhân trước khi tiến cung cũng nhất định phải ở nơi này tiến hành trai giới, lễ thần. Còn nàng hi vọng nhân dịp này tìm một nơi thích hợp, hoàn thành kế hoạch tự sát của mình.

Nàng trốn đến phía sau núi, trong lúc vô tình đi đến tiền đình (đình trước). Bên trên lương tiền đình viết “Thính Tiên Các” . Đình viện này nhất định sẽ có người lui tới, như vậy sau khi nàng chết cũng không đến nỗi không có người nhặt xác. Vì vậy, quyết định uống thuốc độc tự tử ở đây đi!

Nàng lấy từ trong ngực áo một bọc giấy. Cái này nàng trộm được ở trong phủ ngự y, là thạch tín, ít nhất nàng cho là như vậy. Bởi vì trên mặt cái chai có viết hai chữ rất lớn “Thạch tín”, nếu không phải thì kẻ nào rỗi hơi dán bừa sao?

Nàng đến đây để tự sát, hơn nữa còn có kế hoạch đầy đủ, có dự mưu đem bản thân mình xử lý. Trước khi đi, còn cẩn thận tắm rửa, đổi lại áo niệm, trừ bỏ chuẩn bị độc dược, thậm chí nàng còn tự chuẩn bị rượu để uống kèm thuốc, phòng ngừa hương vị không tốt, hoặc là trước khi uống hết đã bị nghẹn, chết không hoàn toàn.

Nhưng trăm tính ngàn tính, vẫn là người định không bằng trời định.

Sau khi nàng uống xong độc dược, thần trí dần dần trở nên mơ hồ, yên tĩnh nằm trên ghế dài ở trong đình chờ đợi cái chết đang đến gần. Bất quá, không hiểu sao thân thể của nàng dần dần nóng lên, máu nhanh chóng luân chuyển, trong cơ thể Tiểu Hỏa Miêu càng cháy càng mạnh, rốt cục biến thành Thông Thiên đại hỏa. Nàng giãy dụa trong hỏa diễm, mong tìm được một thứ mát mẻ có thể dập tắt lửa đang cháy trong lòng.

Trong lúc mơ hồ, có một nam nhân đến gần bên người. Nàng chỉ nhớ nàng đã túm lấy người hắn, sau đó xảy ra chuyện gì, nàng cũng không rõ lắm.

Khi nàng tỉnh lại thì phát hiện ra bản thân quần áo không chỉnh tề ngồi ngây ngốc trong thiên lao…

Đại thúc liếc xéo nàng: “Ngươi còn dám nói ngươi là tự sát, ai tin!”

Nàng vội vã quỳ xuống, tình chân ý thiết nói: “Thực không dám giấu, ta vốn là nam nhân, nhưng mà không biết thế nào lại xuyên qua đến nơi này, mà lại còn nhập vào thân thể nữ nhân. Ngươi biết đấy, nữ nhân mỗi tháng đều phải trải qua nguyệt sự. Nhìn thấy mình không ngừng chảy máu, mà ta trời sinh thấy máu là choáng, hận không thể sớm chết sớm siêu sinh. Dù sao ta đã chết một lần , có kinh nghiệm, chết thêm một lần nữa cũng không có gì đáng sợ.”

Đại thúc nghĩ một chút, gãi gãi đầu, sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: “Nghe ngươi vừa nói như vậy, cũng thật đáng thương. Nhưng mà nói đi nói lại, tại sao ngươi lại xui xẻo như vậy chứ? Cường gian ai không cường, lại cố tình bắt được Thánh Tử, cho dù ngươi có mười vạn cái đầu cũng không đủ để trảm đâu!”

Nàng lệ tuôn như suối trào, nức nở nói: “Đại ca! Nói thế nào thì ta cũng là nữ nhân! Nói ta cường gian nam nhân thật sự không có khả năng, nói nam nhân cường gian ta mới có thể tạm tin được! … Bao Thanh Thiên đại lão gia, ngươi phải đứng về phía ta!”

Đại thúc một cước đá nàng bay vào xó, vẻ mặt khinh bỉ nhìn: “Hừ, ngươi là con cóc ngồi đáy giếng, Thánh Tử chính là thiên nga phủ chúa, nói hắn cường ngươi, thật bậy bạ!”

Bảy ngày sau, ở Tử Cấm thành, trên chính điện đang tuyên án.

Nàng phát giác trong cuộc đời mình chưa từng có ngày nào lại oán hận vẻ đẹp của bản thân mình như hôm nay.

Không cần phải nói, có thể nói là giai nhân thì nàng cũng được xem là nhân gian tuyệt sắc, ít nhất, theo ánh mắt một người nam nhân là như vậy.

Trước lúc xuyên không, hắn (chỉ Cao Lê kiếp trước) là một người cực kỳ đẹp trai, nếu tự xưng “bản nhái Lưu Đức Hoa” thì không ngoa tí nào, mà phụ nữ bị hắn mê đảo đến điên cuồng không có mười người thì cũng có tám.

Nhưng nam tử mà nàng thấy bây giờ thực đúng là tuyệt sắc, nhan sắc như thiên tiên trên trời, không nhuốm bụi trần chốn nhân gian. Nếu bản thân mình trước kia là “bản nhái Lưu Đức Hoa” thì nay Lưu Đức Hoa gặp người này cũng phải cam bái hạ phong.

Nhìn khuôn mặt hại nước hại dân của hắn, đôi mắt như nước mùa thu, cánh mũi ngay thẳng thanh tú, đôi môi mỏng hồng nhạt hại người. Nàng liền hiểu được vì sao đại thúc kia lại khăng khăng nói nàng cường gian hắn, thầm thở dài nói: “Xong rồi, xong rồi, ai cũng sẽ không tin tưởng hắn cường gian ta.” Bởi vì hắn tuấn mỹ như vậy, khiến nàng sinh lòng sát ý, hận không thể đưa hắn bầm thây vạn đoạn, vì dân trừ hại, thuận tiện phát tiết hết bực bội trong lòng.

Nàng mặc dù một lòng muốn chết, nhưng mà loại việc lưu lại tiếng xấu muôn đời rồi chết thế này thì thật sự là quá uất ức. Nàng cắn chặt răng, ánh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống luôn người trước mắt, nhưng màtrước khi lên điện nàng bị người khác nhét khăn vào miệng, nói là tránh cho phạm nhân hồ ngôn loạn ngữ, bôi xấu danh dự hoàng gia, cho nên quyền lên tiếng cuối cùng của nàng cũng bị tước đoạt.

Hắn hiển nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của Cao Lê, đầu tiên là theo bản năng ho một chút, lại nghiêng nghiêng người, cuối cùng nhịn không được dùng cây quạt che khuất nửa gương mặt.

“Có tật giật mình! Ngươi trốn cũng vô ích, ta đã nhìn thấu gương mặt thật của ngươi rồi. Ta dù có biến thành quỷ cũng không buông tha ngươi!!” Cao Lê trong lòng gào thét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang